Nếu như bây giờ là Thanh Hoan trước đây, tất nhiên nàng sẽ không để ý cùng Duy Dần một hồi chi hoan, dù sao đây cũng là chuyện ngươi tình ta nguyện, đối với ai cũng không có hại.
Nhưng nàng không phải.
Ngược lại, nàng chỉ bình tĩnh đứng trên tảng đá nhìn Duy Dần, nhìn sắc mặt hắn ửng hồng, hai mắt nhắm chặt. Tử tinh đạo bào hơi có chút hỗn độn, lộ ra lòng ngực rắn chắc trơn nhẵn. Tóc đen rối tung trên mặt đất, mày kiếm mắt sáng, thật sự là tú sắc khả xan.
Thanh Hoan nhảy xuống đất đi về hướng Duy Dần, mới vừa chạm tới hắn, đã lập tức bị hắn bắt lấy, kéo vào trong lòng ngực. Thanh Hoan nhăn mày, Duy Dần đã không khống chế được bản thân, lúc nhẹ lúc nặng vuốt ve nàng.
Khác với Mai Ngạo Dung cả người toàn phấn, hương khí quẩn quanh, Thanh Hoan tâm tính lãnh đạm, cả người lạnh lẽo, hơi thở thuần tịnh, đối với Duy Dần mà nói, thật là giải dược tốt nhất. Hắn theo bản năng muốn leo lên khối thân thể mềm mại này, nhưng lý trí còn sót lại khiến hắn muốn mở mắt.
Chỉ thấy trong lòng ngực là một thiếu nữ nhỏ xinh, làn da non mềm, điều này làm cho Duy Dần phi thường thống khổ, so với Mai Ngạo Dung, Thanh Hoan còn hấp dẫn hơn nhiều, đặc biệt dưới tình huống hắn hút vào không ít yêu khí.
Thanh Hoan bị ôm vào ngực chỉ lãnh đạm nhìn hắn chằm chằm, cặp mắt sáng như sao kia làm cả người Duy Dần chấn động, đột nhiên nới lỏng tay, cơ hồ té ngã lộn nhào để thoát khỏi nàng.
Thanh Hoan nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, bất chợt tiến tới, một chân đá bay Duy Dần ra ngoài, vừa vặn lăn xuống sơn tuyền phía sau.
Dòng nước lạnh băng khiến cho sóng nhiệt trong người Duy Dần bình ổn một chút, hắn như trút ra gánh nặng mà thở một hơi dài. Thanh Hoan khoanh tay trước ngực đứng trên đại thạch cạnh bờ suối, tà váy tuyết trắng tung bay theo gió, giọng nói lành lạnh: "Không muốn tổn hại tu vi, mau nín thở ngưng thần, tâm vô tạp niệm."
Tuy Duy Dần không biết nàng là ai, lại cảm giác được nàng không có ác ý với mình, lập tức ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại như lời nàng nói. Thanh Hoan từ túi bách bảo móc ra bình nhỏ màu thanh ngọc.
"Há miệng." Nói xong, nàng không chút nào ôn nhu mà bắn vào một viên đan dược, cũng mặc kệ có thể làm Duy Dần sặc chết hay không.
Đan dược vừa vào miệng, Duy Dần liền kinh ngạc mở bừng mắt, đây không phải là Tích Yêu Đan của Vạn Kiếm Tông hắn hay sao? Đan dược này chỉ có lão tổ tông mới có thể luyện được, cực kỳ trân quý mà thưa thớt, thiếu nữ này sao có thể...
Chậm đã, năm năm trước, lão tổ tông thu một tiểu đồ đệ tên Thanh Hoan, tính tính đến năm nay, đại khái tuổi tác cũng cỡ này... Duy Dần càng nghĩ càng thấy đúng, liền kêu thử một tiếng: "Thanh Hoan?"
Thấy hắn nhận ra chính mình, Thanh Hoan cũng không gỡ khăn che mặt, giọng nói của nàng vẫn cứ lãnh đạm: "Ngươi phải gọi ta là sư thúc tổ mới đúng."
Đôi mắt Duy Dần tỏ ra nét ôn nhu vô hạn, năm đó hắn đã rất có hảo cảm với Thanh Hoan, hiện giờ nàng lại cứu mình, dĩ nhiên hắn không chút nào phòng vệ: "Sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Lão tổ tông đưa ngươi hạ sơn sao?"
"Ta thích hạ thì hạ, không cần lão cho phép."
Chỉ nhìn thấy đôi mắt đã biết thiếu nữ đẹp đến kinh người, một thân khí chất thanh lãnh càng làm người mê say. Bình thường tuy rằng Duy Dần đối xử với người khác tốt, lại luôn vẫn duy trì khoảng cách, nhưng ở trước mặt Thanh Hoan, hắn hoàn toàn biến thành một huynh trưởng ôn nhu.
Thấy Duy Dần tựa hồ còn có lời muốn nói, Thanh Hoan nhanh chóng chặn miệng trước: "Ngươi có cần tu vi hay không? Nếu cần mau đóng miệng lại, đả tọa phun nạp."
Duy Dần tất nhiên biết lời Thanh Hoan là sự thật, sau khi dùng ánh mắt cảm kích ánh mắt nhìn nàng một cái, nghe lời đả tọa. Nước suối lạnh lẽo thành công dập tắt dục hỏa trong lòng. Nội đan Hồ yêu từ từ giảm bớt yêu khí, nét ửng đỏ bất thường vốn bám vào tuấn nhan cũng chậm rãi rút đi, ước chừng qua khoảng một canh giờ, thân thể Duy Dần liền khôi phục không sai biệt lắm.
Hắn đứng lên từ dòng suối, hơi có chút thẹn thùng, bởi vì đạo bào của hắn đã ướt sũng dán lên người, điều này làm cho Duy Dần luôn chỉnh tề văn nhã cảm thấy cực hổ thẹn, đặc biệt hiện tại đang có một thiếu nữ trước mặt, không khỏi quá mức bất nhã.
Thanh Hoan cũng không thèm để ý, nàng nhanh chóng nhảy xuống tảng đá đang đứng, chắp tay sau lưng, nhìn lên phía trên, nói: "Huyền nhai quá cao, chỉ có thể ngự kiếm đi lên, kiếm ngươi rớt ở phía trên, không có ở đây."
Duy Dần không rõ nàng nói vậy có ý gì.
Bất quá hắn thực mau liền minh bạch. Bởi vì Thanh Hoan đã lấy ra Phi Thiên Phù, kéo lấy tay hắn. Chỉ nghe được tiếng gió từng trận bên tai, hai người rất nhanh đã lên tới đỉnh núi. Hồ Yêu đã hồn phi phách tán, trên mặt đất vẫn còn vương lại vết máu loang lổ, cũng không biết Duy Trọng cùng Mai Ngạo Dung đã đi đâu.
Rơi vào đường cùng, Duy Dần chỉ còn cách trở lại khách điếm, Thanh Hoan đi theo sau hắn.
Mới vừa bước vào khách điếm liền gặp Duy Trọng cùng Mai Ngạo Dung nắm tay nhau đi xuống lầu. Thấy Duy Dần lông tóc không tổn hại gì, đáy mắt Duy Trọng liền xẹt qua một mạt kinh ngạc, theo sau đó là phẫn nộ cùng hung ác, còn Mai Ngạo Dung lại có chút chột dạ.
Thanh Hoan thu hết cảm xúc của bọn họ vào trong mắt, giây tiếp theo, Duy Trọng liền hành xử như không có gì xảy ra, vội vàng tiến về phía Duy Dần: "Đại sư huynh! Thì ra Đại sư huynh không có việc gì? Vậy thật sự là quá tốt!"
"May mắn có sư thúc tổ cứu giúp, nếu không ta sợ là lành ít dữ nhiều." Không biết vì sao, Duy Dần theo bản năng không muốn cho người khác biết tên của Thanh Hoan.
Sư thúc tổ?
Duy Dần tránh ra một bước, lúc này Duy Trọng cùng Mai Ngạo Dung mới thấy sau lưng Duy Dần có một thiếu nữ dáng người nhỏ xinh, một thân bạch sắc đạo bào. Trước đó bởi vì Duy Dần cao lớn, che trước người Thanh Hoan, bọn hắn mới không nhìn thấy. Hiẹn giờ nghe được ba chữ "Sư thúc tổ", Duy Trọng hơi trừng lớn mắt: "Ý Đại sư huynh là......"
"Không sai." Duy Dần nhẹ nhàng gật đầu.
Duy Trọng lập tức ôm quyền hành lễ: "Đệ tử Duy Trọng, gặp qua sư thúc tổ."
Mai Ngạo Dung cũng tùy tiện hành lễ.
Thanh Hoan lại không thèm đáp lại bọn họ, ở thế giới của nữ quỷ Khuynh Dung, nàng đã quen kiêu ngạo, nhìn thấy người mình không thích đều sẽ không chú ý một chút nào, huống chi đây là Duy Trọng cùng Mai Ngạo Dung, hạng người chuyên rắp tâm hại người, nàng mới mặc kệ.
Thanh Hoan lãnh đạm làm Duy Dần có chút dở khóc dở cười. Nói đến cũng lạ, rõ ràng Duy Trọng cùng hắn ở chung thời gian lâu hơn, nhưng tâm Duy Dần lại tự nhiên thiên vị cho Thanh Hoan chỉ mới hai lần gặp mặt. Lập tức liền ra mặt giải thích: "Tính tình sư thúc tổ là vậy, các ngươi chớ có để ý."
Thanh Hoan bước hai bước, còn chưa thấy Duy Dần đi chung, ngược lại đứng ở dưới lầu nói chuyện cùng hai người kiam liền không kiên nhẫn: "Còn không đi theo ta lên."
Duy Dần vội vàng tiến lên hai bước, lại làm như nhớ tới chuyện gì, vội vàng quay đầu lại dặn dò: "Duy Trọng, những sư huynh đệ khác phiền ngươi."
"Đại sư huynh cứ việc yên tâm." Duy Trọng tươi cười.
Khi thân ảnh Duy Dần cùng Thanh Hoan biến mất ở lầu trên, Duy Trọng nháy mắt khôi phục vẻ âm lãnh. Mai Ngạo Dung thấy vậy, vội vàng cầm lấy tay hắn nhẹ nhàng nhéo, cho hắn một chút trấn an.
Sát khí trong mắt Duy Trọng tiêu tán, hắn cúi đầu nhìn nữ nhân bên cạnh mình, trong lòng tức khắc mềm mại, có thể có nàng bên cạnh, sao hắn có thể lo không sớm ngày vinh đăng tiên đạo?
Trong phòng, Thanh Hoan đẩy ngã Duy Dần xuống giường. Duy Dần mặt đỏ tai hồng muốn cự tuyệt, lại không biết nên nói như thế nào, hắn dường như gấp đến độ nói năng lộn xộn. Thẳng cho đến khi Thanh Hoan dùng lòng bàn tay mình dán lòng bàn tay hắn, hắn mới phản ứng lại, thì ra sự tình không như mình đã nghĩ...
Tuy rằng yêu khí trong thân thể Duy Dần đã biến mất, nhưng căn cơ lại bị đánh sâu vào. Càng là tu sĩ thuần tịnh, phản ứng với tà tứ chi vật càng lớn. Thanh Hoan không dám bảo đảm Duy Dần có chắc đã tuyệt đối an toàn hay chưa. Vì vậy, nàng cảm thấy bản thân vẫn nên tự mình chữa thương cho tên nhãi này.
Nửa nén hương qua đi, Thanh Hoan thần sắc như thường, xuống giường, đứng hỏi: "Cảm giác như thế nào?"
"Đa tạ ngươi, Thanh Hoan."
"... Ngươi mới vừa rồi còn gọi ta là sư thúc tổ." Thanh Hoan không cao hứng. "Sao bây giờ lại kêu tên của ta rồi. Ngươi còn có quy củ không?"
Duy Dần cười khổ, hắn cũng đã mấy trăm tuổi, muốn hắn kêu một tiểu cô nương mười hai tuổi là sư thúc tổ, thật sự là... Sau một lúc lâu, hắn thở dài, nói: "Có mặt người khác ta sẽ gọi ngươi là sư thúc tổ, được không?"
Thanh Hoan nháy đôi mắt ngập nước nhìn hắn, thật ra nàng cũng không có gì chấp nhất đối với cái xưng hô này, liền gật đầu. "Ta phải về."
"Hả?" Duy Dần sửng sốt, hiện tại liền phải rời đi sao? Vì sao lại gấp vậy chứ?
"Lần này xuống núi, chuyện của ta đã xong xuôi, không cùng các ngươi đồng hành." Thanh Hoan móc từ trong túi bách bảo ra một cái bình ngọc nhỏ màu xanh, lại lấy ra một viên đan dược. "Đây là Giải độc đan do sư phụ luyện chế, có thể trị trăm độc, ngươi giữ bên người dự phòng đi."
Duy Dần tiếp nhận. Kỳ thật này nếu như người đưa là người khác, hắn tất nhiên không lấy, bởi vì vô công bất thụ lộc. Nhưng lúc này là Thanh Hoan cho, hắn lấy. "Ta cũng cũng sẽ về nhanh thôi..."
"Cẩn thận tên sư đệ kia của ngươi, còn có sư muội." Thanh Hoan lưu lại một câu, liền bấm phù quyết, nháy mắt biến mất.
Trong lòng Duy Dần lập tức dâng lên một cổ cảm giác buồn bã mất mát. Sau một lúc lâu, hắn thật cẩn thận cất kỹ Giải độc đan, dọn dẹp đồ đạc của mình rồi đi xuống lầu.
Lúc này Duy Trọng đã triệu tập xong các sư đệ khác, thấy Duy Dần chỉ xuống một mình, liền ra vẻ tò mò hỏi: "Đại sư huynh, sư thúc tổ đâu? Nàng không muốn cùng chúng ta trở về sao?"
"Sư thúc tổ đã về trước." Duy Dần nhàn nhạt nói, "Chúng ta cũng khởi hành đi."
Đối với sự xuất hiện của Mai Ngạo Dung, Duy Dần cũng không có nhiều hứng thú truy hỏi, hắn vốn là người thanh tâm quả dục, hơn nữa, lời Thanh Hoan trước khi rời đi đã nói hắn còn nhớ. Chỉ là, vì sao phải hắn cẩn thận sư đệ sư muội?
Tuy rằng tính cách Duy Trọng có chút cổ quái, nhưng cũng không phải người đại gian đại ác, còn vị sư muội kia... Số lần hắn gặp qua cũng không nhiều lắm, sao đến mức phải cẩn thận đây?
Duy Dần nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng hắn tin tưởng Thanh Hoan sẽ không hại mình, vô luận như thế nào, vẫn nên cẩn thận là tốt nhất.
Ngọc Hành Tử không ngờ đồ đệ bảo bối nhanh như vậy đã trở lại, hắn mới ra khỏi nhà tranh, còn chưa kịp biểu hiện sự tưởng niệm và quan tâm của sư phụ một chút nào, Thanh Hoan liền chui vào phòng mình, không có trở ra. Món đồ Ngọc Hành Tử ôm trong tay, còn chưa kịp được dâng hiến, đã ăn bế môn canh.
Đồ đệ thật, thật là một chút đều không đáng yêu! Hắn muốn trả hàng! Hắn muốn trả hàng!
Trong phòng Thanh Hoan ngồi xếp bằng trên giường điều tức, tâm nàng rối loạn. Nếu như người khác biết nàng chỉ dùng năm năm thời gian để kết đan, tất nhiên sẽ hâm mộ ghen ghét nàng là một thiên tài, nhưng chính bản thân Thanh Hoan một chút cũng không cảm thấy tốt tí nào.
Bởi vì càng lên cảnh giới nhanh, nàng lại càng vô pháp khống chế mình.
Cảm xúc đen tối kia luôn chậm rãi dâng cao, giống như bị bóng đè, cuốn lấy cả người nàng.
➳༻❀☕❀༺➳
Nhắc nhở nhỏ: Như thường lệ, sau khi hết chén canh số 06 mà mỗi chương vẫn không đủ yêu cầu tối thiểu về số like, ta sẽ chờ tới khi đủ mới tiếp tục qua chén canh tiếp theo nha. ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT