*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian là sinh mạng, hiệu suất là tiền bạc.

Sau khi thợ lắp đặt đo đạc cửa ra vào và cửa sổ xong xuôi, dùng phấn vạch số đo khoảng cách lên mặt đất, bác Trịnh cảm thấy hiệu suất của mình rất cao, có thể đuổi kịp tốc độ phát triển của Thâm Quyến lúc mới cải cách mở cửa được rồi.

Tâm trạng bác rất tốt, xuyên qua cửa kính sát đất nhìn ra ngoài xem phố phường dần náo nhiệt.

Ủa, người đang đi tới kia là…La Tiểu Đao?

Bác Trịnh cả mừng: Cũng biết tới đỡ đần cơ đấy, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy…

Sau đó, bác dõi theo anh, dõi theo anh…

La Nhận rẽ vào Liêm Diễm.

***

Liên Thù đang cầm khăn lau bạc chuyên dụng dính phấn thơm hải đường, lau một bộ nhẫn hộ giáp (*) mới mua lại.

(*) Nghĩ chc dâđọc ngôn tình ai cũng biết rồi cơ mà thôi lấy con ảnh minh họa tiện khoe ai đồ trá hình, là cái nhđeo móng dài dài nhọn nh :3

IMG_3065 1

Khác với kiểu nhẫn hộ giáp dáng dài của nữ nhân cung đình Thanh triều, bộ nhẫn hộ giáp này đã được đơn giản hóa đi rất nhiều, dùng bạc tạo thành một mặt đắp hình móng tay, bên trên khắc hình một cành sen trang nhã, vòng nhẫn đeo vào đầu ngón tay khéo léo tạo thành như phần cuống kéo dài của cành sen, sau khi đeo lên, ngón tay trông sẽ càng thêm thon dài trắng nuột.

Cô bỏ bộ nhẫn vào chiếc cốc sứ màu thiên thanh, mặt nhẫn chạm vào thành cốc, tiếng vang nghe trong trẻo vô cùng.

Cảm thấy cả người đều thư thái hơn hẳn.

Đúng lúc này, La Nhận đẩy cửa tiền vào.

Không ngờ anh sẽ quay lại, Liên Thù đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trở nên luống cuống, ngón tay vô thức rụt vào giấu trong ống tay áo: Nếu cô nhớ không nhầm, La Nhận có vẻ không thích những món đồ khuê phòng tinh xảo quý giá này cho lắm.

Sau cùng, trong lòng lờ mờ dâng lên một gợn sóng vừa mừng vừa giận.

Hóa ra anh vẫn quay lại.

La Nhận nhìn lên giá đa bảo, cái tượng đất kia vẫn còn, trong mỗi ô ngăn đều gắn một bóng đèn riêng, phủ một lớp ánh sáng lên thân tượng đất, tựa như ánh đèn huỳnh quang trên thảm đỏ.

Anh lấy thẳng xuống xem.

Liên Thù đi qua, cũng không vội mở miệng, chờ anh xem đủ rồi mới dịu dàng giới thiệu lai lịch của món đồ này: “Cái này gọi là Tảo Tình Nương.”

La Nhận chưa từng nghe đến bao giờ: “Cái này có ý nghĩa gì?”

“Bắt nguồn từ thời Hán, dân gian dùng để cầu mưa tạnh trời quang, hình tượng thường là một người phụ nữ cầm chổi quét mưa, nghênh đón trời quang, tên phổ biến là Tảo Tình Nương, ở phương Bắc, vùng Hán Trung Thiểm Tây thì gọi là Tảo Thiên Bà. (*)”

(*) Tảo Tình Nương (扫晴娘), Tảo là quét, Tình là trời trong, trời quang, Nương là người phụ nữ.

“Ở đâu cũng có à?”

“Thường thì ở đâu cũng có, thường gặp nhất là bằng giấy cắt, treo dưới đầu mái hiên. Thực ra ở nước ngoài cũng có, như ở Nhật Bản thì có búp bê cầu nắng, hình dáng không giống nhau nhưng ý nghĩa thì tương đồng.”

Cô chỉ vào cái tượng đất cho La Nhận xem: “Cái này thì cụ thể hơn một chút, tay phải cầm chổi, quét mưa đón nắng. Trên tay trái đeo bọc quần áo, trong bọc quần áo có đất, vì Thổ khắc Thủy. Còn xách làn, trong làn là gạo mà người cầu nguyện cúng cho bà ấy – nhờ vả người ta quét mưa đón nắng, dù sao cũng phải biếu chút tiền công.”

“Còn chỗ nào khác bán không?”

Gương mặt Liên Thù thoáng vụt qua vẻ đắc ý: “Không có, chỗ tôi đa phần đều là đồ đơn lẻ, chỉ có độc nhất một món.”

“Vậy cô thấy thứ này ở đâu, hoặc là thu thập được ở đâu?”

Liên Thù liếc nhìn La Nhận, hồi lâu không đáp, lát sau lấy ra một hộp gấm, giúp La Nhận gói Tảo Tình Nương lại: “Tôi tìm trên mạng thôi, cảm thấy miêu tả rất đáng yêu nên tự mình bắt chước làm một cái. Quẹt thẻ hay là…”

La Nhận lấy ví, trực tiếp rút từ một ngăn trong ví ra một xấp tiền đặt lên quầy thu ngân, cầm hộp gấm chào cô: “Cảm ơn.”

Liên Thù mãi vẫn chưa lấy lại được tinh thần, cô đếm xấp tiền mặt, không hơn không kém, đúng 12 tờ.

Cũng tức là, trước khi tới, La Nhận đã chuẩn bị sẵn tiền, tới đây chỉ vì Tảo Tình Nương?

Liên Thù hơi thất vọng, cô đưa mắt nhìn La Nhận rời đi, thấy anh vốn định đi khỏi, bỗng khựng lại một chút rồi xoay người đi vào cửa hàng đối diện.

***

Mộc Đại gần như đã ngồi xe trọn một ngày, đến gần nửa đêm mới tới được nhà họ Viêm, sau khi qua quýt rửa mặt thì buồn ngủ díp mắt leo lên giường.

Viêm Hồng Sa lại bị lão Viêm gọi đi, không biết là dặn dò cái gì, mãi khuya mới về.

Đương say giấc nồng, lại bị Viêm Hồng Sa lay tỉnh: “Mộc Đại, dậy đi, phải lên đường rồi.”

Trời sáng rồi sao? Mộc Đại cảm thấy mình còn chưa ngủ đủ giấc, cô đau khổ xoay người, lấy điện thoại ra xem.

Ba rưỡi sáng.

Cô nói: “Viêm Hồng Sa, tôi nhất định phải giết cô.”

Viêm Hồng Sa quỳ trên giường, chắp hai tay vái cô: “Không phải tại tôi, nội tôi có quy định là nhất định phải dậy sớm hơn gà, như vậy chuyến này mới có thể tránh được tai mắt, vừa bí mật vừa thuận lợi.”

Mặt Mộc Đại không chút thay đổi: “Thêm tiền đây.”

“Được được được.” Viêm Hồng Sa gật đầu như giã tỏi.

“Lấy quần áo cho tôi.”

Viêm Hồng Sa vội vàng chân trần nhảy xuống giường, ôm quần áo của Mộc Đại lắc lư chạy tới.

Mộc Đại thở dài đứng dậy, chậm rì rì mặc quần áo, mặc được một nửa thì rầu rĩ: “Tôi phải nghĩ cách gả sớm cho La Nhận mới được, có người nuôi rồi, tôi cũng không phải khổ cực như thế này nữa.”

“Đúng đúng đúng.” Viêm Hồng Sa hổ thẹn trong lòng nên Mộc Đại nói gì cô cũng tán thành.

Ai ngờ Mộc Đại nghĩ ngợi một chút lại đổi giọng: “Không được, phụ nữ là phải độc lập, tự mình vươn lên, không thể ỷ lại vào người khác được, không đáng tin.”

Viêm Hồng Sa nói: “Đúng đúng đúng.”

***

Bữa sáng là cháo hoa, màn thầu và dưa muối, thật không giống phong cách nhà ở cao cấp chút nào.

Viêm Hồng Sa giải thích cho Mộc Đại, chuyến đi này là phải như vậy, không thể ăn thịt, bởi thịt có nghĩa là có máu có giết chóc, là điềm xấu.

Trên đường nếu gặp ăn mày thì nhất định phải cho tiền, bởi mình là ăn lộc trời, đã ăn không thì phải bố thí lại chút gì đó cho những người mạng cứng.

Trên người không được mang theo bất kì đồ trang sức vàng bạc châu báu gì, bởi vì mình phải “nghèo”, không xu dính túi, mới dễ thành công…

Trong lòng Mộc Đại đánh thịch một tiếng, rờ tay lên ngực, cách lớp áo, cô sờ sờ viên ngọc trai gắn với cái còi.

Viêm Hồng Sa đã nhìn ra, cô ghé sát vào Mộc Đại: “Kệ nội tôi đi, nội tôi chỉ đang giả vờ giả vịt lừa người khác thôi chứ nội tôi nghèo chỗ nào?”

Còn nói: “Đến lúc đó, buổi tối, chúng ta lén chạy ra ngoài ăn thịt đi.”

Trong lòng Mộc Đại nhất thời trấn định lại.

***

Lộ trình đi Tứ Trại có hơi vòng vèo, từ Côn Minh bay đến Quý Dương trước, sau đó lại từ Quý Dương bay đến Lệ Ba, Kiềm Nam.

Lúc đến Lệ Ba đã là buổi chiều, để đuổi kịp hành trình, họ đến trạm trung chuyển thuê xe, lão Viêm tuổi đã cao, Viêm Hồng Sa lại không có kinh nghiệm gì nên chuyện thương lượng trả giá này chỉ có thể để Mộc Đại làm.

Cô bị đám tài xế xe cho thuê vây vào giữa, nghe tiếng phổ thông nửa sống nửa chín, trong lòng có phần lo lắng không yên nhưng vẫn phải giả vờ lão luyện.

“Anh lái xe được mấy năm rồi? Đường bằng hay đường núi?”

“Gói giá này, có bao ăn không? Tiền xăng tính sao?”

“Chúng tôi đi tất nhiên là có về rồi. Để mấy ngày nữa xem, nếu về có thể sẽ ngồi xe anh…”

Vất vả mãi mới chọn được một xe, tài xế đưa đám Mộc Đại đến khách sạn đã đặt từ trước, hẹn sáng sớm hôm sau sẽ tới đón.

Lúc vào phòng, Mộc Đại nhìn cô nhân viên phục vụ dọn phòng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, ra vẻ rảnh rỗi bắt chuyện tán gẫu với cô, hỏi thăm mặt bằng giá thuê xe bên này, tổng hợp lại so ra, chỗ cô chọn tính giá khá vừa phải.

Mộc Đại cảm thấy mình rất cừ.

Buổi tối nằm trên giường gọi điện thoại cho La Nhận, cô thổi phồng nhấn mạnh chuyện này, La Nhận nghe xong chỉ bình luận: “Ừm.”

“Ừm” là ý gì?

Mộc Đại không vui, bĩu môi trách móc: “Chẳng khen em lấy một câu gì cả.”

La Nhận ở đầu bên kia cười, dừng một chút rồi nói: “Anh đoán bọn em đến Tứ Trại rồi vẫn sẽ phải đổi xe.”

Đúng vậy, địa điểm đào bảo vật cụ thể, lão Viêm chỉ chịu nói đến “Tứ Trại”, tiếp đó đi thế nào, mỗi lần hỏi ông ta đều trả lời rất kín kẽ, đến cả Viêm Hồng Sa cũng không moi ra được.

“Đến lúc đó em nhớ để ý đường đi, có đặc điểm gì đặc biệt thì gửi cho anh.”

Trong lòng Mộc Đại đánh thịch một tiếng: “Vì sao?”

Tự cô cũng nghĩ ra: “La Nhận, anh cũng muốn đi theo à? Vậy không ổn đâu.”

Nói đến đoạn gấp gáp, trở mình, lật người nằm sấp xuống.

“Ông Viêm đối với việc này tỏ ra rất thần bí, sợ để người khác biết được, đến lúc đó anh lái xe theo sau, sắc mặt ông ấy sẽ xấu lắm đó. Anh không phải lo lắng cho em đâu, em ổn mà, em nhất định sẽ cẩn thận mọi bề…”

Cô cam đoan rất nhiều, La Nhận không ngắt lời cô, nghe bằng hết rồi mới hỏi: “Em có muốn anh đi không?”

Mộc Đại không đáp.

Thật biết cách nói chuyện mà.

Em có muốn anh đi không?

Sáu chữ, tựa như những mũi tên nhỏ, phút chốc găm vào lòng cô, xốp xốp ngưa ngứa, lông đuôi mũi tên còn đang rung rung.

Ngón tay cô nắm chặt lấy mép chăn dưới thân, ấp úng: “Muốn chứ.”

La Nhận bật cười, dừng một chút rồi nói: “Em phải tự mình cẩn thận một chút, thanh Hung Giản thứ ba, có khả năng đang ở loanh quanh gần Tứ Trại.”

Hung Giản?

Mộc Đại nháy mắt tỉnh táo lại, mấy ngày nay, cô gần như đã quên mất chuyện này.

Cô lắp bắp: “Sao…sao lại xuất hiện ở đây?”

***

La Nhận gửi ảnh chụp Tảo Tình Nương vào nhóm WeChat.

Anh đã tìm kiếm thông tin về Tảo Tình Nương trên mạng, về cơ bản Liên Thù nói không sai, phần lớn Tảo Tình Nương đều mang hình tượng một người phụ nữ tay cầm chổi quét, đa số đều là dùng giấy cắt làm nên, cũng có một số là dùng mảnh vải nhỏ ghim thành, tùy theo khu vực mà hình dáng lại có sự khác biệt.

Không tìm thấy cái nào giống bức tượng trong tay anh, có điều cũng không có gì kì lạ, bởi trong bài giới thiệu có nói, cũng có người làm Tảo Tình Nương theo hình tượng cá tính hóa tự nghĩ ra.

Một viên đá làm dậy lên sóng lớn trùng trùng.

Tào Nghiêm Hoa sợ hãi hỏi: “Nếu chúng ta không để ý tới thì sao? Sẽ như thế nào?”

Sau khi trở về từ thôn Ngũ Châu, vất vả mãi mới được một khoảng thời gian yên bình, sức khỏe Sính Đình dần tốt lên, tro cốt cha Một Vạn Ba rốt cuộc cũng được mồ yên mả đẹp, việc chuẩn bị cho quán ăn đang hừng hực khí thế…

Mọi thứ đều đang rất tốt lành, thực sự không muốn lại lội xuống vũng nước đục này chút nào.

Tâm trạng này hoàn toàn có thể hiểu được.

La Nhận gửi bức hình ghép lại của bảy tấm ảnh vào nhóm.

Một Vạn Ba là người nhìn ra đầu mối đầu tiên: “Màu nhạt đi rồi? Còn nữa, vị trí đầu phượng hoàng hình như không giống trước.”

La Nhận giản lược kể lại sự tình một lượt: “Hiện tại tôi đang lo là, nếu trong bể cá này, màu sắc của con phượng hoàng càng lúc càng nhạt đi, vậy cuối cùng sẽ như thế nào?”

Mộc Đại cầm điện thoại xem tin nhắn La Nhận gửi vào nhóm, nhất thời ngớ ra.

Màu sắc của phượng hoàng dường như biểu trưng cho sự kìm hãm của lồng Phượng Hoàng Loan đối với Hung Giản, nếu màu sắc càng ngày càng nhạt đi, vậy có phải tức là, Hung Giản sẽ một lần nữa thoát khỏi kìm hãm không?

Nói như vậy, người xui xẻo nhất chính là Sính Đình.

Một Vạn Ba cũng đã nghĩ tới đây: “Có cảm giác là, nếu người từng bị ám không chết, Hung Giản sẽ một lần nữa tìm tới người đó… Có điều, nó không đến mức lại đi quấy nhiễu tro cốt của ba tôi đấy chứ?”

Không ai trả lời.

Lý do là đúng lúc này, một thông báo hiện lên, có người mới được mời vào nhóm.

La Nhận mời “Côn đang đắm chìm trong tình yêu thương của bạn bè” vào nhóm.

“Côn đang đắm chìm trong tình yêu thương của bạn bè” không có quan hệ bạn bè WeChat với những người khác trong nhóm, xin hãy chú ý quan hệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play