Gia Nguyệt phú bà lúc này đã tròn như con tằm, nằm lăn trên ghế, thở: “Em… em không dậy được… Anh mau đỡ em dậy…”

Chính Nam mặc kệ Gia Nguyệt phú bà nằm trên ghế, hắn dọn dẹp chén bát trước.

Vừa rửa chén bát, Chính Nam vừa nói: “Ăn xong rồi thì em cũng đi học đi, suốt ngày nghỉ ở nhà giáo viên của em sẽ không vui đâu.”

Gia Nguyệt phú bà hết sức khó khăn tự mình ngồi dậy, lại nằm gục xuống bàn, than thở: “Thôi, em không đi học đâu. Trong lớp chán muốn chết, lại chẳng có bạn bè gì… Em muốn ra ngoài chơi, anh đi với em không?”

Chính Nam làm ra bộ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Thật không được, hôm nay anh muốn qua luyện dược thất tìm mấy vị luyện dược sư đại nhân học luyện đan, gần đây anh cảm thấy rất hứng thú với luyện đan.”

“A, luyện dược sao.” - Gia Nguyệt phú bà tròng mắt xoay một vòng, nói: “Nếu anh nghe lời em, em sẽ dạy anh luyện dược. Nói cho anh biết, bản tiểu thư cũng là cấp 1 Luyện Dược Sư nhé!” - Nói, cô bé còn hếch lên bộ ngực phẳng của mình, thần tình hãnh diện.

Chính Nam nghe được như mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ khó khăn, nhăn nhó: “Không tốt lắm đâu, anh cũng chỉ là muốn học một chút mà thôi, chứ anh không có tiền trả tiền dược liệu để luyện đan nữa.”

Gia Nguyệt phú bà hạ quyết tâm: “Em là giáo viên của anh, dược liệu tất nhiên là do em lo rồi, nhưng mà anh cần đóng học phí nha, mỗi ngày là một bữa ăn ngon, hehe.” - Hôm qua ăn một lần cá viên chiên, cô bé phát hiện một sự thật kinh hoàng.

Nghiện thật rồi!

Lại thêm sáng nay bị hắn làm cho ăn không ngừng được, Gia Nguyệt phú bà biết mình chắc chắn chạy không thoát khỏi tài nấu ăn của người đàn ông này.

Chính Nam quyết định lại giả vờ một lần cuối kiếm cái bảo hiểm mạng nhỏ: “Nếu bị gia chủ biết được, cái mạng của anh cũng không còn a.”

“Không sao đâu mà, cùng lắm em nói là em muốn anh là phụ tá của em.” - Gia Nguyệt phú bà vỗ bộ ngực phẳng của mình, một bộ “Trời sập xuống có em gánh, anh không phải xoắn”.

Chính Nam thở dài: “Thôi được, vậy em chờ anh một chút, anh chạy về lấy chút đồ đạc rồi cùng nhau đi.” - Thật mẹ nó vất vả, giả vờ dối lòng lừa loli chính là tội lỗi, sau này phải làm thêm vài lần cho quen mới được.

“Được rồi, vậy em ra ngoài chờ anh trước, anh lấy gì thì nhanh một chút rồi ra liền nhé.”

“Uhm, em cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy.”

“Em biết rồi, anh cũng cẩn thận một chút.”

Chính Nam cùng Gia Nguyệt phú bà tách ra hành sự, cả hai đều không biết được ở trong bóng tối có một đôi mắt theo dõi toàn bộ quá trình hai người bàn bạc, cũng nghe được toàn bộ câu chuyện.

Mà, có biết Chính Nam cũng không quan tâm lắm, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết một thiên kim tiểu thư như Gia Nguyệt phú bà không có một, hai cao thủ âm thầm bảo vệ mới là có quỷ.

Chạy về phòng lấy giỏ đồ đã chuẩn bị kỹ, Chính Nam nghênh ngang đi ra cửa sau, hoàn toàn không tồn tại cái gọi là “sợ người ta biết”, thậm chí trên đường hắn còn chào hỏi các gia đinh, trêu ghẹo mấy nô tỳ.

Gần tới cửa sau, Chính Nam đổi một bộ lén la lén lút vẻ mặt, không khác gì một tên trộm, dáo dác nhìn quanh 1 vòng rồi khẽ gọi: “Gia Nguyệt, em đang ở đâu, đi thôi, đi sớm về sớm… Gia Nguyệt… cái đệt!!!”

Gia Nguyệt phú bà thò đầu ra từ sau bụi cây, trên đầu còn có mấy cọng rơm rạ dọa Chính Nam xém chút ném cái hộp qua.

“Em làm cái quỷ gì thập thà thập thò như ăn trộm thế, làm anh giật mình.”

“Cái này gọi là ngụy trang, anh lấy đồ xong rồi hả, đi được chưa?”

“Xong rồi, đi thôi.”

...

Phòng luyện đan, hàng ngày đều có lượng lớn hộ vệ canh giữ, ngoài ra còn có trận pháp và các khách khanh túc trực từng giờ từng phút. Có thể nói là giọt nước không lọt.

Gia Nguyệt phú bà dẫn theo Chính Nam đi tới phòng luyện đan riêng biệt của mình, lại dặn dò hộ vệ lấy tới mười phần dược liệu Thối Thể Đan rồi đóng lại cửa phòng.

Chính Nam bước vào phòng, nhìn quanh một vòng, hắn tặc lưỡi: “Chỗ này không phải để luyện đan sao, cái giường kia là cái gì? Còn có cả bồn tắm? Em trang trí chỗ này thành phòng trọ hay sao thế?”

Gia Nguyệt phú bà một mặt khó hiểu nhìn Chính Nam: “Luyện dược sư cũng cần phải tắm rửa, ngủ nghỉ chứ. Anh tưởng phòng luyện đan là có mỗi mấy cái bàn để dược liệu với lò luyện đan thôi hay sao?”

Chính Nam cảm thấy có cái gì đó vỡ vụn, kiểm tra kỹ lại thì đó chính là tam quan của hắn.

Kiếp trước đọc tiểu thuyết không phải nói phòng luyện đan là chỉ có lò luyện đan, dược liệu, trận pháp thôi hay sao? Cmn! Bây giờ có cả giường, bồn tắm, nhà vệ sinh đầy đủ!?

Đúng là “nhà văn nói láo, nhà báo nói thêm”!

Chính Nam để Gia Nguyệt phú bà tự làm những gì mình thích, hắn muốn thử luyện đan luôn và ngay.

Nhặt lên cái lò luyện đan bị Gia Nguyệt phú bà quăng qua một bên lúc nãy, Chính Nam hết sức quen thuộc làm vệ sinh rồi chuẩn bị lửa. Hắn cũng bất ngờ với chính mình, lần đầu tiên làm việc này lại giống như là đã quen thuộc hàng trăm lần rồi.

“Tích… Ký chủ không nên bất ngờ, hệ thống tăng cấp nghề đồng thời cũng quán tưởng kinh nghiệm nghề vào ý thức của ký chủ, nên ký chủ cảm thấy quen tay là chuyện bình thường. Ký chủ tập dần đi là vừa.”

Chính Nam lúc này mới hiểu ra, hắn hỏi lại: “Nói như vậy ngoại trừ kinh nghiệm và độ thành thạo nghề ra, tôi còn quán tưởng cái gì nữa không Trang?”

“Tích… Trang lấy thông tin từ Thiên Đạo rồi ghi thẳng vào số mệnh của ký chủ, vì vậy ngoài độ thành thạo và kinh nghiệm luyện đan ra, ký chủ cũng có toàn bộ tri thức tương ứng với cấp độ nghề của ký chủ.”

“Chính là thất truyền đan phương, ẩn tính dược liệu, vân vân đúng không?”

“Tích… đúng là như vậy. Nhưng cũng không có nghĩa là ký chủ không còn không gian tự tăng lên. Nếu ký chủ siêng năng, chăm chú với một nghề vẫn có thể tự mình vượt cấp tìm hiểu nghề.”

Chính Nam cái hiểu cái không, đang muốn hỏi thêm thì nghe ngoài cửa có tiếng động. Hắn ra nhìn xem thì thấy một khay dược liệu được xếp sẵn đâu ra đấy đang được cơ quan đẩy vào phòng từ từ.

Gia Nguyệt phú bà thấy như vậy mới mở miệng giải thích với Chính Nam: “Bình thường em luyện đan đều không có học đồ cho nên dược liệu sẽ được các học đồ khác chuẩn bị sẵn từ bên ngoài, khi đưa vào em chỉ việc lấy dùng mà thôi.”

Chính Nam tặc lưỡi, thầm nghĩ: “Móa, đãi ngộ đúng là khác nhau, không hổ là Lý gia Nhị tiểu thư.”

Bỗng nhiên tròng mắt hắn xoay một vòng, khóe miệng cong lên nụ cười gian xảo.

Chính Nam cầm khay dược liệu tới ngồi cạnh Gia Nguyệt phú bà, nói: “Gia Nguyệt, anh với em tới chơi trò chơi nhỏ, em có muốn chơi không?”

Gia Nguyệt phú bà đang tuổi ăn, tuổi chơi, nghe Chính Nam hỏi lập tức gật đầu hào hứng: “Chơi, mà chơi trò gì, chơi như thế nào?”

Chính Nam nở nụ cười tỏa nắng, nói: “Bây giờ em tới luyện một lần Thối Thể Đan, sau đó tới lượt anh luyện thử. Nếu anh luyện thành công thì xem như anh thắng, anh luyện không được thì xem như em thắng. Thế nào, Nhị tiểu thư, có dám chơi hay không?”

Gia Nguyệt phú bà nhìn Chính Nam như nhìn thiểu năng, nói: “Cái này không bằng anh nhận thua luôn cho rồi, không thú vị chút nào.”

Chính Nam vẫn là mỉm cười nói: “Nếu em thắng ngày mai anh lại chuẩn bị đồ ăn ngon cho em, nếu anh thắng…”

Chính Nam còn chưa nói hết câu, Gia Nguyệt phú bà liền cướp lời: “Chơi, sợ gì không chơi, ai nuốt lời là con chó con.”

Chính Nam bất đắc dĩ: “Để anh nói hết đã. Nếu anh thắng thì em phải nghe lời anh một việc. Yên tâm, anh sẽ không đưa ra cho em yêu cầu gì kỳ quặc đâu, thậm chí ngày mai anh lại tới đây đánh cược với em tiếp để em gỡ. Thế nào, điều kiện như vậy có được hay không?”

Gia Nguyệt phú bà cũng không tin Chính Nam chỉ nhìn một lần liền luyện được Thối Thể Đan. Cô bé tự tin gật đầu: “Quyết định như vậy đi. Bây giờ em tới làm mẫu một lần, anh nhìn cho kỹ nha. Thua cấm nuốt lời nha.”

Gia Nguyệt phú bà tiến tới ngồi xếp bằng cạnh lò luyện đan tiến hành điều chỉnh trạng thái.

Chính Nam âm thầm gật đầu, cô bé này bình thường nhí nhảnh, nhảy nhót nhưng một khi luyện đan lại rất là thành thục.

30 phút sau, Gia Nguyệt phú bà bắt đầu nổi lửa luyện đan. Mặc dù chỉ là cấp 1 đan dược loại phổ biến nhất nhưng cũng không có nghĩa là có thể xem thường, dù sao lầu cao cũng phải xây lên từ đất bằng, những đan dược cơ sở như thế này mới là nền tảng vững chắc cho tương lai.

Nhìn Gia Nguyệt phú bà động tác điêu luyện, thần thái tự tin, Chính Nam mỉm cười. Bản thân hắn cũng luyện dược sư, lại là Thiên Đạo luyện dược sư, dưới cái nhìn của hắn, những động tác của Gia Nguyệt phú bà tuy hợp tiêu chuẩn nhưng quá cứng nhắc, lại lộ ra khá nhiều lỗi nhỏ, điều này mặc dù không dẫn tới luyện đan thất bại nhưng lại ảnh hưởng khá nhiều tới số lượng và chất lượng đan dược.

Tại Nam Việt đại lục, đan dược được chia thành 5 loại hạ phẩm đan, trung phẩm đan, thượng phẩm đan, cực phẩm đan và hoàn mỹ đan. Trong đó hạ phẩm đan có tỉ lệ là 3 phần dược lực, 7 phần cặn, trung phẩm đan tỉ lệ là 5 - 5, thượng phẩm đan là 3 - 7, cực phẩm đan là 100% dược lực.

Riêng hoàn mỹ đan đã đột phá tỉ lệ thành phần, dược lực đã đạt tới 150%!

Thông qua cách lựa chọn chất lượng chủ tài và phối hợp phụ tài, Chính Nam nhận ra Gia Nguyệt phú bà muốn luyện thượng phẩm Thối Thể Đan, nhưng do những sai lầm nhỏ chồng chất chất lên nhau, hắn khẳng định lò đan dược này tối đa chỉ có thể có một viên thượng phẩm đan, còn lại là trung phẩm.

Để chứng minh cho suy nghĩ của Chính Nam, Gia Nguyệt phú bà la lên một tiếng, sau đó một chưởng đánh vào lò luyện đan, nắp lò bay lên, bên trong nằm vẻn vẹn ba viên trung phẩm Thối Thể Đan, thượng phẩm đan cuối cùng cũng không xuất hiện.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play