Một câu nói như vậy, lập tức làm ánh mắt Quân Từ lóe lên sát ý.

Cô là hoàng thái tử vô cùng tôn quý, cả đời huy hoàng, lúc uất ức nhất, cũng chỉ có lúc soán vị thất bạimà thôi.

Từ lúc nào có thể đến phiên một thường dân như vậy, mởmồm mắng mình?

Cho dù bây giờ cô đã mất đi cơ thể trước kia, nhưng cô cảm nhận được rõ rệt.

Mình thân là hoàng thái tử huấn luyện gian khổ hai mươi mấy nămmới có bản năng chiến đấu lớn mạnh, còn ởlại bên trong cơ thểcô.

Muốn đánh một người đàn ông trung niên cơ thểbịtửu sắcphá hoại, quả thựclà dễ như trở bàn tay.

"Đừng đừng đừng, lão Trương, nó vừatỉnh, cơ thểcái gì cũng không tốt, bữa nay đểtôi làm đi, một bữa không sao."

Phó Thúy Hoa sợ Trương Xương Minh lại ra tay nữa, sợ kéo ông ta lại.

Trương Xương Minh vừa nghe, nhìn Quân Từ ngồi trên giường.

Vì trong phòng Quân Từ ánh sáng mờ tối, ông cũng không nhìn thấy một đôi mắt tràn ngập sát ý tàn nhẫn.

Chỉ tự dưng cảm thấy cơ thể hơi lạnh, mà Quân Từ ngơ ngác ngồi trên giường.

Trương Xương Minh cũng sợ người này bị mình đánh thành như thếnào đó, mượn vợđi xuống: "Hôm nay tha cho thằng ranh con này một đường sống!"

Nói xong, đi ra ngoài.

Phó Thúy Hoa cười, hình như hơi xấu hổ: "Quân Từ, cháu nghỉ ngơi thêm một chút, thím đi làm cơm."

Ánh mắt bà lóe lên, cứ như vậy ra khỏi căn phòng của Quân Từ.

Trước khi đi, giúp Quân Từ đóng cửa lại.

Quân Từ thấy người ra ngoài, mới xoa trán mình.

Nếu không phải vừa mới nhớ tớihiện tại cơ thểnày rất phiền phức, cô sẽlập tức thu thậptên họ Trương.

Chú Trương Xương Minh, bắt nạt kẻ yếu, gia trưởng, điển hình của đàn ông nông thôn.

Thím Phó Thúy Hoa, làm người nhát gan, e ngại Trương Xương Minh, thật racũng không tính là không tốt.

Chị gái Trương Niệm, lớn hơn Quân Từ hai tháng, tâm can bảo bối của nhà họ Trương.

Thành tích ngang với Quân Từ.

Nhưng Quân Từ học ở một trường trung học phổ thông ở khu vực quốc gia quy định miễn học phí, Trương Niệm được Trương Xương Minh đưa vào Nhất Trung.

Dù sao Trương Niệm là ruột thịt, điều này không có gì đáng trách.

Nhưng, Trương Xương Minh ông ta, đối xử với Quân Từ thật sự là không ra gì.

Tay Quân Từ đưa lên chạm vào tóc rủ trước trán.

Cảm giác khi chạm vào tay, non mềm tốt đẹp quả thực không giống gương mặtcó bớt đen.

Ngoại trừ thứ trên mặt, gương mặt này, da cực kỳ tốt.

Trong trí nhớ, Quân Từ không thể dùng mấy đồ dưỡng da, chỉ dựa vào yếu tố tự nhiên của bản thân, đã có thểnhư vậy.

Độc chiếm một phần ưu ái.

Đáng tiếc, ưu điểm này, hoàn toàn bịche lấp.

Quân Từ bây giờ, cũng rất đau đầu.

Cô đột nhiên từ hoàng thái tử biến thành một thường dân, còn là niên đạitương đương vớithời đại trong kiểm tra khảo cổ.

Tất cả ở nơi này, với Quân Từ mà nói, đều tràn đầy lạc hậuvà khó hiểu.

Nhất là người như Trương Xương Minh vậy.

Ởthời đại vũ trụ đềulà u ác tính phải loại trừ.

Hưởng thụ cuộc sống đường hoàng đắt tiền, bây giờ lạc hậu nghèo khó.

Hoàng thái tử Quân Từ cảm thấy rất thất vọngvềcuộc sống sau này.

"Điện hạ, điện hạ! "

Bỗng nhiên, giọng nói nhỏ bé quen thuộc vang lên, đầu tiên Quân Từ sửng sốt, tiếp đó, lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play