Ngắn ngủi vài ngày sau, Hạ Liên đã cơ bản quen thuộc hết thảy Hạ gia.
Đương nhiên, trừ bỏ đại thiếu gia Hạ gia.
Ngày này, Hạ Liên và Hồng Đào cùng đi qua hành lang gấp khúc, tới chỗ quẹo, Hạ Liên quay đầu lại nhìn qua hướng bên phải.
Cách đó không xa là một gian phòng độc lập, xung quanh gian phòng trồng một hàng thương lục thúy trúc, lá trúc tươi xanh, tỏa sáng sinh cơ.
"Nơi đó là..."
"Chỗ đó có thể coi là cấm địa ở Hạ phủ." Hồng Đào giải thích với Hạ Liên: "Nơi đó nguyên là chỗ thị vệ của đại thiếu gia ở, về sau xảy ra một chuyện, người thị vệ đó và đại thiếu gia ra ngoài lại không cùng nhau trở về, em cũng không rõ lắm về tình huống cụ thể. Nhưng từ đó về sau, gian phòng kia luôn bỏ không, đại thiếu gia không cho phép bất luận kẻ nào đặt chân tới đó, ngoại từ chính bản thân ngài ấy."
Lông mày màu đen của Hạ Liên khẽ chau lại: "Thị vệ?"
"Vâng. Nhưng đó là chuyện nhiều năm trước rồi ạ, em cũng chỉ là nghe nói." Hồng Đào nháy mắt, cũng không lưu ý tới sắc mặt khẽ biến của Hạ Liên.
Thị vệ đi theo đại thiếu gia cùng ra ngoài nhưng không cùng trở về, Hạ Liên có thể tưởng tượng đến khả năng cao nhất là khi đó đã xảy ra chuyện gì đó, thị vệ vì bảo vệ thiếu gia mà hi sinh bản thân mình. Chỉ có đáp án này là hợp lý nhất.
Nhưng nếu là như vậy thì đây lại là một sự kiện vô cùng bình thường, cũng chẳng chẳng cần che giấu gì cả. Ở những nơi nhà cao cửa rộng nhiều nha hoàn đầy tớ như thế này, lúc nhàn rỗi thì mọi người sẽ thường xuyên âm thầm tán gẫu về những chuyện trong phủ, đặc biệt là chuyện của các cô nương, cho dù là một chuyện nhỏ cũng dễ dàng truyền ra.
Hồng Đào có thể biết sự kiện này cũng không khó giải thích, là bởi vì để nàng ta biết rõ không thể tới gần gian phòng kia. Nhưng cụ thể vì sao không được đặt chân tới đó, năm đó chuyện gì xảy ra thì nàng ta lại không biết rõ, sợ rằng chỉ có khả năng là: Chuyện năm đó, có người muốn giấu giếm chân tướng, không muốn bất luận kẻ nào đề cập tới.
Nếu như vậy, chuyện có quan hệ tới người thị vệ này, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.
Hồng Đào thấy Hạ Liên đang suy tư, liền bật thốt lên: "Nếu như nhị tiểu thư thấy tò mò chuyện này thì có thể hỏi nhị thiếu gia, ngài ấy có khi biết rõ đấy."
Hạ Liên vội phủ nhận: "Không, vừa nãy ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi."
Nàng cũng không dám tùy tiện đi hỏi thăm. Nhất là những chuyện có quan hệ tới vị đại thiếu gia này, nàng tránh còn không kịp, sao lại chủ động đi gây phiền toái cơ chứ.
Sau đó, Ninh Nhu lại gọi nàng tới phòng mình. Lúc Hạ Liên đi vào thì thấy Hạ Tông Nguyên đã ở đó.
"Phụ thân."
"Ừm. Ở đây không có người ngoài, ngồi đi."
Hạ Liên ngồi xuống ghế dựa ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn người đối diện. Hạ Tông Nguyên đã gần năm mươi tuổi, nhưng nhìn qua vẫn anh tuấn uy nghiêm như cũ, nếu không thấy rõ tóc trắng hai bên mai, nói ông ta chỉ ở tuổi tứ tuần cũng sẽ có người tin tưởng.
"Ở đây đã quen chưa?"
"Vâng, đều rất tốt ạ."
"Ta nghe Văn Nhi nói, hình như Doanh Nhi không quá hữu hảo?"
Hạ Liên không biến sắc nói: "Tiếp xúc với tỷ tỷ không nhiều lắm, có lẽ về sau từ từ quen thuộc sẽ tốt hơn ạ."
Hạ Tông Nguyên gật đầu. Theo sự quan sát mấy ngày nay của ông ta, Hạ Liên đúng là rất nhu thuận hiểu chuyện, hiểu chuyện hơn nhiều so với Hạ Doanh.
Hạ Doanh đúng thật là bị ông ta làm hư.
"Hãy ở chung với ca ca tỷ tỷ con thật tốt nhé, chờ đại ca con trở về, ta và mẹ con dự định sẽ rời khỏi kinh thành đi Giang Nam."
Lúc Hạ Tông Nguyên nói câu này, Hạ Liên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn sang Ninh Nhu: "Mẹ..."
Ninh Nhu buông mắt xuống: "Ừ, ta và cha con dự định... đi Giang Nam định cư một thời gian."
Lông mày của Hạ Liên khẽ chau lại, nhưng trong lòng nàng cũng rõ ràng, vốn dĩ mẹ cũng không que sự phồn thịnh và náo động của kinh thành, so với nó, mẹ càng ưa thích trấn nhỏ Giang Nam xinh đẹp yên tĩnh. Mà Hạ Tông Nguyên trước đó cũng đã có ý rời đi kinh thành đến Giang Nam, bởi thế nên hai người này đã cùng nhau làm ra quyết định này.
Chỉ cần hơi chút suy nghĩ cũng biết vì sao Hạ Tông Nguyên sẽ tìm nàng tới nói chuyện này.
Nàng mới tới Hạ phủ, cũng chưa quen thuộc với những người khác ở đây, mà người che chở nàng cũng sẽ rất mau rời khỏi phủ, cho nên, bọn họ mới cố ý hỏi nàng chung đụng với những thiếu gia tiểu thư trong phủ như thế nào, liệu nàng có bị bắt nạt không.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, hoàn cảnh hiện tại của nàng cũng không lạc quan.
Đặc biệt là Hạ Doanh, nếu nàng thật sự gặp chuyện với nàng ta, cho dù Hạ Văn không giúp nàng ta bắt nạt mình, nhưng hắn cũng chưa chắc sẽ giúp mình, chỉ sợ cũng chỉ làm một người trung lập khuyên giải mà thôi, trên căn bản cũng không thể giải quyết chuyện gì.
Nếu ông ta và mẹ đều rời đi, tình huống của nàng chỉ sợ sẽ càng bết bát hơn.
"Cũng không có gì phải lo lắng, có đại ca con ở đây rồi." Hạ Tông Nguyên cười cười, tựa hồ cố ý xem nhẹ tình cảnh lúng túng của Hạ Liên, chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói: "Hạ gia sớm muộn gì đều sẽ giao cho đại ca con."
Hạ Liên không nói gì nữa, nàng không phải người ngu, đương nhiên hiểu rằng tâm ý Hạ Tông Nguyên đã quyết, hoặc có thể nói, nguyên bản ông ta gọi mình tới nói chuyện này, cũng chỉ là thông báo chứ chẳng phải đang hỏi ý kiến của nàng.
"Tông Nguyên... Ta muốn nói vài câu riêng với A Thương." Đúng lúc này, Ninh Nhu liên tục trầm mặc lại bỗng mở miệng.
"Được." Nói xong ông ta đứng dậy ra ngoài, thuận tay đóng lại cửa phòng.
Bên trong gian phòng, chỉ còn lại Hạ Liên và Ninh Nhu.
Hạ Liên còn chưa kịp hỏi gì, Ninh Nhu lại trước lắc đầu: "A Thương, mẹ biết rõ con muốn nói gì."
Tình huống của mình, Ninh Nhu không phải là không suy tính đến. Hạ Liên đột nhiên cảm thấy mình hỏi lại điều gì cũng là dư thừa, cho nên chỉ nhàn nhạt nói: "Mẹ, mẹ hãy chăm sóc bản thân thật tốt, con cũng sẽ ở Hạ phu chăm sóc tốt cho mình, cố gắng chung đụng tốt với ca ca tỷ tỷ."
Hạ Tông Nguyên sẽ không che chở nàng, Ninh Nhu không che chở nàng được. Cuối cùng, người nàng có thể dựa vào chỉ có chính mình. Lẽ nào nàng có thể giống như trẻ con, khóc lóc van nài họ đừng đi, hoặc là quậy phá ầm ĩ đòi cùng đi với bọn họ hay sao?
Loại sự tình này, ai gặp phải cũng không dễ chịu, huống chi là dạng gia tộc như Hạ gia này. Bất đắc dĩ là bất đắc dĩ, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Ninh Nhu xoa đầu nàng: "A Thương vẫn luôn hiểu chuyện, mẹ biết rõ."
Nghe lời ấy, Hạ Liên không khỏi có chút chua xót. Từ nhỏ nàng đã không có cha, biết rõ Ninh Nhu nuôi dưỡng nàng không dễ nên khó tránh khỏi trưởng thành sớm hơn một chút so với các bạn cùng lứa tuổi. Vì thế nàng mới càng thêm áy này, bởi vì một lần "không hiểu chuyện" của mình mà không chỉ suýt nữa làm hại bản thân, mà còn thiếu chút nữa làm hại Ninh Nhu. Cho nên dù là Ninh Nhu lưu lại nàng một mình ở Hạ phủ thì nàng cũng chẳng có tư cách chỉ trích điều gì.
Dù sao, hết thảy đều do nàng gây ra.
Sau khi trở lại gian phòng, Hạ Liên nằm trên giường nhưng lăn qua lăn lại, khó có thể chìm vào giấc ngủ. Nếu nói số mệnh của mình tốt, nhưng việc ngoài dự liệu lại liên tiếp xảy ra; nhưng nếu nói số mệnh của mình khổ, tựa hồ so với nhiều người nàng lại may mắn hơn rất nhiều.
Sáng sớm, khi Hồng Đào tới trang điểm cho nàng, nàng đã yên lặng tự ngồi dậy. Tối qua nàng không ngủ được, thế là dứt khoát rời khỏi giường, một đêm chưa từng chợp mắt.
"Nhị tiểu thư hôm nay dậy sớm quá." Hồng Đào vừa chải đầu cho nàng vừa nói: "Đúng rồi, em thấy lão gia và tiểu phu nhân đang thu dọn đồ đạc, hình như định đi trấn nhỏ Giang Nam ở một thời gian. Nhưng sao Ninh phu nhân định đi mà bỏ lại tiểu thư một mình ở Hạ phủ nhỉ."
Hạ Liên không nói gì, nàng biết rõ Hồng Đào là một người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng nàng ta nói như thế thì chỉ sợ những nha hoàn khác trong phủ cũng nghĩ như vậy. Nàng cũng không muốn giải thích thêm, chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không nói khác, nàng cũng không muốn nhắc lại chuyện này.
Thật lâu sau đó, Hạ Liên mới nhận ra, khí đó Ninh Nhu đi được gấp như vậy... Nàng sớm nên nghĩ tới là trong đó có vấn đề.
Nhưng hiện giờ, Hạ Liên bị phiền nhiễu bởi vô số suy nghĩ, không nghĩ được nhiều như vậy. Huống chi khi một chuyện biến thành kết cục đã định, so với việc rối rắm lý do xảy ra, chi bằng đem tinh lực còn lại đặt vào chuyện ứng đối như thế nào.
"Nhị tiểu thư? Người không sao chứ ạ?"
"...Không sao."
Tối qua một đêm chưa ngủ, thần sắc Hạ Liên có chút mệt mỏi. Hồng Đào vốn định thoa chút phấn son cho nàng, nhưng nàng lại nhẹ khoát tay áo: "Thôi."
Không có tâm tư gì. Nàng vốn cũng không phải là người chú ý tới ăn mặc, huống chi là lúc tâm tình không tốt.
Hạ Liên nghĩ, bây giờ chắc mình trông rất yếu ớt tiều tụy. Nhưng Hồng Đào lại tự dưng cảm thấy, bộ dáng lúc này của nhị tiểu thư, khuôn mặt hơi u sầu, rõ ràng không trát phấn son... Nhưng sao trông lại càng làm cho người ta thương yêu nhỉ?
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe thấy tiếng động từ ngoài cửa truyền tới. Hạ Liên có chút nghi hoặc, dù sao bây giờ vẫn còn sớm, thường ngày lúc này Hạ phủ đều còn yên tĩnh.
Hồng Đào ra cửa nhìn thoáng qua, không lâu sau đã trở về nói với Hạ Liên: "Nhị tiểu thư, là đại thiếu gia trở về!"
Lòng Hạ Liên bỗng thấy khẩn trương căng thẳng mà không tự giác: "Huynh ấy... Huynh ấy đã tới chủ viện rồi à?"
"Vâng, nhị tiểu thư ngài mau ra đó đi."
Huynh trưởng như cha, hắn trở về từ bên ngoài, những người làm đệ đệ muội muội như họ ra ngoài chào đón là sự tôn trọng tối thiểu, cho nên Hạ Liên cũng không trì hoãn lâu, cơ hồ Hồng Đào còn chưa dứt lời thì nàng đã ra tới cửa phòng, đi hướng chủ viện.
"Đại ca huynh về rồi!"
Hạ Liên nghe thấy thanh âm trong trẻo như hoàng oanh của Hạ Doanh. Bất đồng với thái độ lạnh lùng đối mình hôm đó, Hạ Liên có thể nghe ra được, trong câu "Đại ca" của vị đại tiểu thư thiên kim này hơi có chút cảm xúc làm nũng.
"Đại thiếu gia."
Đó là câu vấn an nhất mực cung kính của bọn nha hoàn và đầy tớ.
Dọc theo đường đi, Hạ Liên vòng qua một ngọn núi giả tiến vào chủ viện.
Hạ Liên nghiêng người, nhìn theo ánh mắt mọi người, một thân ảnh thon dài mặc trường sam màu xanh nhạt đập vào mắt. Nàng vốn chỉ muốn ở trong đám người bình tĩnh nhìn qua một cái, nhưng khi vừa giương mắt lại bắt gặp phải một đôi mắt lãnh đạm.
Lời tác giả:
Hạ Liên: Không có cách nào khác trải qua những ngày này nữa! Con gái riêng, còn ăn nhờ ở đậu, cha mẹ còn đều chạy! Ta chính là cái kẻ hèn mọn không có người thương!
Nam chủ: Ta thương nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT