Không truyền lại hướng dẫn vận hành, quy tắc sử dụng, cấm kỵ kiêng khem gì, cứ ha ha cười một tiếng, nhảy lên trâu đen mà đi như vậy á? Tào Nghiêm Hoa căm tức, sao trâu đen không hất ông ta ngã luôn xuống đất chết đi cho rồi vậy?

Trong đầu chợt lóe, la lớn: “Tôi biết rồi, con chó sói ở bên kia chính là để mở lồng Phượng Hoàng Loan!”

Càng nghĩ càng thấy đúng: “Lão Tử nói là không có bất kỳ người nào có thể mở được lồng Phượng Hoàng Loan chứ không hề nói là không có bất kỳ con sói nào có thể mở được lồng Phượng Hoàng Loan!”

Còn có kiểu giải thích đó nữa à? La Nhận dở khóc dở cười.

Thần Côn ở đầu dây bên kia nổi giận đùng đùng: “Lão Tử nói không có bất kỳ người nào, tức là bao gồm cả sói!”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết. Lão Tử nói vậy là để tỏ ra ngầu, người ngầu khi nói đều lời ít ý nhiều, tỷ như thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, chẳng lẽ lại còn phải mở ngoặc ‘người’ ý ta là bao gồm cả lợn, bò, chó, sói, vân vân đóng ngoặc sao? Dài dòng vòng vo vậy thì còn ngầu được nữa hả?”

Chuyên gia đều già mồm như thế này hết sao? Tào Nghiêm Hoa ấm ức.

Cũng may còn có Mộc Đại cùng phe với gã: “Nhưng mà, hiện giờ, Phượng Hoàng Loan đúng là đã bị mở rồi.”

Thần Côn không phủ nhận điểm này: “Mở thì đúng là đã bị mở, vậy nhưng kẻ mở được nhất định không phải là người, cũng không phải sói.”

Vậy tức là…không phải người cũng không phải sói sao? Trong đầu Tào Nghiêm Hoa hiện ra hình ảnh người sói uy mãnh.

Có điều… Bỏ đi, gã không dám nói nữa.

Vẫn là La Nhận phá vỡ yên lặng: “Vậy bức vẽ này, núi với sông thì tôi có thể lý giải được, nghe nói ải Hàm Cốc phía nam tiếp giáp với dãy Tần Lĩnh (*), phía bắc là Hoàng Hà, vẽ thế này là dùng địa thế sông núi để ám chỉ ải Hàm Cốc, bảy thanh Hung Giản và lồng Phượng Hoàng Loan thì cũng đã biết, nhưng cái con không biết là sói hay chó này thì…”

(*) Là một dãy núi chạy theo hướng đông-tây ở nam bộ tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Cùng với Hoài Hà, dãy núi tạo thành ranh giới tự nhiên giữa Bắc và Nam Trung Quốc. Tần Lĩnh là nơi sinh sống của rất nhiều loài thực vật và động vật hoang dã, một số loài trong số đó không thể tìm thấy ở một nơi nào khác trên trái đất.

Thần Côn thể hiện mình cũng thẳng thắn chẳng kém gì La Nhận và Mộc Đại trước đó: “Con sói này tôi không biết, cũng sẽ không đoán, suy đoán phải được xây dựng dựa trên căn cứ cơ sở, không thể đoán mò.”

Mộc Đại ấn ấn ngón tay lên tay vịn sofa: Đúng, không thể đoán mò, có cá tính.

La Nhận gật đầu: “Được rồi, con sói này chúng ta tạm để sang một bên đã, dùng những dữ liệu có sẵn tóm lược lại toàn bộ sự việc thêm một lần nữa đi.”

***

Theo đó, khởi nguồn của mọi chuyện đã không còn là “ải Hàm Cốc” với dấu chấm hỏi nữa.

La Nhận dùng bút đánh dấu tiếp tục vạch ra ngoài, dừng lại bên mép tường, ở đầu đường vạch viết “Bảy tội án đầu tiên, mai rùa xương thú”.

Cách đó một đoạn, viết “Điềm xấu, đợi bậc đại đức xuất thế phong ấn”, lại cách thêm một đoạn, viết “Doãn Hỉ, ải Hàm Cốc, Lão Tử, lồng Phượng Hoàng Loan, bảy thanh Hung Giản”.

Những điều này đã thống nhất những suy đoán trước đó thành một thể, nhưng bút La Nhận lại dừng ở một điểm chính giữa, ngừng một chút, đánh một dấu chấm hỏi thật to.

“Từ những diễn giải này có thể thấy được, một người bình thường như Trương Quang Hoa, không phải đại gian đại ác, cũng không thể gọi là đại đức đại thiện, vậy nên tôi cho rằng, y không có năng lực mở lồng Phượng Hoàng Loan, trước y, hẳn đã có một kẻ khác mở nó.”

Mộc Đại gật đầu: “Trương Quang Hoa chỉ là người đầu tiên tiếp xúc với nó.”

Thần Côn ở đầu dây bên kia ho khan một tiếng: “Y cũng chưa chắc đã là người đầu tiên tiếp túc, đừng quên rằng Hung Giản có bảy thanh, Trương Quang Hoa chỉ mang ra ngoài có một thanh. Y chỉ là người đầu tiên các cô cậu được tiếp xúc thôi.”

Ánh mắt Một Vạn Ba rơi vào chậu nước: “Tức là, còn có sáu miếng da người nữa?”

“Hửm, giọng của người anh em này nghe rất lạ tai nhé, ai vậy?”

Lạ tai? Một Vạn Ba cảm thấy bị coi thường sỉ nhục sâu sắc: “Trước đó tôi từng lên tiếng rồi, lúc ông hỏi Hung Giản có mấy thanh, là tôi đáp, bảy thanh!”

Phải, có thể là do lúc đó quá kích động, vậy nên không để ý tới, Thần Côn hớn hở hỏi: “Xưng hô thế nào đây?”

“Mọi người đều gọi tôi là Một Vạn Ba.”

“Được rồi Tiểu Tam Tam, chúng ta tiếp tục vấn đề chính.”

Tiểu Tam thì thôi đi, sao phải cho hắn những hai chữ Tam hả (*)! Một Vạn Ba tức đến thở hổn hển, nhưng trọng tâm câu chuyện đã quay trở lại tiếp tục chủ đề chính.

(*) Tiểu tam chỉ kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc lứa đôi của người khác.

“Trước đó tôi không rõ nội tình, thế nên mới gọi là da người, nhưng giờ phải sửa lại, không phải là da của ai nữa mà chỉ có Hung Giản. Nói thế nào nhỉ, điềm xấu cũng không phải là những thẻ tre đó…”

Cái này cũng giống như một cái đèn bị ma ám vậy, người bị dọa chỉ biết hoảng sợ miêu tả là “cái đèn ma đáng sợ đó”, cái đèn vô tội biết bao, nhưng sẽ không ai tách ma với đèn ra cả, chỉ biết trông đèn mà chạy xa khỏi nó.

“Bảy thế lực điềm xấu này không có hình thù, cũng không ai từng thực sự trông thấy, chỉ có điều vì Lão Tử khi đó đã dẫn chúng vào thẻ tre, vậy nên người đời sau mới gọi nó là Hung Giản. Theo tôi đoán, nó đã bị vây khốn trong thẻ tre một thời gian quá lâu, vậy nên dù thoát ra rồi vẫn theo thói quen mà lấy hình dạng là thẻ tre. Lúc hiện hình khi ám, tự nhiên sẽ nhô lên dưới da theo hình thẻ tre. Khi nó nóng lòng rời khỏi cơ thể người, phương thức rời đi sẽ tương đối…thô bạo.”

Mộc Đại tiếp lời: “Vậy nên trên lưng những người đó sẽ để lại vết thương?”

“Đúng vậy, bị lột mất một mảng da.”

Tào Nghiêm Hoa chen vào hỏi rốt ráo: “Tại sao lại ở trên lưng mà không phải là trên mặt hay trên tay?”

Thần Côn bực mình: “Cũng đâu phải là nhỏ, nó cần một không gian bằng phẳng rộng rãi hơn nó chứ sao.”

“Vậy, trên đùi cũng được mà…”

Tào Nghiêm Hoa duỗi cái chân mập mạp của mình ra quan sát trái phải, còn dùng tay ước lượng thử, không gian cũng lớn mà, chứa hai thanh Hung Giản cũng không thành vấn đề.

La Nhận tỏ ý bảo gã đừng đào kỹ vấn đề lên thế làm gì: “Nếu anh coi Hung Giản là một con người, nó đại khái cũng sẽ có sở thích riêng, giống như sát thủ liên hoàn ấy, hành vi của chúng luôn có tính đặc trưng.”

Thần Côn cười ha hả: “Củ Cải Nhỏ, cậu đúng là thấu hiểu lòng tôi mà. Đấy chính là điểm đáng sợ nhất! Có nhớ tôi từng nói, Hung Giản là vật sống không?”

Trong lòng Mộc Đại len lén ngờ vực: Tại sao “điểm đáng sợ” mà lại cười ha hả như vậy chứ, lão Thần Côn này thật đúng là…

“Không ai biết dáng vẻ nó ra sao, đây vốn chỉ là một thế lực không nhìn thấy, cũng có thể coi là một luồng khí. Thời Nam Tống, Văn Thiên Tường từng viết một bài ‘Chính khí ca’, khúc đầu có nói ‘Trời đất có chính khí, hình dạng tạp mà đông, dưới có non sông này, trên có trăng sao đó’, tức là nói chính khí có mặt ở khắp nơi, tràn ngập trong trời đất, dưới đủ loại hình thức.”

Sắc mặt La Nhận bỗng thay đổi, Mộc Đại tò mò nhìn anh, La Nhận cười cười, ý bảo cô nghe tiếp.

“Qua đó mà suy đoán, Hung Giản cũng có thể là vật sống như vậy. Không nhất định phải ám người, cũng không nhất định phải có hình dạng là thẻ tre. Anh không biết nó có năng lực suy nghĩ hay không, cũng không biết chúng có thể trao đổi với nhau hay không. Nhưng tôi gần như có thể khẳng định rằng, những thanh khác đều không giống thanh này, thậm chí thanh này có thể vì gặp nguy mà trở nên thông minh hơn. Tiếp tục bám trên cơ thể người? Trên lưng thiếu mất một mảng da? Không không không, chúng sẽ càng ngày càng giỏi ẩn núp hơn.”

Tào Nghiêm Hoa chợt đánh một cái rùng mình: “Sống, vật sống ư?”

Vật sống, còn có thể trao đổi với nhau, vậy liệu nó có ghi thù không?

Tào Nghiêm Hoa nhìn Một Vạn Ba: “Tam Tam à, cậu…cậu dùng lửa đốt nó đó!”

Lòng Một Vạn Ba đã sớm thấp thỏm không yên, nghe Tào Nghiêm Hoa nói thế, nhất thời như bị đạp cho một cước, ngay cả việc bị gọi là “Tam Tam” cũng không màng đến: “Tôi đốt nó, vậy anh thì sao, chẳng lẽ không phải anh cầm cốc ném nó à?”

Mộc Đại tự an ủi mình, lẩm bẩm: “Tôi không sao hết, tôi không làm gì cả…”

La Nhận dịu dàng nhắc nhở cô: “Mộc Đại, cô bưng chậu nước hứng nó.”

Phản ứng của Mộc Đại còn kịch liệt hơn cả Một Vạn Ba: “Vậy còn anh, anh lấy đao đâm nó đấy.”

La Nhận rắp tâm trêu tức cô: “Mộc Đại, đó không gọi là đâm, mà là ghim.”



Thần Côn ở đầu bên kia nghe mà nở gan nở ruột, vui vẻ xem náo nhiệt mà không cần mua vé, cảnh tượng đầu bên kia đang như thế nào nhỉ? Tào Mập hẳn là đang chí chóe với Tiểu Tam Tam, còn Cái Túi Nhỏ chắc chắn là đang giật tóc Củ Cải Nhỏ.

Nhìn mà xem, vừa thấy có nguy hiểm cái là lập tức chối đây đẩy lẫn nhau, mấy cô cậu này chắc chưa thân với nhau lắm nhỉ, giao tình định mệnh không phải như thế này, giao tình định mệnh thực sự chính là, ngoài miệng thì mắng bạn như mắng cháu mắng con nhưng khi bạn gặp nguy hiểm thì lại là người đầu tiên chạy tới giúp cơ.

Thần Côn bỗng nhớ đám bạn mình quá đỗi.

Lão chợt nghe thấy La Nhận nói: “Được rồi, đều đã xảy ra cả rồi, mọi chuyện đều do tôi, nếu tôi có thể che chắn cho các cậu, tôi sẽ tự mình gánh chịu, chỉ là không biết nó có đồng ý không thôi.”

Nó? Nó là ai?

***

Hướng La Nhận chỉ vào chính là chậu nước kia, là…thanh Hung Giản chìm trong nước.

Một Vạn Ba rầu rĩ: “Quên đi, đằng nào cũng sẽ không chạy thoát, ai cũng không thoát được.”

Nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý đến mình, hắn bỗng ghé sát vào chậu nước, nghiến răng nghiến lợi: “Còn cả cái lão Thần Côn ở đầu dây bên kia nữa nhé, đừng bỏ sót lão.”

Lúc ngẩng đầu lên, chạm trúng ánh mắt khinh bỉ của Mộc Đại.

Một Vạn Ba nhún vai tỏ vẻ không hề gì, làm sao, nghe hương thì xuống ngựa, trời tối thì lên giường, đạo hữu chết chứ bần đạo không chết (*), đó không phải chính là đức hạnh của Lão Tử sao.

(*) Nguyên văn “闻香下马摸黑上床, 死道友不死贫道”, ý chỉ lối sống ích kỷ, bo bo giữ mình.

Thần Côn nói: “Các cô các cậu cũng đừng căng thẳng quá, cái gì có thể ngăn cản được bảy thanh Hung Giản?”

La Nhận suy nghĩ một chút rồi đáp: “Phượng Hoàng Loan?”

Dù biết đám La Nhận không nhìn thấy nhưng Thần Côn vẫn gật đầu một cái: “Lồng Phượng Hoàng Loan bao hàm trong đó sức mạnh của hỏa và kim, chúng còn là chim thần cát tường thời bấy giờ, thật ra cũng là đại biểu cho thế lực chống lại tà khí, tôi có một suy đoán to gan thế này.

“Trước đó chúng ta từng nói, việc nghiêm phạt hung thủ đến từ một thế lực cổ xưa khác, có thể chính là của ngũ hành mà đại diện là cái lồng Phượng Hoàng Loan này. Lồng Phượng Hoàng Loan đã giam hãm Hung Giản suốt vài ngàn năm nay, dư lực của thế lực cổ xưa này chắc chắn vẫn còn, chưa thể bị tiêu trừ hoàn toàn.

“Lưu Thụ Hải và La Văn Miểu đều bị chặt đứt chân trái, mà nguyệt túc lại là hình phạt thời thượng cổ, hãy chú ý, vào thời thượng cổ, công cụ vẫn còn tương đối đơn sơ, tỷ như đao đá, búa đá, không thể sắc bén được như những vật cắt bằng kim loại của công nghệ hiện đại, điều này có thể giải thích cho việc, vì sao vết chém lại mát thịt be bét, không bằng phẳng như vậy.”

Vậy, đó chính là sự kiềm hãm mà thế lực cổ xưa của chiếc lồng Phượng Hoàng Loan kia tạo nên sao?

La Nhận cười nhìn Mộc Đại: “Cô xem, cũng không đáng sợ đến vậy, vạn vật tương sinh tương khắc, có trắng thì có đen, có âm thì có dương.”

Tào Nghiêm Hoa tiếp lời: “Phải, có bảy thanh Hung Giản thì có lồng Phượng Hoàng Loan.”

Một Vạn Ba chợt nghĩ đến điều gì: “Vậy bức ảnh nước mà tôi vẽ ra kia…”

Thần Côn một lần nữa gật đầu: “Bức ảnh nước kia hẳn là đến từ thế lực của lồng Phượng Hoàng Loan. Hung Giản chỉ biết ẩn náu bằng mọi giá, sẽ không có khả năng tự nói cho các cậu biết chúng là thứ gì. Tôi cảm thấy, đây là do lồng Phượng Hoàng Loan muốn phong ấn bảy thanh Hung Giản lại một lần nữa.”

Mộc Đại không nhịn được: “Lồng Phượng Hoàng Loan giờ đang ở đâu?”

Thần Côn cười ha ha một tiếng: “Ai biết được chứ, cũng giống như sáu thanh Hung Giản còn lại thôi, lưu lạc đâu đó trên cõi đời này, phải đợi thôi.”

Lão bỗng hạ giọng: “Có điều, nói không chừng, cũng như bảy thanh Hung Giản, nó cũng đang để mắt đến các cô các cậu đấy, gặp được là có duyên, hình ảnh hiện trên mặt nước bí ẩn là vậy nhưng không phải các cậu đã phát hiện và vẽ ra được đấy sao?”

Ánh mắt mọi người vèo một cái đều bay về phía Một Vạn Ba.

Một Vạn Ba ha ha cười hai tiếng khô khan, rồi lại cười khô khan thêm hai tiếng nữa, thực sự là cười mà còn khó coi hơn khóc.

***

Cúp máy rồi, Mộc Đại mới nhận ra thời gian trôi qua mau vậy, ánh nắng chiều hắt lên tường khi nãy giờ chỉ còn lại một vệt sáng mờ mờ.

Cô quay sang nhìn La Nhận, La Nhận cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng quay qua cười.

“Nghĩ gì thế.”

“Tôi đang nghĩ, tội án này rốt cuộc là tội gì.”

Tào Nghiêm Hoa thì thầm: “Dù là tội gì, tôi cũng cảm thấy tuyệt đối không thể giống chuyện dùng dây xuyên người thành con rối được, người cổ đại đơn giản mà…”

Sau khi cảm nhận được sự coi thường trong ánh mắt của mọi người, gã đổi một cách nói khác: “Người nguyên thủy ấy, cách thể hiện nội tâm đều tương đối bộc trực, muốn giết các cậu sẽ vác đá đập thẳng lên đầu các cậu, làm gì có cái công phu xe chỉ luồn kim đầy tính nghệ thuật thế kia, thừa hơi như vậy thà đi bắt lợn rừng về nướng ăn còn hơn.”

Bắt lợn rừng? Săn thú?

Lòng La Nhận khẽ động: “Mộc Đại, bài hát mà Sính Đình hát.”

Đoạn trúc, tục trúc, phi thổ, trục nhục.

Đó là một bài hát đi săn.

Có phải chính là để miêu tả chuyện sắp xảy ra, hoặc là cảnh tượng trước khi chuyện xảy ra không?

Chặt trúc trong rừng hoang, nối lại thành cung nỏ, vo đất làm đạn bắn, dùng để săn thức ăn.

Sau đó thì sao, chuyện gì đã xảy ra, tranh đoạt à? Vào thời kỳ thiếu thốn tài nguyên đó, thức ăn quý giá hơn tất thảy, có lẽ đã có một vài người không thỏa mãn với việc chung sống chia sẻ mọi thứ với cộng đồng thị tộc và bộ lạc, vậy nên đã xảy ra tranh chấp trong chuyện phân chia con mồi, cũng có thể là hai người cùng một cộng đồng đồng thời bắn trúng một con dã thú, một lời không hợp liền nhấc đao lên đánh nhau.

Cảnh tượng tại hiện trường án mạng con rối dây câu là một người vung đao, một người né tránh, ngoài ra còn có một người đang giơ hai tay lên khuyên can.

Luôn có một người dữ tợn vung đao, mà trên thanh Hung Giản kia, cũng từng hiện ra tự hình “Đao” của giáp cốt văn.

Bất kể tội án này là bắt nguồn từ phẫn nộ, tham lam hay chiếm hữu, kết quả đều chỉ có một: dùng công cụ vốn được chế tạo và sử dụng để khai phá đất đai, thu hoạch thức ăn và tự bảo vệ mình trong hoàn cảnh sinh tồn khó khăn chém về phía đồng loại.

Mà rất lâu sau này, qua mấy trăm mấy nghìn năm, khi xã hội loài người từng bước chiến thắng sự khắc nghiệt của tự nhiên, khi đã không cần phải tiếp tục ăn sống nuốt tươi ăn lông ở lỗ nữa thì…

Chiều tĩnh lặng hay đêm không người, dây cá chằng chịt, từng sợi từng sợi, lần lượt căng thành cảnh tượng từng xảy ra.

Quá khứ mãi mãi bất tử, mà tội án này thậm chí còn chưa phải quá khứ.

***

Một chậu nước là có thể vây khốn được Hung Giản sao? Chỉ là tạm thời thôi, rồi nó cũng sẽ tìm được cách đi ra, giống như khi đốt lửa vậy, lúc bị lửa đốt, Hung Giản trải ra bất động, nhưng lửa vừa tắt, nó liền phục sinh ngay tắp lự.

Nó từng ngủ đông dưới đáy sông ở ngoại ô Đại Đồng những mười lăm năm, nhưng đó là sông rộng núi dài, không biết dưới đáy sông liệu còn huyền cơ gì khác không, nhưng dù thế nào thì khả năng kiềm chế của sông núi cũng là thứ mà cái chậu nước nhỏ tí xíu này không thể so sánh được.

Theo đề xuất “tuyệt diệu” mà Thần Côn cuối cùng cũng nghĩ ra, Tào Nghiêm Hoa ra sân đào lấy nửa chậu đất, đổ hết vào chậu nước, La Nhận tìm một cái thùng gỗ, cẩn thận dè dặt đặt chậu nước vào, đậy nắp thùng lại, dùng xích sắt thường thấy trong các loại xe cộ trói lại, cuối cùng Một Vạn Ba nói: “Để tôi vẽ phượng hoàng lên thùng, tạm coi là đại biểu cho hỏa đi.”

Xích sắt, thùng gỗ, nước, vẽ phượng hoàng, đất, cũng có thể tạm coi là một dị bản đơn giản của kim mộc thủy hỏa thổ được rồi.

Ít nhất thì, trước khi thanh Hung Giản thứ hai bắt đầu rục rịch, có thể miễn cưỡng ngăn trở được một thời gian.

La Nhận cuối cùng cũng có thể yên tâm đến bệnh viện thăm Sính Đình, nhưng khi xe vừa lăn bánh, anh lại dừng lại.

Mộc Đại đang lấy làm khó hiểu, La Nhận đã hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay với cô.

Mộc Đại ngờ vực đi tới.

“Mộc Đại, muốn đi cùng không?”

Đi cùng? Không cần, Mộc Đại cười có phần lúng túng: “Tôi với cô ấy…không quen nhau, hai người là người một nhà mà… Thay tôi hỏi thăm cô ấy, chúc cô ấy sớm hồi phục là được.”

La Nhận cười: “Sính Đình thần trí không rõ ràng, còn lâu nữa mới hồi phục được. Đi bệnh viện xong, chúng ta có thể thuận tiện đi hóng gió.”

Lại hóng gió nữa? Hóng gió đêm? Lòng Mộc Đại vẫn chưa hết sợ hãi: “Khỏi đi, ý tốt của anh thì tôi nhận, nhưng cả đời này tôi cũng không muốn ngồi xe anh lần nữa đâu.”

Câu trả lời này có vẻ như đã nằm trong dự liệu của La Nhận, anh đột nhiên nhổm người tới gần, ghé vào tai cô nói mấy câu.

Hơi thở ấm áp phả vào tai, ngưa ngứa, mắt Mộc Đại dần sáng lên, hỏi lại La Nhận như không mấy tin tưởng: “Thật sao, buổi tối cũng có thể à?”

La Nhận gật đầu: “Có thể.”

***

Xe lại lăn bánh, có điều lần này, đưa theo cả Mộc Đại đi cùng.

Tào Nghiêm Hoa chua xót nhìn theo, vừa nhìn vừa ngồi xuống cạnh Một Vạn Ba đang vẽ thùng mà lải nhải: “Tam Tam này, kể cho cậu nghe nhé, lầu đầu tiên tôi gặp em Mộc Đại tiểu sư phụ của tôi là ở trên cáp treo từ bia Giải Phóng sang bên kia sông, lúc đó, tôi còn chưa có ý định hối cải làm người mới…”

Nói cứ như bây giờ đã chịu hối cải làm người mới vậy, là ai mang đầy đủ công cụ mở khóa theo bên người không thiếu cái nào hả? Một Vạn Ba lờ gã đi, chuyên tâm vẽ tranh lên thùng.

Tào Nghiêm Hoa tiếp tục lải nhải: “Tôi định trộm đồ của cô ấy, kết quả, em Mộc Đại đúng là tai nghe sáu hướng mắt nhìn tám phương, sau lưng cứ như có mắt ấy, vèo một cái phóng tay ra như điện…”

Gã còn khoa tay múa chân minh họa, hai tay tạo thành thế ghim chặt: “Bắt được tôi. Lúc đó tuy tôi còn ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì lại nghĩ, bà nội nó, ra tay tàn bạo quá đi mất…

“Kết quả thì sao…” gã thở dài, “Rõ ràng là một cô gái lanh lợi như vậy, tại sao cứ mỗi lần đứng trước mặt La Nhận là tôi lại có cảm giác như chỉ cần một cái kẹo thôi cũng có thể lừa được cô ấy đi theo…”

Một Vạn Ba huých Tào Nghiêm Hoa một cái: “Anh Tào.”

“Hở?”

Tào Nghiêm Hoa quay sang, thấy Một Vạn Ba đang cầm một cái bút nhớ, đầu bút đã tòe hết ngòi: “Cái bút này của La Nhận khó dùng quá, anh giúp tôi một tay, mua bút màu hộ tôi cái, tốt nhất là mua màu vàng ấy…”

Hắn chỉ vào cái thùng, hăng hái ngất trời: “Tôi muốn vẽ một con phượng hoàng màu vàng kim, phượng hoàng lửa mà, không thể không có lửa. Nhanh giúp cái.”

Được thôi, trong nhà này cũng chẳng còn ai khác để sai khiến, Tào Nghiêm Hoa phủi mông đứng lên: “Cậu chờ chút.”

Gã lẹt xẹt lẹt xẹt đi ra cổng.

Giây phút bóng lưng Tào Nghiêm Hoa biến mất ở cửa, vẻ mặt Một Vạn Ba bỗng nhiên sụp đổ. Sau một hồi ngồi thẫn thờ, hắn lấy ra từ trong ngực một tờ giấy vẽ được gấp lại, chậm rãi mở ra.

***

Nửa đêm khi đó, lúc hắn vẽ xong bức đầu, lúc roẹt một tiếng giật xuống khỏi tập giấy đã đánh động đến La Nhận, anh hỏi hắn: “Sao thế?”

Trong bóng tối, bàn tay cầm bút của hắn run lên, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh, trả lời: “Vẽ hỏng rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play