Đã 3 ngày trôi qua rồi mà nó chưa tỉnh lại. Nỗi lo trong lòng mỗi người ngày càng dâng cao hơn. Giờ này mọi người đã về cả rồi, chỉ còn 6 người anh em của nó, hắn, Bun và ba mẹ nó thôi! Đã mấy đêm liên tiếp 10 người này không ngủ rồi. Nhìn họ bây giờ cứ như con gấu trúc ấy. Chịu không nổi nữa, Jane và Joe gục lên tay người yêu ngủ. Jen và Ran thì tựa đầu vào nhau mà ngủ. Bun cũng ngáp dài ngáp ngắn rồi bỏ về phòng. Bill cố mở mí mắt nhưng mắt cứ sụp xuống và rồi cậu nhóc cũng đi vào giấc ngủ trong khi đang rất lo lắng cho nó. Dù gì thì cậu nhóc cũng chỉ mới 16 tuổi thôi. Không ngủ 3 đêm liên tiếp coi như giỏi rồi. Giờ chỉ còn Nick, hắn và ba mẹ nó là còn thức thôi! Nhưng họ trụ được bao lâu! 

Trưa hôm ấy, 

- Ôi cái đầu tôi!_Nó cuối cùng đã tỉnh lại. Đầu nó giờ cứ ong ong lên. Lắc đầu cho bớt đau rồi nó ngắm nhìn xung quanh. Mọi thứ trong căn phòng này vừa quen, vừa lạ. Nó đã từng đến đây sao? Nó đứng dậy và nhìn ngắm mọi thứ. Trong căn phòng này cái gì cũng trắng. Giường trắng, bàn trắng, tủ trắng, tường cũng màu trắng luôn. Đồ vật trong phòng này rất nhiều, sách nè, đồ lưu niệm nè nhưng nhiều nhất vẫn là ảnh. Ảnh của một cô bé được bày trí khắp phòng. Nó tiến lại bàn và cầm một bức ảnh lên xem. Nó hốt hoảng 

- Người trong hình...chẳng phải là mình lúc nhỏ sao? Vậy chẳng lẽ mình đang ở...Sao lại đưa mình đến đây? Biết làm gì khi gặp mặt họ đây? 

Đứng trầm ngâm vài phút, nó hít một hơi thật sâu rồi nó bước xuống nhà. Gặp thì sớm muộn gì cũng phải gặp, thôi thì xuống chào hỏi rồi phóng nhanh về nhà thôi. Nó mở cửa bước ra. Vừa trông thấy nó, hắn liền đứng bật dậy rồi chạy lại bên nó mà hỏi han 

- Cậu không sao rồi chứ? Có đau lắm không? 

Nó hơi bất ngờ khi cái con người cứ mở miệng ra là xỉa nó bây giờ lại hết lời lo lắng cho nó như vậy 

- Cậu...uống thuốc chưa?_Nó trân trân nhìn hắn. Còn hắn thì cứ đơ ra chẳng hiểu gì 

- Hử? 

- Cậu mà cũng quan tâm tôi! Hơi bất ngờ đấy! 

Hắn hiểu ra ý nó muốn nói nên giận dỗi quay mặt đi nơi khác. Hắn không ngờ từ trước đến nay hắn chỉ là một kẻ xấu trong mắt nó. Nó cũng chẳng thèm quan tâm tới hắn nữa, khẽ hướng mắt sang Kelly và Ken. Kelly đang khóc. Nó hơi chạnh lòng khi thấy mẹ nó như thế! Nhìn Kelly tiều tụy, không có sức sống, nó cũng đau lòng lắm. Mẹ nó trở nên như thế là vì nó. Bây giờ nó chỉ muốn bay tới mà ôm lấy ba mẹ nó mà thôi! Nhưng lí trí lại ngăn cản nó. Gánh nặng nó mang trên vai quá lớn. Trong lòng nó thầm nhủ 

- Ba mẹ, hãy đợi con! Bi sẽ quay về với mọi người thôi! 

Nó cầm lòng rồi cúi đầu trước ba mẹ nó 

- Cháu chào cô chú ạ! Cháu là Hyo. Cháu đã làm phiền mọi người rồi_Hai tiếng cô chú thốt lên thật khó khăn. Tim nó đau lắm, đau như có con dao đâm vào tim nó vậy. Đau cực kì! 

- Bi!_Lí trí của mẹ nó đã bị tình cảm đánh gục. Trong vô thức Kelly đã gọi cái tên đó, cái tên mà suốt bao năm qua bà vẫn nhớ mong 

- Bi?_Nó hơi nhíu mày rồi dãn ra_Cháu xin lỗi nhưng cháu là Hyo, không phải Bi đâu ạ! 

- Hix huhu._Kelly ôm mặt rồi bỏ vào phòng. Dù trước kia cô là một cô gái kiên cường như thế nào thì cũng không thể kiềm nén nỗi đau này. Con gái mình đã đứng trước mặt mà không được nhận, không được ôm lấy cô con gái mà nói lời yêu thương. Thật là đau mà. Ken cũng hướng ánh mắt buồn rầu vào nó rồi bỏ theo vợ mình. Lòng ruột Ken cứ như bị cắt ra thành từng khúc vậy. 

- Huynh, sao huynh và tẩu chưa về?_Nó hướng mắt sang Nick 

- Huynh lo cho muội. Muội bướng quá đấy. Huynh đã bảo phải nghỉ ngơi mà_Nick trách nó. Nó đã làm cho mọi người một phen hoảng loạn mà 

- Không thích. Mà huynh và tẩu về Mỹ đi. Nhìn bản mặt khó ưa của huynh là muội chịu không nổi rôig_Nói rồi Nó nhàn nhạt tiến bước ra cửa. Mấy con người chủ nhà kia đã vắng mặt cả rồi thì nó cũng biết điều mà cuốn gói đi thôi. 

- Muội_Nick mặt đỏ tím tai nhìn nó, khi thấy nó bước ra khỏi cửa thì mới lên tiếng hỏi_ Muội đi đâu đó?_rồi Nick lại quay sang Jane_Này cô nàng xinh đẹp, dậy mau! (Ôi má ơi, sến quá đi mất) Mấy nhóc kia cũng dậy đi._Bọn người kia mặc cho Nick có nói gì, vẫn nằm ì ra đó chẳng chịu nhúc nhích. Cứ như con heo ý. Nick phồng mang trợn má nhìn bọn họ_Con Hyo đi rồi kìa 

Vừa nghe đến tên nó thì cả bọn liền bật dậy rồi ngó quanh ngó quất tìm nó 

- Hyo tỉnh rồi hả 2? Hyo đâu?_Jen níu tay Nick hỏi 

- Đi rồi. Chúng ta cũng đi thôi!_Nick lắc đầu đứng lên. Lời anh nói thì không có tí trọng lượng nào, vậy mà vừa nghe nhắc đến tên nó, cả bọn đã phản ứng mạnh đến vậy. Anh thật không biết trong lòng bọn họ, anh đứng vị thứ mấy nữa. 

Cả bọn liền cuống quýt rồi chạy đi tìm nó. Hắn cũng định chạy theo những đã bị Jen cản lại. Lí do rất đơn giản đừng làm phiền nó, nó đang mệt. Hắn cũng hiểu chứ! Hắn cũng đang lo cho nó lắm mà. Jen đã nói vậy thì thôi, hắn đành ngậm ngùi trở về nhà trong tâm trạng không khỏi lo lắng cho nó. Còn bọn người kia thì kéo về nhà. Riêng Nick và Jane thì ra sân bay và trở về Mỹ. Một ngày thật mệt mỏi làm sao? Bọn nó đã nghỉ học 3 ngày rồi. Mới mấy ngày đầu đi học mà bọn nó đã nổi tiếng rồi. Nhưng sao trách bọn nó được, là do lũ người không có mắt cứ đâm đầu vào nó thôi và nó cũng đâu muốn phải nghỉ học đến tận 3 ngày như thế đâu! Haizz, nó thở dài não nề. Còn chuyện gì sẽ ập đến với nó nữa đây!

_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play