Sau khi chuyển đến Lệ Giang, việc đầu tiên Hoắc Tử Hồng làm là đưa Mộc Đại đi cầu thầy trị bệnh.
Hỏi thăm hết chỗ này đến chỗ khác, mới tìm đến bác sĩ nghe nói là giỏi nhất khi ấy, Hà Thụy Hoa.
Khi ấy, Hà Thụy Hoa vẫn còn làm việc ở bệnh viện, có rất nhiều bệnh nhân được người nhà và bạn bè đưa đến đây, đối với chuyện của Mộc Đại ông không mấy để tâm, hơn nữa,
Mộc Đại thật sự không có bất kì biểu hiện gì khác thường, so với những bệnh nhân chân chính kêu trời kêu đất muốn sống muốn chết, sự bình thường của cô có thể được khen thưởng.
Hà Thụy Hoa cảm thấy, điều mà Hoắc Tử Hồng lo lắng chỉ là nỗi buồn lo vô cớ của các bậc phụ huynh có con gái đang trong thời kỳ trưởng thành mà thôi.
Ông kiến nghị: “Thế này vậy, cô là phụ huynh của cháu thì để ý hành động cử chỉ của cháu nó hằng ngày xem sao, tốt nhất là có tư liệu ghi âm ghi hình, có chứng cứ như vậy, lần sau chúng tôi phân tích cũng tương đối dễ hơn.”
Ánh mắt La Nhận rơi xuống hộp băng ghi hình kiểu cũ trên tay Hoắc Tử Hồng.
Còn tưởng là sẽ lấy máy chiếu phim kiểu cũ ra để mở, thì ra là không phải, Hà Thụy Hoa đã bảo người chuyển dữ liệu trong hộp băng thành video lưu trên máy tính.
Hình ảnh hiện ra.
Có vẻ như chất lượng ghi hình cũng không tốt lắm, mơ hồ, lẫn với tạp âm của sóng điện từ, thời gian là buổi tối, trong phòng tối mờ mờ, thấp thoáng có thể thấy được đường nét của cái giường, và cả người trên giường.
Đèn ngủ chợt sáng lên, Mộc Đại từ trên giường ngồi dậy, chân trần bước xuống giường, có vẻ như định đi vệ sinh, nhưng mới đi được hai bước, bỗng ngồi thụp xuống.
Cô ngồi xếp bằng dưới đất, thừ người ra, không biết khi đó Hoắc Tử Hồng đặt máy quay ở vị trí nào mà đối diện ngay mặt cô.
La Nhận nhìn Mộc Đại.
Khi đó cô còn nhỏ, rất nhỏ, tóc thẳng, mặt vẫn còn nét trẻ con, cánh tay mảnh khảnh, dáng người gầy gầy, ngực đã bắt đầu trổ mã, tạo thành đường cong nhàn nhạt, bộ đồ ngủ ôm lấy thân hình măng tơ.
Nếu hiện giờ anh gọi Mộc Đại là “cô gái của anh”, vậy thì khi đó, hẳn phải gọi là “cô bé của anh”.
Mộc Đại lau nước mắt, đang khóc.
Khóc rất kìm nén, gắng sức không phát ra âm thanh nào, khuôn mặt nhỏ nhắn co rúm, lấy ống tay áo lau nước mắt, khóc một lúc lại nín một lúc, lẩm bẩm: “Mình phải làm sao bây giờ.”
La Nhận muốn vươn tay ra, xoa đầu cô.
Muôn sự trên đời, thường không gì có thể phân rõ đen trắng phải trái, hai chữ “đúng” hoặc “sai” mang cơ cấu đối lập này không thể miêu tả được nhân tình thế thái, những gì Hoắc Tử Hồng kể, dù đổi lại là xảy ra với La Nhận của bây giờ, anh cũng không thể nghĩ thông suốt ngay trong một khoảng thời gian ngắn được, huống chi là Mộc Đại khi đó.
Không ai dạy cô, cũng không ai dẫn dắt cô, cô cho rằng mình có tội, Hoắc Tử Hồng bảo cô nhận tôi, nhà họ Thẩm coi hết mọi lỗi lầm là tại cô, tội lỗi này cứ thế ngồi vững lên đầu cô.
Cô thò tay xuống dưới gối, rút ra một con dao.
Là dao gọt trái cây bình thường.
La Nhận trông thấy, cô cầm dao, quơ hờ lên cổ tay mình, rồi lên họng, cuối cùng, mũi dao chĩa về phía tim, tay cầm dao run run.
Tim La Nhận thắt lại, thân thể nghiêng ra phía trước.
Sau đó, cô nhắm mắt, tay phải nắm chặt lại…
La Nhận cảm thấy bên tai ong ong, biết rõ là tự sát chắc chắn không thành công, nhưng giờ phút này, hít thở vẫn ngừng lại.
Mộc Đại bỗng mở bừng mắt.
Ánh mắt hung tàn, vẻ mặt gần như có thể gọi là khắc nghiệt.
Cô như bị tức giận, cạch một tiếng ném con dao ra xa, quát lớn: “Mắc mớ gì tới cô!”
La Nhận ngẩn người, chợt hiểu ra: Cô đang nói với một Mộc Đại khác.
Tốc độ nói của cô rất nhanh: “Cũng không phải là cô giết người, mắc mớ gì tới cô. Cô cũng suýt thì ngã chết, vất vả mãi mới nhặt được mạng về, chẳng lẽ còn phải đi theo?”
Ngực phập phồng, tức giận khó nén, tựa như một thiếu nữ hắc ám.
Viêm Hồng Sa nói không sai, Mộc Đại cũng tự mình đoán ra được đầu mối, là hai nhân cách.
La Nhận quay sang nhìn Hoắc Tử Hồng: “Chuyện Mộc Đại có khả năng có hai nhân cách, thực ra cháu cũng đã đoán được…”
Hoắc Tử Hồng nói: “Còn một đoạn nữa, xem hết đã.”
Vẻ mặt Mộc Đại liên tục thay đổi, thoắt thì yếu đuối đau khổ, thoắt lại dữ tợn cương quyết, La Nhận không muốn xem nữa, sợ xem nhiều hơn, ấn tượng này sẽ không xua đi được.
Cũng may, nhìn xuống hiển thị thời lượng của video, sắp phát xong rồi.
Đúng lúc đó, Mộc Đại bỗng ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt cô bình thản, hai mắt hơi nheo lại, mày khẽ nhíu, như phiền chán, cũng như, ghét bỏ.
Cô nói: “Hai người các cô đừng ầm ĩ nữa.”
Video đến đây thì ngừng.
Trong phòng lặng yên một hồi lâu, sau đó, tiếng túi hoa quả của chú Trương lại loạt xoạt vang lên, tiếng động hỗn độn ồn ào, khiến người ta muốn ném túi hoa quả xuống đất, thẳng chân đạp nát nhừ.
La Nhận nói: “Tôi chưa từng tìm hiểu gì về tâm lí học, nếu muốn giải thích, làm ơn hãy dùng cách nói mà tôi nghe hiểu được, thông tục nhất có thể.”
***
Đầu tiên, Hà Thụy Hoa thẳng thắn một chuyện, chứng cứ và tư liệu ghi hình về sự bất thường của Mộc Đại, cái La Nhận xem đã là toàn bộ.
Toàn bộ? Chỉ có một đoạn video này thôi?
La Nhận cảm thấy vô cùng khó tin: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, cô bé đã dùng một tốc độ mà chúng tôi đều không tưởng tượng nổi, chữa khỏi.”
“Chữa khỏi?”
Hà Thụy Hoa tiên sinh lúng túng nhấn mạnh phát âm: “Tự khỏi, tự mình chữa khỏi.”
Ông kéo ghế ra, từ cái bàn dày nặng xuất hiện một phần thân mới, kéo lật lên là một tấm bảng trắng, lấy bút huỳnh quang vẽ lên đó ba vòng tròn.
Vòng tròn đầu tiên lớn nhất, bên trong viết một chữ “Ẩn”.
Vòng tròn thứ hai to vừa phải, bên trong viết hai chữ “Mộc Đại”.
Vòng tròn thứ ba nhỏ nhất, bên trong viết “Số 2”.
La Nhận nhìn về phía vòng tròn lớn nhất: “Kia là nhân cách chủ?”
“Phải.”
“Một nhân cách đã nhiều năm nhưng rất ít khi xuất hiện như vậy, là nhân cách chủ?”
“Có một số người dù không lộ diện nhưng lại đứng phía sau chi phối, khống chế cả một đế quốc. Có một số người dù bận trước bận sau nhưng cũng chỉ là lính đánh xe. Chủ và thứ không phân biệt bằng số lần xuất hiện mà phải xem tỉ trọng thế lực.”
Nếu là bình thường, cách nói như vậy, La Nhận đại khái sẽ cười một tiếng, nhưng giờ đây, vào thời khắc này, tại nơi này, anh không có tâm trạng.
Hà Thụy Hoa nói: “Tư liệu có thể cung cấp để nghiên cứu phân tích quá ít, đa số là suy luận của tôi. Cậu nghe tham khảo, nếu không tin, hoan nghênh cùng thảo luận.”
Giọng điệu điển hình của thành phần trí thức.
La Nhận gật đầu: “Bác nói đi.”
“Tôi nghĩ, cậu hẳn sẽ đồng ý với cách nói này, bản tính của con người là khát vọng sống sót, khát vọng này thậm chí tồn tại ở trạng thái vô thức. Giống như một người dù đã ở trong trạng thái sắp chết nhưng khi xe đâm tới, vẫn có thể vô thức tránh né.”
La Nhận đồng ý, đối với đại đa số con người, hoặc là chết, hoặc là phải đánh đổi một dũng khí rất lớn.
“Vì khát vọng sống sót nên con người có bản năng tự cứu. Nếu truy xét tận gốc thì đói ăn, khát uống, cũng là một kiểu tự cứu.”
La Nhận lẳng lặng nghe.
Hà Thụy Hoa nhìn tấm bảng vẽ: “Mộc Đại khi đó, cũng là một kiểu tự cứu.”
“Với tuổi tác của thời điểm đó, đối mặt với áp lực, nếu tiếp tục như vậy, rất có thể không chết thì cũng hoàn toàn sụp đổ, bởi vậy nên tôi cho rằng, trong sự tự nhận thức của cô bé đã hình thành một sách lược công thủ.”
“Nhân cách chủ, gánh theo áp lực này, hoặc gọi là cảm giác tội lỗi, trốn đi, cũng có thể gọi là ngủ say.”
La Nhận im lặng, với biểu hiện thường ngày của Mộc Đại, quả thực nhìn không ra cô là một người bị tổn thương tâm lí nặng nề, cô đơn thuần đáng yêu đến gần như giản đơn.
La Nhận bỗng nhớ đến lần Mộc Đại bị hắt canh cá om, người phụ nữ hắt cô lúc đó rất có thể là người thân của Thẩm Văn.
Anh trầm ngâm: “Nhưng Mộc Đại cũng không nhớ chuyện xảy ra tám năm trước.”
Hà Thụy Hoa đáp: “Cá nhân tôi nghiêng về ý kiến, đây là một sách lược. Nếu cô bé hoàn toàn quên hẳn thì ngược lại sẽ xảy ra vấn đề, bởi vì đó là một rối loạn tâm lí rõ ràng.”
Ông cẩn thận chọn từ ngữ: “Cô bé có nhớ, nhưng ảnh hưởng của tội lỗi này không khắc sâu, nếu như trước kia là sâu tận xương tủy, vậy thì hiện tại có lẽ chỉ là ảnh hưởng ngoài vỏ, nói cách khác, chỉ đến khi chuyện được gợi nhắc lại, hoặc gián tiếp xuất hiện trước mắt, mới có thể gây nên tác động đến tâm lí của cô bé.”
La Nhận không cách nào phản bác, lần Mộc Đại bị hắt canh, quả thức ngay lúc đó cô biểu hiện rất khác thường, nhưng phải thừa nhận rằng, sau đó, cô hồi phục rất nhanh.
Một kiểu tự bật ngược.
Hà Thụy Hoa tiếp tục: “Sau đó, nhân cách chủ đẩy hai nhân cách thứ ra trước, tiếp đó, giống như một kiểu tuyển chọn tự do…”
Ông lấy ngòi bút chấm lên vòng tròn viết “Mộc Đại”: “Nhân cách này thắng.”
La Nhận hỏi: “Vì sao, có cảm giác, Số 2 khôn ngoan hơn một chút.”
Hà Thụy Hoa gật đầu: “Không sai, nhưng còn phải kèm theo một số từ miêu tả khác, ích kỷ, chỉ lấy lợi cho mình.”
“Từ video trong băng ghi hình có thể thấy được, Số 2 hoàn toàn chỉ tôn mình lên, mọi thứ đều nghĩ từ góc độ của mình, không để ý tới trách nhiệm, đạo nghĩa, con người dù sao cũng có tính xã hội, tính cách như vậy sống trong đại chúng phổ thông, rất không được hoan nghênh.”
La Nhận nhớ tới lần ở thôn Ngũ Châu, lúc giao chiến hung hiểm với lão trai ngọc, Mộc Đại bỗng không thấy đâu, sau đó anh dựa theo tiếng còi mới tìm ra cô ở hải vực cách đó rất xa.
Hà Thụy Hoa miêu tả rất đúng, mục tiêu duy nhất của Số 2 là đưa Mộc Đại thoát khỏi nguy hiểm, về phần La Nhận và Tào Nghiêm Hoa lúc đó cũng đang trong hiểm cảnh, cô hoàn toàn không hề nghĩ tới chuyện đi giúp.
Cô quả thực đã cứu Mộc Đại mấy lần, nhưng cô chỉ cứu Mộc Đại, cô bào chữa cho mình, nói chắc như đinh đóng cột, lý lẽ hùng hồn, nói cứ như mình hoàn toàn không có bất kì trách nhiệm gì.
Hà Thụy Hoa nói: “Nhưng Mộc Đại thì khác, cậu có nhận ra cô ấy có một đặc điểm không?”
La Nhận trả lời: “Cô ấy có rất nhiều đặc điểm.”
Hà Thụy Hoa mỉm cười: “Cậu La, cậu cẩn thận ngẫm lại chuyện quen biết chung đụng với cô ấy thử xem, cậu có cảm thấy, cô ấy trước sau có gì khác biệt không?”
La Nhận ngẫm nghĩ.
Đúng là không giống nhau, ban đầu gặp, Mộc Đại có thể coi là sắc sảo và ngang ngạnh, mâu thuẫn khá gay gắt với anh, nhưng dần dần, cô trở thành cô gái của anh.
Hà Thụy Hoa nhắc nhở anh: “Có phải cậu cảm thấy, càng ngày càng thích cô ấy hơn không?”
Nói nhảm gì vậy, chung đụng tiến vào giai đoạn tốt đẹp, tình cảm tất nhiên là càng lúc càng sâu hơn rồi, nếu nhìn nhau dần sinh ra chán ghét thì còn nói gì tới chuyện tiếp tục bên nhau nữa chứ?
Hà Thụy Hoa như nhìn thấu suy nghĩ của anh: “Ý tôi là, cô ấy dựa vào mẫu hình yêu thích của cậu, đẽo gọt lại chính mình, Mộc Đại được nhân cách chủ đẩy ra trước, lại dễ dàng thắng được Số 2, không phải là tình cờ. Cô ấy có bản lĩnh khiến người mà cô ấy muốn người đó thích mình, thích cô ấy.”
Cô có bản lĩnh khiến người mà cô ấy muốn người đó thích mình, thích cô ấy.
Câu này thật rối rắm, La Nhận tự nhẩm lại một lần nữa trong lòng, giữa hai hàng mày bắt đầu hiện ra vẻ giận dữ, nhưng mở miệng nói chuyện thì lại cười.
“Bác có ý gì?”
Hà Thụy Hoa bình tĩnh nói: “Tôi biết rất khó để cậu chấp nhận, đối với người yêu mà nói, quả thực rất khó tiếp thu.”
“Có phải cậu cảm thấy cô ấy rất ngoan ngoãn đáng yêu, càng bên cậu lâu lại càng hợp gu của cậu, cậu thích mẫu hình nào, cô ấy chính là mẫu hình ấy?”
“Có phải cô ấy rất ít khi chọc giận cậu, thỉnh thoảng cũng có chút cáu kỉnh, nhưng cậu vừa dỗ dành một xíu là cô ấy lập tức vui vẻ, không để cậu phải ghen tức, không phạm vào điều kiêng kị của cậu, tất thảy đều tuyệt hảo hệt như đúc từ khuôn mẫu mà cậu yêu thích ra?”
La Nhận nổi giận, lại cảm thấy hoang đường.
Hoắc Tử Hồng kịp thời cất tiếng, giọng điệu hiền hòa: “La Nhận, hiện giờ chúng ta đang thảo luận về bệnh tình của Mộc Đại, cậu đừng để tình cảm cá nhân chi phối. Những điều bác sĩ Hà nói, kỳ thực khi còn bé Mộc Đại đã lộ ra chút ít đầu mối. Có một từ thế này, nghe có thể chói tai, nhưng lại có thể hình dung được tình huống.”
Bà hơi dừng lại, nói: “Lấy lòng, cố ý lấy lòng.”
Hà Thụy Hoa hắng giọng: “Có một loài bò sát, thường gọi là tắc kè hoa, có thể tùy theo những môi trường khác nhau mà tự thay đổi màu sắc của mình. Đặc tính này có phần giống với tình huống của Mộc Đại, cô ấy ở cạnh những người khác nhau sẽ thể hiện ra những mặt tính cách không giống nhau lắm, hơn nữa, vì là nhân cách thứ nên cũng nhiều lần không ổn định.”
La Nhận bỗng thu lại vẻ giận dẽ, nói: “Nói tiếp đi, mấy người cứ nói tiếp đi, nói xong rồi, tôi phát biểu ý kiến sau.”
Sắc mặt anh không tốt, hơi ngả lưng tựa vào sofa phía sau, im lặng.
Hà Thụy Hoa lúng túng cùng Hoắc Tử Hồng liếc nhau: “Về cơ bản, vì sao trước đó cô bé lại xuất hiện khác thường, chúng tôi có…suy đoán và thảo luận thế này.”
Vẻ mặt La Nhận không chút thay đổi: “Bác sĩ Hà, tôi muốn hỏi bác, thường nói bác sĩ có tấm lòng cha mẹ, vậy tấm lòng của bác là loại nào?”
Hà Thụy Hoa không hiểu vì sao lại hỏi như vậy, ù ù cạc cạc.
La Nhận nói: “Tôi đồng ý với bác về cách nói tự cứu, trong hoàn cảnh như vậy, cô ấy một thân một mình, không có ai trợ giúp, tự mình cứu mình, xóa nhòa chuyện cũ hoặc trốn đi, cũng không có gì lạ lùng.”
“Vậy nhưng…”
Anh nở nụ cười: “Có một câu chuyện thế này, bác đã từng nghe kể chưa?”
Anh tự nói tiếp.
“Có một bệnh nhân tâm thần, bệnh trạng của anh ta rất kỳ lạ, ngày nào cũng cầm một cái ô, ngồi chồm hổm trong góc phòng, không ăn không uống, cũng không nói chuyện, đã đổi rất nhiều bác sĩ tâm lí nhưng tất cả đều bó tay, cảm thấy anh ta không thể cứu được nữa.”
“Một ngày nọ, một bác sĩ tâm lí tới. Ông ấy không hỏi gì nhiều, cũng yên lặng mở một cái ô, cùng ngổi xổm trong góc nhà với bệnh nhân kia, không ăn không uống, không nói chuyện.”
“Qua thêm vài ngày, bệnh nhân tâm thần rốt cuộc cũng mở miệng, len lén hỏi bác sĩ tâm lí kia, Chào anh, anh cũng là nấm à?”
Hà Thụy Hoa là bác sĩ chuyên khoa tâm lí, tất nhiên là đã nghe chuyện này, nhưng ông vẫn không hiểu dụng ý của La Nhận.
La Nhận nói: “Bác dựa vào một đoạn phim, tự mình lý giải, nghĩ ra một cách giải thích mà bác cảm thấy hợp lí, đồng thời có lẽ cũng nhận được sự đồng tình của Hoắc Tử Hồng.”
“Bác có từng tìm hiểu Mộc Đại chưa, có từng che ô ở bên cô ấy bao giờ chưa? Có thể cô ấy cũng chỉ là một cây nấm vô hại với người khác, nhưng bác lại gán cho cô ấy đặc tính ma quái của tắc kè hoa.”
Rồi quay sang nhìn Hoắc Tử Hồng: “Cô cũng đồng ý với cách suy luận này, trong suy nghĩ của cô, Mộc Đại ở bên ai cũng đều biến thành ra sức lấy lòng, ở chung với cô cũng vậy, ở chung với cháu cũng vậy.”
“Trong khoảng thời gian cô chưa nguôi ngoai được chuyện án mạng, cô có biết Mộc Đại cũng rất lo lắng cho cô không? Hai người ở với nhau lâu vậy rồi, cô không cảm thấy có bất kì yếu tố chân tình thực tâm nào hết à, chỉ có mỗi lấy lòng thôi? Cô là ai, chúng ta là cái gì mà có tư cách để cô ấy đi lấy lòng?”
La Nhận có phần không kiềm chế được, thân hình cao lớn vụt đứng bật dậy: “Chắc nhân cách tôi cũng phân liệt rồi đấy, thế nên mới rảnh rỗi ngồi đây nghe mấy người ba láp ba xàm. Hiện giờ tôi muốn gặp Mộc Đại, có vị nào chỉ đường hộ cái được không.”
Không ai nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Hoắc Tử Hồng mệt mỏi ngẩng lên nhìn La Nhận, khẽ nói.
“La Nhận, Mộc Đại khôi phục rồi.”
Khôi phục? Khôi phục là sao?
Chân mày La Nhận càng lúc càng nhíu chặt, quay lại nhìn Hà Thụy Hoa.
Hà Thụy Hoa vừa bị quở trách một trận, sắc mặt hơi thoắt đỏ thoắt trắng, thấy La Nhận nhìn mình thì có phần luống cuống, hồi lâu sau mới chỉ đưa tay ra, chỉ vào tấm bảng trắng.
Là vòng tròn viết chữ “Ẩn”, nhân cách chủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT