Tú Anh phú bà sững sờ, hô hấp dần ổn định, đôi mắt bắt đầu xuất hiện tiêu cự. Nhìn rõ Chính Nam áp sát mặt mình, cô vùng dậy, la toáng lên: “Áp sát như vậy làm gì, muốn chết đúng không?”

Chính Nam bị Tú Anh phú bà hất một cái bay thẳng ra cửa, đập vào bức tường bên ngoài, hai mắt nổ đom đóm.

Gia Như phú bà lập tức chạy ra đỡ hắn dậy, cằn nhằn nói: “Cô làm cái gì vậy! Hừ, làm ơn mắc oán.”

Tú Anh phú bà cũng ngượng ngùng, cô hơi đỏ mặt nói: “Ai bảo… ai bảo hắn cúi sát như vậy chứ. Đáng đời!”

Chính Nam xoa xoa mông, cười nói: “Đúng đúng, lỗi tại tôi hôm qua không thông báo mà điều động vốn của Phúc Đạt, lại không tạm biệt mà đi trước. Hôm nay tôi qua xin lỗi, haha.”

Đang cảm thấy có lỗi, muốn tìm cách chuộc lỗi với Chính Nam, nghe hắn nhắc lại chuyện cũ Tú Anh phú bà tức giận thẳng giậm chân: “Cậu… cậu điều động nhiều tiền của tôi như vậy làm gì?”

Việc vừa rồi cô không chiếm lý nên không dám nhắc tới, chỉ dám nói tới việc tiền.

“Tất nhiên là có việc cần dùng a, mà tiền bán đan dược cũng bù đủ chứ? Tôi là cố ý qua xin lỗi cô thôi.” - Chính Nam cười haha.

Tú Anh phú bà cũng chịu thua tên mặt dày này.

Chính Nam nhún vai: “Mà, suy nghĩ của cô có thể đi sai hướng. Nếu như Akatsuki gì đó là một thế lực, hẳn là sẽ trốn không qua được mạng lưới tình báo của Trần gia đúng không, nhưng nếu nó chỉ là một cái tổ chức nhỏ, hoạt động bí ẩn, như vậy thì có lý rồi.”

“Đúng vậy a.” - Tú Anh phú bà hai mắt sáng ngời, cô cười nói: “Vậy cậu có ý kiến gì để tìm ra tổ chức này không?”

Chính Nam lắc đầu: “Người ta đã không muốn cô biết người ta là ai, như vậy tất nhiên là có lý do cũng như có phương pháp che giấu bản thân, làm sao có thể đơn giản đoán ra được chứ. Lại nói, cô làm sao có hứng với cái Akatsuki gì đó thế?”

Tú Anh phú bà ánh mắt thâm thúy nhìn Chính Nam nói: “Bởi vì hôm qua tại hiện trường cực kỳ loạn lạc, vết đánh nhau khắp nơi nhưng tôi không tìm thấy “Tà Nguyệt” Nguyệt Vịnh. Akatsuki rõ ràng muốn lái chú ý của mọi người qua Tân Tinh Bảng thứ 13 để che giấu tung tích của thứ 14, mục đích là gì nhỉ? Để tôi nghĩ xem, có phải là muốn giúp cô ta chữa thương không? Cậu nghĩ thế nào?”

“Quả thật cô không nhắc Tà Nguyệt ma nữ tôi cũng không nghĩ tới luôn á.” - Chính Nam trong lòng sợ hãi, IQ này không kém Conan rồi. Hắn cười khan nói: “Tổ chức Akatsuki gì đó bàn tính đánh cũng rất hay a.”

Chính Nam cảm thấy phải kiếm cớ chuồn lẹ, ở lâu thêm hắn sợ bị Tú Anh phú bà đào quần cũng không còn.

Nhìn qua Gia Như phú bà bên cạnh, Chính Nam bắt lấy tay cô rồi nói: “Tôi qua thăm cô với anh Doanh chút thôi, bây giờ tôi và Gia Như có việc bận phải đi trước. Tạm biệt hai người nhé!”

Tú Anh phú bà híp híp mắt nhìn theo Chính Nam, không nói gì cả.

Lê Nhân Doanh ngập ngừng: “Đại tiểu thư…”

“Hắn chắc chắn biết gì đó.” - Tú Anh phú bà thì thầm.

...

Bên kia, Gia Như phú bà bị Chính Nam lôi kéo chạy hết hai con phố, hắn vừa dừng lại cô liền tranh thủ mở miệng: “Anh làm như vậy cô ta càng nghi ngờ.”

Chính Nam khóe miệng cong lên nụ cười, hắn truyền âm trở lại: “Anh chính là muốn cô ấy nghi ngờ.” - Nói, hắn lại cùng Gia Như phú bà đi dạo phố.

Trên phố, Chính Nam nghe nhiều nhất chính là chuyện Tân Tinh Bảng thay đổi ở vị trí thứ 13, loáng thoáng đâu đó vẫn nghe người ta nhắc lại chuyện Tú Ánh phú bà thay Gia Như phú bà từ hôn. Hắn cau mày truyền âm cho Gia Như phú bà qua nhẫn Akatsuki: “Em có cảm thấy kỳ lạ không?”

Gia Như phú bà trả lời: “Có gì kỳ lạ đâu?”

Chính Nam phân tích: “Quá kỳ lạ. Mặc dù biết là Tú Anh mặt mũi không nhỏ, nhưng bị người ta trước bao nhiêu người trực tiếp từ hôn như vậy mà phủ thành chủ một chút phản ứng cũng không có. Anh sợ rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.”

Gia Như phú bà tỏ ra không hứng thú: “Anh cứ thần hồn át thần tính. Có thể là Ngô Đức Văn một thoáng hứng thú nên muốn Ngô thành chủ chơi nổi thôi.”

Chính Nam bừng tỉnh: “Chơi nổi, đúng vậy a. Ngô gia muốn làm gì đó nhưng sợ bị mọi người để ý cho nên mới tạo giả tượng cho mọi người nhìn. Hiện tại có sự kiện do chúng ta tạo ra thu hút tầm mắt mọi người, vậy họ việc gì phải nhảy ra làm náo động nữa.”

Gia Như phú bà không hiểu Chính Nam đang nói gì, cô tiếp tục dạo phố, không thèm để ý hắn đang bày ra một mớ thuyết âm mưu.

Bỗng nhiên có người đi ngang qua va vào Chính Nam, hắn mặc áo trùm đầu nên nhìn không rõ mặt. Có lẽ do khá vội nên người này chỉ khom người liên tục nói xin lỗi rồi biến mất trong đám người.

Chính Nam phủi phủi quần áo rồi nói: “Về thôi Gia Như, đường phố đông người chật chội, không có gì vui hết. Khi khác lại đi dạo.”

Thấy Chính Nam không có hứng thú, Gia Như phú bà cũng không muốn đi nữa. Cô gật đầu nói: “Về thôi. Có rảnh ra Hồ Tây hóng gió, ngắm cảnh còn vui hơn.”

...

Về tới phòng mình, Chính Nam lật ra trong tay mảnh giấy mà người lúc đi dạo phố người kia đưa cho hắn lúc hai người va vào nhau. Ngay lúc ấy hắn đã nhận ra đó là Vũ Vân đã qua dịch dung cho nên mới vội trở về.

Lật ra tờ giấy, Chính Nam mộng bức!

Trước mặt hắn là một tờ giấy trắng bị gấp thật nhiều nếp, chỉ có vỏn vẹn hai chữ “Hồ Tây”.

Chính Nam lật qua lật lại mảnh giấy, soi lên trời, vẩy vẩy nước, chỉ thiếu điều đốt lửa nữa hắn mới chấp nhận sự thật là tờ giấy này chỉ có đúng hai chữ.

“Chẳng lẽ Ngô gia mưu đồ gì đó với Hồ Tây, hay tại Hồ Tây?”

Chính Nam đi qua đi lại, lầm bầm lầu bầu: “Ngô gia, Hồ Tây, Ngô gia, Hồ Tây… Cmn, tối nay ra Hồ Tây điều tra thử. Cho dù có làm kỹ đến mấy thì nếu Ngô gia thật sự có mưu đồ gì đó ở Hồ Tây cũng sẽ có manh mối.”

Chính Nam thay đổi trang phục Akatsuki rồi tới phòng luyện đan, nơi này hiện tại đã được Lý Anh Tuấn liệt vào cấm địa thứ tư của Lý gia.

Bước vào phòng, đập vào mắt Chính Nam là hình ảnh mát mẻ của Nguyệt Vịnh khi cô đang được Ngọc Ngân thay áo dùm.

Hắn theo thói quen đưa tay lên vuốt cằm, đánh giá cái vựa trái cây của Nguyệt Vịnh nhưng lại đụng phải mặt nạ nên hắn chỉ có thể ho khan hai cái rồi nói: “Lần sau muốn làm mấy chuyện này nên khóa cửa kỹ một chút a. Thật là, tại sao lại không khóa cửa cơ chứ!?”

Ngoài miệng thì nói rất quân tử, thế nhưng mắt không hề rời khỏi hai điểm đỏ nhỏ trên cặp bánh bao trắng kia.

Ngọc Ngân đã quá quen với bộ mặt dày hơn tường thành của Chính Nam nên cô cũng không để ý, chỉ hướng Chính Nam khom người chào: “Chủ nhân!”

Ngọc Ngân không để ý nhưng mà Nguyệt Vịnh để ý a. Cô chôn gương mặt hồng hào của mình xuống ngực, ngập ngừng nói: “Anh… anh không ra ngoài sao?”

“Ra ngoài? Tại sao lại phải ra ngoài?” - Chính Nam nghĩa chính ngôn từ: “Tôi là tới xem thương thế của cô đó a. Nhanh thay đồ vào rồi để tôi xem một chút.”

Chờ Nguyệt Vịnh được thay đồ xong, Chính Nam tới bắt mạch cho cô. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Khoảng hai đến ba tuần mới có thể khỏi hẳn, đây là do thể chất của cô đặc thù, nếu là người khác thì có thể còn sống hay không còn khó nói.”

Nguyệt Vịnh không hiểu hỏi: “Thể chất đặc thù? Ai cũng biết tôi là Tế Tự hình tu luyện giả, chính là tinh thần hệ a, làm gì có thể chất đặc thù gì.”

Chính Nam giọng châm chọc nói: “Được rồi, đừng diễn. Cô nghĩ rằng cô có thể giấu tôi chuyện cô thức tỉnh Nguyệt Thần Chi Thể. Cô nghĩ rằng tôi không thể cứu Dương Khang thằng ngu kia, hay cô nghĩ rằng tôi cứu cô vì nhan sắc của cô?”

Nguyệt Vịnh sững sờ!

Tà Nguyệt Tông là một tông môn nhị lưu, đương đại Tà Nguyệt Tông tông chủ Nguyệt Nga cũng chính là mẹ của Nguyệt Vịnh, tu vi hiện tại là Độ Kiếp trung kỳ.

Tà Nguyệt Tông chỉ thu nữ vì trấn tông công pháp Tà Nguyệt Đại Pháp quá âm hàn, nam không thể tu luyện. Nhưng còn một chuyện người đời không biết là công pháp này thích hợp nhất với người mang trong mình Nguyệt Thần huyết mạch, bởi vì tương truyền công pháp này là do Nguyệt Thần truyền lại.

Chính là nhờ vào Nguyệt Thần huyết mạch và Tà Nguyệt Đại Pháp mà dù cho đại lục có thăng trầm như thế nào thì Tà Nguyệt Tông vẫn là của Nguyệt gia.

Hiện tại bí mật ngàn năm này bị Chính Nam một câu nói xé toạc, Nguyệt Vịnh sao có thể không sợ hãi cơ chứ.

Chính Nam thu hết phản ứng của Nguyệt Vịnh vào mắt, chậm rãi nói tiếp: “Nguyệt Thần huyết mạch có ba giai đoạn thức tỉnh.

Nguyệt Thể hay Nguyệt Thần Chi Thể là giai đoạn thứ nhất, cũng chính là trạng thái huyết mạch của cô lúc này. Ở vào giai đoạn này thì Nguyệt Thần huyết mạch chính là gân gà, tác dụng duy nhất là vào ban đêm hấp thu ánh trăng tăng tốc tu luyện, đối với hồi phục thương thế có chút trợ giúp. À, ngoài ra còn có thể mỹ nhan, đối với chiến đấu không có nhiều tác dụng.

Giai đoạn thứ hai là Nguyệt Linh Thể hay Nguyệt Thần Linh Thể, đạt được khi người mang Nguyệt Thần huyết mạch đột phá Độ Kiếp Kỳ, cũng chính là trạng thái của Nguyệt Nga tông chủ hiện tại.

Giai đoạn này tu luyện giả ngoại trừ bản thân thuộc tính thiên phú ra sẽ có thêm một thuộc tính rất đặc biệt, thuộc tính “Nguyệt”, khi chiến đấu có thể hấp thu sức mạnh từ mặt trăng để khôi phục thương thế và chân nguyên với tốc độ rất khả quan.

Tà Nguyệt Giới sẽ cường hóa năng lực này thêm một bậc nữa. Từ giai đoạn hai trở đi, Tà Nguyệt huyết mạch đã có thể cho chủ nhân của nó khả năng chiến đấu rất ngoan cường.

Giai đoạn thứ ba, cũng là giai đoạn cuối cùng, gọi Nguyệt Thần Thể hay Nguyệt Thần Thần Thể.

Đạt tới mức độ này thì người mang Nguyệt Thần huyết mạch đã được xưng là Bán Thần, thậm chí có thể chuyển ngày thành đêm để triệu hoán mặt trăng tăng khả năng chiến đấu.

“Trăng không lặn, chiến không ngừng” là những gì được ghi chép về Nguyệt Thần Thể.”

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play