Vừa không muốn về nhà, vừa không muốn ngủ khách sạn, Ngụy Vũ Hoàn chỉ còn nước đến công ty.
Tập đoàn Hoàn Vũ tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất thành phố S, mà nếu tính building chọc trời thì chỉ có tầm mười tòa.
Ở khu vực này cả năm cơ hồ không bao giờ thấy tắt điện, Ngụy Vũ Hoàn được hưởng một văn phòng rộng tới hai trăm thước vuông, bố trí theo kiểu loft, tầng trên là phòng nghỉ cộng tắm, bên dưới để làm việc, khi nào quá bận thì hắn sẽ làm tổ ở đây luôn.
Thư ký trực trước phòng làm việc của CEO nhìn thấy hắn thì vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Ngụy tổng, sao ngài lại tới đây? Không phải ngài đang trong thời gian nghỉ ngơi sao?”
Sau khi giải quyết hết các vấn đề bên Mỹ, Ngụy Vũ Hoàn tự thưởng cho mình mười ngày nghỉ, việc này ai cũng biết.
Hắn đương nhiên sẽ không khai ra mình không có nơi để về, chỉ gật đầu với cô: “Tôi có vài việc cần xử lý.”
Hắn vừa đặt chìa khóa xe xuống thì thư ký này đã dâng trà lên, hỏi: “Thư ký Lý không tới sao?”
“Đang được nghỉ phép.” Ngụy Vũ Hoàn khẽ hừ một tiếng, qua hai giây thấy cô nàng kia vẫn đứng bên cạnh, liền hỏi: “Có chuyện gì?”
Cô ta nhìn đồng hồ, ấp úng hỏi: “Ngụy tổng có chuyện gì cần phân phó không vậy?”
Ngụy Vũ Hoàn hiểu ra, buồn cười nói: “Sắp tan giờ có phải không? Cô về đi, à phải rồi, nhớ báo với bộ phận bảo vệ đêm nay tôi ở lại đây.”
Tuy khẳng định ở trong này rất an toàn, bên dưới cũng có đội bảo vệ tuần tra cả đêm, nhưng sau vụ ở vườn hoa Xuân Giang, hắn vẫn có chút lo lắng đề phòng.
Ngụy Vũ Hoàn vừa cắm USB vào máy tính của công ty thì chuông điện thoại vang lên.
Hắn liếc nhìn, là người đại diện của Lâu Trạch.
Ngụy Vũ Hoàn không thèm quan tâm, kiên nhẫn theo dõi, điều chỉnh cho năm cái camera hoạt động, mỗi góc độ đều nhìn thấy rõ từ cửa chính vào phòng khách, phòng bếp với bàn ăn, phòng ngủ, phòng tắm và phía nam của ban công.
Sau khi hình ảnh hiện lên rõ, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười hồ ly.
Cùng lúc đó, người đại diện bám dai như đỉa lại tấn công đợt hai.
Ngụy Vũ Hoàn bấy giờ mới cầm điện thoại lên, lười biếng: “Alo?” một tiếng.
“Ngụy tổng! Cuối cùng ngài cũng nghe rồi!” Giọng y rất vui mừng, vừa kinh hoàng, khẩn trương, áy náy, cảm xúc phức tạp lập tức được truyền qua điện thoại: “Thực sự xin lỗi ngài! Tôi cũng chỉ mới biết chuyện của Lâu Trạch, đã dạy dỗ em ấy! Lâu Trạch cũng là nhất thời hồ đồ, ai… cũng không thể nói vậy… thật ra nửa năm nay ngài không ở trong nước, em ấy có chút cô đơn… Tối hôm qua ngài gặp được hai người họ, Lâu Trạch cũng rất hoảng. Em ấy đã suy nghĩ cả đêm, hôm nay vẫn như người mất hồn, rồi nói với tôi rằng bị ngài thấy như thế, thực sự không còn mặt mũi để ở bên ngài…”
Có lẽ do ban ngày bị chuyện ở vườn hoa Xuân Giang làm cho giận điên đầu, Ngụy Vũ Hoàn cũng không làm khó Lâu Trạch, huống chi khi hai người ở bên nhau cũng có không ít mặn nồng, hắn nhiều ít cũng lưu luyến chuyện cũ, nhưng thành sớm thì chóng tàn thôi.
Ngụy Vũ Hoàn chậm rãi nói: “Điều kiện tôi đã nói với Tiểu Trạch, nếu đây là lựa chọn của em ấy thì hẳn cũng phải suy nghĩ nhiều rồi.”
Con người này, một khắc trước còn tình đầu ý hợp, vợ vợ chồng chồng, nhưng chớp mắt nửa năm cũng bởi vì “cô đơn” mà ngoại tình.
Cho nên, tình yêu chân chính dựa vào đâu mà tồn tại?
Nếu thời gian và khoảng cách có thể dễ dàng khiến tình yêu rạn nứt thì tại sao lại nhiều người đau khổ đi tìm tình yêu chân chính, để rồi thu về được cái gì?
“Phải phải, Ngụy tổng ngài đúng là đại nhân đại lượng, tôi sẽ bảo Lâu Trạch dọn ra khỏi biệt thự của ngài ngay!” Quản lý lại thêm một phen nịnh hót cùng cảm ơn, song nửa ngày vẫn ê a chưa cúp điện thoại, nói hoài nói mãi mới đi tới vấn đề chính: “Ngụy tổng, khi nào ngài rảnh thì tôi có thể vinh hạnh mời ngài một bữa cơm được không? Tôi đang có vài người mới, ngoại hình rất ổn, tính nết lại hiền lành, nếu ngài thích thì có thể thử xem, được không?”
Ngụy Vũ Hoàn nghe xong không tức giận, mà ngược lại thấy thật tức cười.
“Ồ, cậu còn kiêm cho một một nghề ‘chơi’ nữa sao?” Quen Lâu Trạch chỉ là trùng hợp, không liên quan tới mấy cái tiền sắc giao dịch.
Huống chi nói tới ‘chơi’, Ngụy Vũ Hoàn còn không trực tiếp tìm ông anh trai cho nhanh?
Lão tổng Ngụy Hành Thiên của công ty nghệ thuật Thiên Hoàn một tay nắm giữ giang sơn giải trí, Ngụy Vũ Hoàn muốn dạng mỹ nhân nào đều không thành vấn đề. Từ lúc nào mà người của cái công ty giải trí nhỏ nhỏ Đông Cảnh dám ở trước mặt hắn tự sản tự tiêu, thực sự cho rằng người nhiều tiền bị ngốc sao?
Nhưng mà, người quản lý này cũng không tinh quái cho lắm, dù sao cũng ít có người ngoài biết hắn là em trai của Ngụy Hành Thiên.
“Chuyện của Lâu Trạch tôi không rảnh so đo, nhưng quan hệ của tôi và em ấy cũng đã hết. Về phần người của cậu thế nào tôi không hứng thú, cậu vẫn nên đi tìm kim chủ khác mà ngỏ lời.” Ngụy Vũ Hoàn bây giờ không còn lưu tình nữa, ngoài cười trong không nói xong liền tắt điện thoại luôn.
Nhìn một video đang chiếu hình ảnh căn phòng không có ai, Ngụy Vũ Hoàn nhàm chán xoay xoay ghế dựa nhìn nắng chiều lọt qua cửa sổ.
Đã tới thời gian tan tầm, toàn bộ thành phố S đang chìm trong những âm thanh xô bồ, hiệu quả cách âm của văn phòng rất tốt nên Ngụy Vũ Hoàn không nghe thấy tiếng bên ngoài. Nhưng hắn có thể nhìn thấy một đám người đông như kiến ngược xuôi dưới tòa nhà, không khác gì những con cá bơi bốn phương tám hướng rồi biến mất trong phố lớn ngõ nhỏ.
Mọi người rất có quy tắc, người trước đi xuống, người sau tiến lên, quay đầu vội vàng.
Nhưng những người này, đều vội về đâu vậy?
Ngây người một lúc lâu, Ngụy Vũ Hoàn thở dài, nghĩ nữa lại xót cho thân, hắn liền đứng dậy lên tầng đi tắm.
Quần áo hắn mặc có chút tùy ý, không giống anh cả, một đôi giày da nếu bị xước một chút cũng không muốn đi, về sau cũng càng ngày càng tệ hơn. Ngoài một phòng trang phục đắt tiền thời thượng, may tay, y còn mời một stylist chuyên nghiệp về cố vấn, vì thế anh cả của hắn không thể chịu được những chuyến công tác dài ngày, bởi vì bao nhiêu quần áo cũng không mang đủ.
Vì thế quần áo của Ngụy Vũ Hoàn cũng toàn những đồ may tay, đặt may riêng, cũng biến được từ một tổng tài bá đạo thành một tên lưu manh giả danh tri thức.
Cho nên bản thân sống cũng không lành mạnh, cũng không có chỗ ở cố định.
Hồi trước Ngụy Vũ Hoàn ở nhà chính tương đối nhiều, hầu hết nhu yếu phẩm đều để bên đấy, có người giúp việc xử lý cho. Nhưng từ lúc ông bà già giục giã chuyện kết hôn, Ngụy Vũ Hoàn buồn phiền vô cùng, mỗi ngày đều ra ngoài tìm chỗ mà ngủ.
Đằng trước đằng sau thành phố S đều có ba bốn cái nhà cho “kim ốc tàng kiều”. Tự xưng mình là phong lưu, nhưng đêm nay Ngụy Vũ Hoàn lại bắt đầu suy xét, có nên tìm một người để ở bên hay không, ít ra để khi gặp lại hoàn cảnh thế này còn có chỗ mà về.
Không…
Ngụy Vũ Hoàn ngẩng đầu, cau mày quay đầu xả hết bọt trên đầu.
So với chỗ ở thì thật ra hắn muốn có một người gắn bó làm bạn, là một người yêu bất ly bất khí.
Hình như hắn đã chán ngấy với cái kiểu thay đổi tình cảm, nay người này mai người đó rồi.
…
Lúc suy nghĩ này nhảy ra, Ngụy Vũ Hoàn cảm thấy hoảng sợ.
Bởi vì ba mươi năm nay, hắn thường hướng tới định nghĩa sống: “Cuộc đời con người là phải biết thưởng thụ lạc thú trước mắt”, chưa từng tính đến việc thay đổi.
Ngụy Vũ Hoàn cười khổ, xem ra không quản mình phát triển thế nào, tư tưởng thoáng ra sao, những kết luận của các cụ từ thưở xa xưa vẫn trở thành tư tưởng khắc sâu vào trong lòng mỗi con dân Trung Hoa.
Ba mươi tuổi… ba mươi tuổi giống như một con đường chia đôi nửa cuộc đời.
Tắm xong, hắn lại xuống dưới, trời bên ngoài có chút tối, Ngụy Vũ Hoàn lại nhìn màn hình, cảnh tượng trong đó vẫn tối om, không có xíu động tĩnh nào.
Hắn tựa vào ghế cạnh bàn làm việc, vừa uống trà vừa rảnh rỗi gọi điện cho bạn bè.
Người này tên là Tề Mộ Anh, là đồng học MBA của hắn ở Anh.
Nhưng Tề Mộ Anh tốt nghiệp trước Ngụy Vũ Hoàn ba năm, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ đã về nước trở thành một thầy giáo nhàn hạ ở đại học J, bình thường không có chuyện gì thường rất rảnh rỗi.
Bởi vì là đàn anh của Ngụy Vũ Hoàn, cho nên buổi diễn thuyết của đại học J một năm trước chính là anh mời hắn tới.
Hai người đã lâu không liên lạc, đối phương vừa mới nghe là bắt đầu xả một tràng giang đại hải. Nói mãi cũng động tới Tùng Viễn, việc hai người gặp nhau không thể bỏ Tề Mộ Anh ra khỏi vòng liên quan được.
“Tôi thực sự không hiểu vì sao em ấy lại muốn chia tay. Nói tới chuyện trải đời, tôi so với em ấy lõi đời hơn; bàn về thủ đoạn thương trường, tôi có thể trở thành thầy giáo cho em ấy; còn chuyện trên giường thì càng không phải bàn, đêm hôm đó tôi khiến em ấy bắn ba lần, phải khóc khóc xin tha! Huống chi tôi còn quan tâm chăm sóc như thế, em ấy có chỗ nào không hài lòng chứ?”
Việc Ngụy Vũ Hoàn bị Tùng Viễn vứt bỏ cũng đã được nói qua, khi đó Tề Mộ Anh còn chê cười hắn một trận, hôm nay nhắc lại, anh có chút cười không nổi, ngược lại còn cảm thấy Ngụy Vũ Hoàn thực sự rất đáng thương.
“Thôi xin, ông ghi rõ ra cho tôi xem mình có tổng cộng mấy tình nhân? Người ta mới có hai mươi tuổi, lại còn là sinh viên danh giá tâm hồn cao ngạo, nếu có thể chịu được cái tên hoang dâm vô độ như ông mới là lạ đấy!”
Ngụy Vũ Hoàn cảm thấy những lời mắng mỏ này rất oan uổng, không cần biết Tùng Viễn có biết được hắn có bao nhiêu tình nhân, cũng không quản tới tình trạng thảm thiết của mình bây giờ, hắn chỉ chăm chăm vào câu nói cuối cùng…
“Này này! Sao ông lại dám nói tôi là hoang dâm vô độ? Tôi đây là dùng phương thức quản lý tình cảm nhiều nguồn cùng song song, dùng nhiều tình nhân để chọn ra một người duy nhất!? Công suất của đàn ông mạnh nhất tầm ba bốn năm mươi tuổi, ông đây mới có ba mươi, đã đi được một phần hai rồi! Không phải nên nắm chắc thời gian hay sao?” Hắn lại táng thêm câu nữa: “Nói cho mà nghe, ông già nhà tôi hồi bằng tuổi tôi nhiều tình nhân hơn tôi vạn lần nhé!”
Tề Mộ Anh thực sự á khẩu, người nhà họ Ngụy này thật đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn!
Đối với cái tên bạn tam quan không bình thường này, anh cảm thấy mình không cần tốn công an ủi, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để giáo huấn, chờ đến lúc hắn ăn đủ mệt, phỏng chừng có thể “học cái ngoan”.
Ngụy Vũ Hoàn không thể trông chờ miệng chó có thể phun ngà voi của Tề Mộ Anh, hắn chi là đang phun tào, phát tiết một chút cảm xúc từ sâu trong đáy lòng thôi.
“Ông còn nhớ phòng chung cư mà tôi mua cho Tùng Viễn không? Tôi nói cho mà nghe, hôm nay tôi gặp phải chuyện đặc biệt đáng giận đây!” Ngụy Vũ Hoàn nhớ tới tiểu tặc kia, kể qua loa cho Tề Vũ Anh một chút, đại khái hắn nghĩ việc mình tự mình đa tình gọi cho Tùng Viễn có một sự ngu không hề nhẹ nên lược bỏ đoạn này.
Anh nghe xong cũng cả kinh hỏi: “Người này là ai vậy? Đột nhập nhà dân còn chưa tính, lại còn có thể sống luôn được?”
“Thì thế, nếu bắt được thì có thể phạt tù một năm rưỡi đó!” Ngụy Vũ Hoàn cười lạnh, mắt lại nhìn màn hình, những ngọn cỏ lau đang thổi bay bay, hắn tiếp tục bô lô ba la về năm cái camera mình giăng khắp nhà.
Tề Mộ Anh lập tức cười nhạo: “Tôi thấy ông đúng là rỗi việc, còn có lòng đi làm mấy chuyện này nữa!”
Ngụy Vũ Hoàn tự mình chọc mình: “Đêm dài muông thuổng, cô đơn khó chịu, chỉ có thể vờn tiểu tặc này để giết thời gian thôi.”
Nhưng không biết bao giờ tên này mới xuất hiện, hắn nghĩ, giống như bị mèo cào, vừa nôn nóng vừa bất an.
Tề Mộ Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi cảm thấy ông gọi người ta là ‘tặc’ cũng không thích hợp lắm, dù sao người ta không trộm cũng không cướp, chỉ thừa dịp chủ nhà vắng mặt mà vào ở nhờ thôi.”
Hành vi này khiến anh nhớ tới một loại động vật mượn thân xác của loài khác, thường ăn luôn động vật nhuyễn thể trong vỏ sò, đem nhà của người ta chiếm thành của mình, gọi là “ốc mượn hồn”, “tôm ở nhờ” hoặc “cua ẩn sĩ.”
Anh giảng giải cho Ngụy Vũ Hoàn, hắn còn cảm thấy cái tên này còn sát nghĩa hơn cả cái danh xưng mình đặt nữa.
Đang nói dở thì hình ảnh trên màn hình chợt lóe lên… một căn phòng bật đèn!
Ngụy Vũ Hoàn lập tức bật dậy, mắt tỏa sáng: “Này! Con cua nhỏ cuối cùng cũng xuất hiện rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT