Sau 1h đồng hồ đi máy bay đến Hàn, bọn nó lại phải đón tàu ra đảo Jeju. Suốt chặng đường đi nó và hắn chẳng nói với nhau lời nào, đơn giản vì GIẬN. Nó tách khỏi mọi người rồi đi đến cuối đuôi tàu ngắm biển. Nơi đây rất ít người nên nó có thể ở một mình. Nó ngước lên nhìn trời. Sao trời lại âm u giống tâm hồn nó lúc này thế? Trời sắp mưa rồi. Mây đen dày đặc thế kia mà. Nó cũng chẳng có ý định đi vào trong, nó không muốn gặp cái bản mặt khó ưa của hắn. Trong khi đó tại phòng ắn 

- Ủa anh Bun, chị Bi đâu?_Ryna khèo tay Bun hỏi 

- Anh không thấy nó từ lúc lên tàu rồi. Cả thằng Rey nữa 

- Chắc hai người đó đi với nhau rồi, em đừng lo_Jin nói 

- Vâng._ Rồi mọi người lại tiếp tục ăn. Trời bắt đầu đổ mưa, mưa càng ngày càng lớn hơn. Nó vẫn đứng ở ngoài đuôi thuyền nhìn ngắm biển. Bỗng một giọng nói vang lên 

- Cậu tính đứng đó đến bao giờ hả?_Là giọng của hắn. Nó đang rất rất giận hắn nên bơ đẹp hắn luôn, nó cất bước đi. Bỗng một làn sóng mạnh đập vào thuyền làm thuyền lắc lư dữ dội. Nó mất thăng bằng rồi nhào người xuống biển. Nó đã rơi xuống biển ngay trước mắt hắn nhưng hắn chẳng làm được gì ngoài việc la lớn cho mọi người biết. Mọi người chạy ra đến nơi thì chẳng thấy nó đâu nữa. Đội cứu hộ lập tức tìm kiếm nhưng chẳng có kết quả gì. Kelly ngất lịm đi trên tay Ken. Đứa con gái mà họ yêu quý nhất đã mất tích, sống chết ra sao không rõ. Bun thì ngã khụy xuống sàn, người không còn chút sức lực. Đám bạn nó thì ôm nhau mà khóc. Những bậc phụ huynh kia cũng vậy. Còn hắn thì cứ như người không hồn vậy. Cô bé hắn thích từ lúc nhỏ, cô bé mà hắn hứa sẽ cưới làm vợ ngay khi lớn lên đã ra đi trước mắt hắn. Cả bọn đau khổ trở về nhà. Kelly thì cứ ngất lên ngất xuống. Trong nhà chỉ còn Ken đủ tỉnh táo để giải quyết mọi chuyện. Ken đã cho cảnh sát và đội cứu hộ tìm kiếm khắp nơi. Ai cũng cầu mong cho nó không sao 

Trong nhà hắn lúc này 

- Rey, con ăn chút gì đi_Anna đem tô cháo đến bên giường hắn 

- Tìm được Bi chưa mẹ?_Anna nghe hắn hỏi thì chỉ biết cúi gằm mặt lắc đầu 

- Sao vẫn chưa tìm được cơ chứ?_Hắn hét lên 

- Rey à, bình tĩnh đi con. Bi sẽ không sao đâu!_Anna nhẹ giọng an ủi_Mẹ tính thu băng lại mấy đoạn Bi nô đùa với con ở nhà mình để dì Kelly xem. Con có muốn xem lại không? 

- Vâng ạ_Hắn cũng rất muốn nhìn lại khuôn mặt nó. Chỉ mới vài ngày không gặp mà hắn đã không nhớ khuôn mặt nó ra sao rồi? Phải xem lại mới được. Hắn cùng Anna đi đến phòng điều khiển Camera. Từng cuốn phim được bật lại. Xem đến đoạn phim ngày hôm trước thì hắn chết đứng. Hắn đã bị lừa, hắn đã không tin nó. Sao hắn lại không tin nó cơ chứ? Hắn hận bản thân mình. Nếu không có chuyện ngày hôm đó thì nó đã không phải rơi xuống biển như thế. Lỗi là tại hắn, tất cả là tại hắn. Hắn đã dằn vặt mình biết bao. Từ ngày biết chuyện hắn trở nên trầm tính hẳn đi, rất ít nói, cười càng không. Suốt ngày hắn cứ cắm cọc nhà nó, chờ đợi tin tức về nó nhưng chẳng có kết quả gì. Dần dần hắn đã tự tạo cho mình một vỏ bọc khá hoàn hảo. Vỏ bọc của sự lạnh lùng. 

Trong khi đó, tại vùng biển gần đảo Jeju, có một du thuyền đang du ngoạn 

- Ba ba ơi, có người trôi trên biển kìa_Một cô bé trạc tuổi nó la lên, chỉ trỏ về phía người đó. Người đàn ông vội nhìn theo hướng tay cô bé 

- Đúng, đúng rồi. Mau vớt lên coi còn sống không_Ông quay sang đám người áo đen ở đằng sau. Và người đó đã được vớt lên thuyền. Là nó 

- Thưa ông chủ, là một cô bé. Cô bé đó còn sống ạ. Chỉ là đang hôn mê 

- Ba ơi, cậu ấy dễ thương lắm_Cô con gái của ông reo lên 

- Jen, trật tự nào con. Phải thay đồ cho bạn ấy đã, cứ vậy sẽ cảm lạnh mất. Con lấy một bộ đồ cho bạn ấy mặc nha_Ông ân cần bảo Jen 

- Vâng. Để con giúp bạn ấy thay đồ cho ạ_Jen vui vẻ đi lấy quần áo của mình và thay cho nó. 2 ngày sau nó mới tỉnh lại. Nó đã được gia đình Jen đưa đến đất Hàn Quốc rồi 

- Ư…ưm_Đầu nó nặng trịch, cảm giác như vẫn còn nước trong đầu ấy 

- Cháu tỉnh rồi à?_Ba Jen và Jen đi tới 

- Cậu ngủ 2 ngày rồi đấy. Cậu làm tớ lo chết mất_Jen cúi gằm mặt hỏi nó 

- Ơ, mọi người là ai?_Nó nhìn hai người như sinh vật lạ 

- Ba tớ đã cứu cậu đấy. Cậu muốn làm mồi cho cá hay sao mà nằm ngủ trên biển vậy hả?_Jen chống nạnh hỏi nó 

- Ngủ trên biển sao? 

- Cháu tên gì? Nhà cháu ở đâu để chú đưa cháu về_Ba Jen tươi cười bảo 

- Tên cháu sao? Tên cháu là gì nhỉ? Nhà cháu ở đâu? Sao cháu không nhớ gì hết vậy? Cháu là ai? Cháu tên gì?_Nó loạn lên. Nó đã bị mất trí nhớ rồi 

- Con bé đã bị mất trí nhớ rồi_Ba Jen lắc đầu 

- Mất trí nhớ sao ạ? Vậy để bạn ấy sống với chúng ta đi ba 

- Nhưng gia đình bạn ấy sẽ lo lắng lắm 

- Ba có biết gia đình bạn ấy ở đâu không? Chẳng lẽ ba định bỏ bạn ấy trong tình trạng này?_Jen chống nạnh nhìn ba mình 

- Được rồi, được rồi con gái cưng. Nhưng giờ phải nghĩ cho bạn ấy cái tên đã nào_Ba jen cười trừ nhìn Jen. Cô nhóc đã chấm nó rồi 

- Tên hả? Để con nghĩ cho?_Jen bắt đầu xoa cằm. Sau một hồi suy nghĩ, Jen đánh tay cái bốp. Nhỏ chạy đến bên nó cười tươi nói_Bạn ơi, từ nay bạn sẽ có tên là Nguyễn Ngọc Thiên Di nhé! gọi thân mật là Hyo. 

- Nguyễn Ngọc Thiên Di? Được_Nó cũng cười đáp lại Jen. Trong đầu nó vẫn không ngừng lục lọi từng ngóc ngách để tìm cái tên của mình nhưng giờ có đập đầu vào tường chưa chắc nó đã nhớ ra. Ba Jen chậm rãi tiến về phía nó 

- Hyo, từ nay con hãy coi ta là ba nhé! 

Nó nhìn ông ngập ngừng hồi lâu rồi gật đầu. Vậy là nó có thêm một gia đình nữa rồi 

- Vui quá! Từ bây giờ con đã có thêm một người bạn tốt rồi_Jen reo lên rồi ôm chầm lấy nó 

- Tớ tên là Nguyễn Ngọc Lan Như, cứ gọi tớ là Jen. Tớ sinh sống ở Mỹ. Lần này tớ theo ba đi công tác và vô tình cứu được cậu đấy. Coi như chúng ta có duyên 

- Mỹ sao? 

- Ừm. Tí nữa chúng ta sẽ quay về Mỹ. Nhà chúng ta ở đấy! Jen con giúp bạn chuẩn bị vài thứ cần thiết nhé!_Nói rồi ba nuôi nó bỏ đi. Vài tiếng sau, máy bay sang Mỹ cất cánh và mang nó đi xa khỏi nhà nó, xa khỏi những người mà nó yêu quý nhưng đã bị nó quên đi. Đến bao giờ thì nó mới gặp lại họ đây hay nó sẽ biến mất khỏi cuộc đời họ mãi mãi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play