Thật đúng là tai bay vạ gió, trong một chớp mắt, Mộc Đại cảm thấy ngươi phụ nữ này cũng rất đáng thương.

Có điều, thanh Hung Giản này có chút không giống với hai thanh trước đó.

Cô nhìn La Nhận: “Người phụ nữ này, dù có Hung Giản ám trên người, nhưng hình như cũng không giết người bừa bãi.”

Ngọn này tuy hoang vu nhưng thỉnh thoảng vẫn có người vào, Trát Ma cũng nói có thợ săn lui tới, câu chuyện một ông già bị người rừng giết chết còn truyền đi vô cùng ly kỳ, nếu chết thêm mấy người nữa, mười dặm tám thôn này không biết sẽ còn cảnh giác đến mức nào nữa.

La Nhận gật đầu: “Tính trả thù rất rõ ràng, đến cả kẻ chết thay duy nhất cũng là một ông già tuổi xấp xỉ.”

Viêm Hồng Sa cắn môi: “Có phải lần đó, là người rừng tự mình hành động không?”

Cũng có thể, có lẽ một hôm nào đó, người phụ nữ kia đã kể cho nữ người rừng nghe chuyện xảy ra năm đó, nữ người rừng nổi giận, lúc quanh quẩn ở trong rừng, bỗng đụng phải kẻ chết thay tự dâng tới cửa, hung tính bộc phát, mà sau thảm kịch đó, các trại ở quanh đó đã sinh lòng sợ hãi với người rừng, lũ lượt chuyển đi.

Mộc Đại ngẫm nghĩ: “Phương thức giết người cũng có khuynh hướng tự trả thù, tuy vẫn bị treo trong giếng, nhưng chủ yếu…”

Cô thoáng liếc qua Viêm Hồng Sa, nhẹ giọng xuống: “Chủ yếu vẫn là cắt yết hầu mất máu chết.”

La Nhận nói: “Nếu ý thức cá thể và Hung Giản dung hợp với nhau thì lại là một chuyện thực sự đáng sợ.”

“Lần con rối dây câu kia, Lưu Thụ Hải và chú anh giết người hoàn toàn là do chịu sự khống chế điều khiển của Hung Giản, có sự phản kháng của cá thể, nhưng rất yếu ớt. Lần ở thôn Ngũ Châu thì không tiện đánh giá, một con trai ngọc, ai biết được nó suy nghĩ gì. Nhưng lần này, giống như sự hợp tác giữa người phụ nữ và người rừng, giữa người phụ nữ đó và Hung Giản có vẻ cũng là hợp tác ở một trình độ nào đó.”

Đúng vậy, Hung Giản bảo toàn sinh mệnh cho người phụ nữ kia, mà người phụ nữ kia thì đứng ra làm chuyện mà Hung Giản “muốn làm”, ví dụ như dựng lại cảnh tượng chữ “Điếu” kia.

Mộc Đại lạnh cả sống lưng: “Trước đó chúng ta đã đoán, Hung Giản không thể tự hành động mà phải ám lên thân vật sống để tiện cho việc đi lại và làm việc. Nó tuy kỳ dị nhưng rốt cuộc cũng không thể làm người chết sống lại, bởi vậy nên lúc người phụ nữ kia bị ám, tuy đã hấp hối nhưng một số ý thức vẫn còn sót lại, tuy nhiên vì chết thảm nên phần ý thức này hẳn là lệ khí rất nặng, cũng bởi vì vậy nên bà ấy mới…hợp tác với Hung Giản?”

La Nhận không phủ nhận: “Suy nghĩ kĩ thì, những người bị Hung Giản ám mà phạm phải án giết người trước đó, kỳ thực đều là người rất trung thực và khuôn phép, dù gã Trương Quang Hoa này đức hạnh không ra gì, nhưng người khác cũng nói, gã không có khả năng dám giết người.”

Viêm Hồng Sa bỗng thốt lên một câu: “Hung Giản đang biến hóa.”

Đúng là đang biến hóa, chí ít thì trong chuyện chọn người, nó đang mấp mô thử nghiệm.

Thanh thứ nhất, dường như chỉ toàn lựa chọn kiểu cục súc, bắt được ai chọn người đấy, thủ đoạn cũng rất thô bạo, trắng trợn, không hề che giấu.

Thanh thứ hai, có chút khác biệt, náu mình vào trai ngọc, lấy nước khắc nước, hơn nữa hình thức cũng bí mật hơn, vẽ dưới đáy nước, nếu không phải là tình cờ gặp phải thì thực sự rất khó phát hiện.

Thanh thứ ba…

Thanh thứ ba, bắt đầu biết bày thế nghi binh, điều khiển sau màn, như đang chơi đấu trí với người.

Trong lòng Mộc Đại bị kích thích mà run lên, cô không khỏi dịch sát vào La Nhận: “Anh nói xem, thanh thứ tư, thứ năm sau này, có khi nào sẽ xuất hiện kiểu, ác nhân gặp Hung Giản, ăn ý lẫn nhau không?”

La Nhận cười: “Chắc chắn sẽ là vậy, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, trời sinh khí chất đã hợp nhau thì nhất định sẽ tìm đến với nhau thôi.”

Anh nói: “Thực ra anh cũng không sợ người rừng, chẳng qua là chỉ là một con vật có thể đứng thẳng đi lại, to lớn hơn người thường và sức lực khỏe hơn vài phần mà thôi. Người phụ nữ kia, thật ra mà nói, cũng không quá đáng sợ, bà ấy chỉ có ngoại hình là đáng sợ do sống trong đáy giếng, hành động nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng nếu em cho bà ấy ăn đấm, bà ấy vẫn sẽ đau.”

Viêm Hồng Sa hỏi: “Vậy anh sợ cái gì?”

La Nhận không đáp, anh cúi đầu, nhìn xuống một phần chữ “Điếu” mà mình vừa viết xuống.

Đó là một chữ “người”.

Khựng lại một chút, anh ngẩng đầu nói: “Chúng ta mai táng cho ông nội Hồng Sa trước đã.”

***

Xẻng để ở nhà đá, tìm không ra công cụ thuận tay, nếu về lấy, để một mình thi thể lão Viêm ở đây, chẳng biết được liệu có xảy ra biến cố gì không, La Nhận đang do dự, Viêm Hồng Sa chợt nói khẽ: “Chôn nội tôi xuống giếng báu đi.”

Trước đây hại người là vì cái giếng này, giờ chết cũng vì cái giếng này, nếu không phải cứ tâm tâm niệm niệm muốn làm chuyến cuối ở đây thì cũng đã chẳng có kết cục ngày hôm nay.

Nếu sống đã không được chung chăn, vậy thì chết chung huyệt đi.

Ngẫm mà thấy đúng là mỉa mai.

La Nhận thở dài một hơi, nhặt dao bầu trên đất lên, thò người vào, cắt đứt dây treo thi thể lão Viêm.

Giếng báu rất sâu, cảm giác như rất lâu rất lâu sau mới nghe thấy tiếng rơi chạm đất phịch một tiếng, như nện vào lòng người ta lõm xuống một vết, rất lâu sau mới hồi phục.

Nhấc tấm ván gỗ nặng trịch kia che lên, lấp đất san phẳng, đống đất cuối cùng là do Viêm Hồng Sa đắp, dùng tay vỗ vỗ, nén rồi lại nén.

Sau này, nhiều người đi hơn, nơi đây sẽ thành đường.

Rốt cuộc đã có bao nhiêu bí mật bị đất cát chôn vùi, anh chẳng thể nào mà biết được, anh nhẹ nhàng lướt qua một chỗ nào đó, trong lòng đất ngay dưới chân anh chính là một câu chuyện đang ngủ say.

La Nhận nói: “Không còn sớm nữa, về thôi.”

***

Một lần nữa trở lại nhà đá, cũng không rõ đã là đêm thứ mấy ở lại đây rồi.

Lòng bếp đỏ lửa, Viêm Hồng Sa ôm đầu gối, ngồi một bên trên ván giường ngẩn người.

Mộc Đại đi qua, ngồi xuống bên người cô, nhẹ giọng hỏi: “Trong nhà còn ai không?”

“Không còn.”

Nói đoạn, nỗi khó chịu như dời non lấp bể, nước mắt bỗng tuôn rơi.

Mộc Đại vỗ vỗ lưng cô: “Không sao, tôi cũng không biết bố mẹ tôi là ai mà, mẹ tôi bỏ rơi tôi từ nhỏ cơ.”

Viêm Hồng Sa nghiêng đầu nhìn cô.

Để an ủi một người đang đau khổ, nên nói thế nào là tốt nhất? Không phải là “Lấy lại tinh thần đi”, không phải là “Mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn thôi”, mà là Không sao đâu, nhìn này, tôi còn thảm hơn cô nữa kìa.

Nửa người cô ấy chìm trong bùn, nếu thấy cô đã chìm ngập đầu, cô ấy sẽ dễ chịu hơn một chút, đây chẳng phải là chuyện cô ấy xấu hay tốt, chỉ là bản tính con người vốn đã thế mà thôi.

Mộc Đại nhìn vào mắt cô: “Trở về rồi, cô đừng ở Côn Minh nữa, nhà lớn như vậy, ở một mình rất vắng vẻ. Cô kết toán hết nợ nần quan hệ rồi đến Lệ Giang đi, bọn tôi đều ở đó, còn có cả Tào Mập và Một Vạn Ba nữa, đông người náo nhiệt.”

Nói đến đây, trong lòng cô cũng trầm xuống, Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba còn chưa biết tung tích đâu.

Cô lấy lại tinh thần: “Chưa tìm được chỗ ở thì có thể ở với tôi trước, hoặc là thuê phòng bên La Nhận, chỗ anh ấy nhiều phòng lắm. Còn nữa nhé, lúc về chưa biết chừng Phượng Hoàng Lâu cũng khai trương, đến lúc đó, chúng ta cùng qua giúp đỡ bác Trịnh, được không?”

Viêm Hồng Sa cười cười, nói: “Tôi muốn ngủ.”

Mộc Đại vội đứng dậy nhường chỗ cho cô, nhìn cô nằm xuống, lấy cái chăn duy nhất trong balo La Nhận ra đắp cho cô.

Viêm Hồng Sa nhanh chóng thiếp đi, nước mắt trên mặt còn chưa khô.

Mộc Đại ngẩn người nhìn cô, khi còn bé, dì Hồng từng kể chuyện cổ tích cho cô nghe, có một nàng tiên chuyên ban tặng những giấc mơ đẹp, sẽ chọn những cô bé xinh xắn ngoan ngoãn, vào buổi đêm tĩnh lặng, tới bên gối chúng, lấy ra một giấc mơ đẹp, thổi vào tai chúng, đưa mộng đẹp vào giấc ngủ của chúng.

Cô cũng hi vọng mình có bản lĩnh này, tặng cho Hồng Sa một giấc mơ đẹp.

Mộc Đại rón rén lùi ra ngoài, lặng lẽ đóng cửa lại.

La Nhận vẫn đứng bên ngoài, chống tay lên lan can, dường như đang suy nghĩ gì đó, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn cô.

Mộc Đại cũng nhìn anh, nhìn nhìn, trong lòng bỗng thấy buồn bã, tiến về phía trước hai bước, đứng trước mặt anh.

La Nhận vươn tay lên, vuốt tóc cô: “Cái Túi Nhỏ tới cầu an ủi à?”

“Cầu an ủi.”

La Nhận cười rộ, dừng một chút rồi dang hai tay ra: “Tới đây nào.”

Đa số thời điểm, không cần nói gì nhiều, ôm là cách an ủi tốt nhất.

Mộc Đại tựa vào lòng anh, lẳng lặng nghe tim anh đập, thì thầm: “Còn chưa tìm thấy Tào Mập và Một Vạn Ba đâu nữa.”

“Hai người họ không ở trong hang động của người phụ nữ kia. Có ba khả năng: đã chết, vẫn đang vất vưởng trong núi như ruồi không đầu, hoặc là ở chỗ của nữ người rừng kia.”

Hai chữ “đã chết” khiến thân mình Mộc Đại co rụt lại.

La Nhận nhận ra: “Khả năng đó là nhỏ nhất, nếu đã chết do bị ong vò vẽ tấn công thì thi thể hẳn phải ở ngay gần đó, nhưng phạm vi chung quanh đó bọn anh đều đã tìm hết rồi, không có.”

Còn nói: “Mộc Đại, em thật sự đừng coi thường hai người họ, họ võ vẽ không ra sao, nhưng em phải biết rằng, Một Vạn Ba hơn mười tuổi đã bị đuổi khỏi thôn, đã kinh qua bao nhiêu khó khăn, sao vẫn sống được đến giờ? Tào Nghiêm Hoa trước đây cũng coi như từng ‘xưng bá’ ở bia Giải Phóng, lăn lộn hỗn tạp, có tình huống gì mà chưa từng gặp? Họ chưa chắc đã kém ứng phó hơn em, thậm chí có khi còn giỏi hơn em nữa là.”

Mộc Đại nói khẽ: “Giỏi hơn em là tốt nhất, em mong họ đều là kẻ mạnh.”

Vòng ôm của La Nhận như có ma lực, mí mắt cô trĩu nặng, cố mở cũng không ra, đầu dụi dụi trong lòng anh, tìm tư thế thoải mái nhất.

La Nhận cảm nhận được cơ thể cô có xu thế trượt xuống: “Mộc Đại, em sắp ngủ luôn rồi đấy.”

“Vậy anh đừng để em ngã xuống.”

La Nhận hơi ngả người ra sau, để cô dựa nghiêng một chút, cánh tay siết lại sau lưng cô, nói: “Sao có thể chứ.”

Lại hỏi: “Muốn vào trong không?”

Cô lắc đầu: “Chúng ta nói chuyện đi.”

“Nói gì?”

Nói gì à, trong đầu Mộc Đại chợt lóe ra một hình ảnh.

Cô nói: “Hai hôm trước em gặp ác mộng.”

La Nhận cười, anh cúi đầu nhìn Mộc Đại, thò ngón tay ra, vuốt nhẹ lên môi cô, cô thấy ngưa ngứa, nhắm mắt lại, chân mày khẽ nhướng lên.

Ở trong núi mấy ngày thế này, liên tiếp xảy ra chuyện, thực sự là không muốn gặp ác mộng cũng khó, La Nhận hỏi: “Mơ thấy người rừng à?”

Mộc Đại lắc đầu, ý thức mơ màng, như đang trong mộng.

Cô thở dài: “Bị xe đâm.”

La Nhận hồi lâu không nói gì, hơi thở của cô nhè nhẹ, cảm thấy cảnh trong mơ như một đám mây khổng lồ mềm mại màu đen, lúc cô sắp ngủ gục, La Nhận đột nhiên hỏi cô:

“Còn gì nữa không? Chỉ mơ thấy xe thôi à?”

“Có người kéo em, kéo một hồi rồi vứt lên đường… Sau đó xe tới.”

“Người kia dáng dấp thế nào?”

“Không nhìn rõ, đo đỏ, màu hổ phách…”

Muốn hỏi tiếp, cô lại hơi cáu kỉnh, như bị chọc giận, đầu cọ tới cọ lui trong lòng anh, như đang nói: Đừng phiền em ngủ.

Kéo cô, ném ra đường, mở mắt, nhìn không rõ, chỉ có thể thấy đo đỏ, màu hổ phách.

Bởi vậy nên người kia nhất định là khom lưng, vị trí từ bả vai, kéo cô.

Thứ cô nhìn thấy, là…cổ người đó.

Đáy mắt La Nhận vụt qua một tia lo lắng, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Mộc Đại.

Một đốm lửa nhỏ có thể cháy lan ra cả đồng cỏ, vậy thì trước khi lửa cháy, phải diệt cỏ trước.

***

Cùng lúc đó, hai con người trên đỉnh núi… Nhầm, hai kẻ mạnh trên đỉnh núi, đang cùng nhau thương lượng đối sách tối hậu trước khi nữ người rừng quay lại.

“Thân thiện, phải thân thiện!”

“Có chiêu gì cũng bày hết ra đi, Tam Tam, vì mạng sống, không sợ mất mặt. Mèo trắng mèo đen, bắt được chuột mới là mèo tốt!”

“Từ những gì người rừng vẽ, Tam Tam, có khả năng trong gien nó có yếu tố nghệ thuật, trái tim nghệ thuật gia đều nối thông được với nhau, hay là cậu dành thời gian, vẽ lên vách đá một bức, dùng tài hoa của cậu đè bẹp nó! Đè bẹp…mọi phương diện!”

“Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, về rồi về ròi, mau, vào vị trí…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play