Cùng Gia Như phú bà tách ra, Chính Nam tranh thủ chạy đi tìm Ngọc Ngân, giải thích nhiệm vụ và đưa cho cô một đôi cánh tên là [ Ma Linh ]. Đôi cánh này tuy khả năng bay chậm hơn [ Lục Dực ] và [ Tiên Kiến Chi Thư ] một chút, nhưng đặc biệt ở chỗ chỉ cần không bay thì nó gần như trong suốt, rất thích hợp với khả năng ẩn thân và ám sát của Ngọc Ngân.
Xong việc ở chỗ Ngọc Ngân, Chính Nam lại chạy tới Luyện Dược Sư công hội muốn tìm Liên Hoa phú bà nhưng bất ngờ nhận được tin cô đã rời khỏi Hà thành từ mấy ngày trước, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể trở về.
“Liên Hoa hiện thân ở Hà thành khả năng là bị Diệp gia biết được nên tóm trở về rồi. Bây giờ chỉ có thể từ Tú Anh làm nhiệm vụ hàng ngày thôi.” - Chính Nam vuốt vuốt cằm: “Lộ bản lĩnh nghề nào đây nhỉ?”
Chạy tới Phúc Đạt, Chính Nam ngay lập tức tìm tới Tú Anh phú bà, chỉ là vừa nhìn thấy cô hắn liền cau mày.
“Có chuyện gì lại chạy tới tìm tôi?” - Tú Anh phú bà thấy Chính Nam mặt mày nhăn nhó tiếp tục hỏi: “Làm sao giống như bị người lừa tiền thế?”
Chính Nam không đáp mà đi lại gần Tú Anh phú bà: “Cho tôi mượn cánh tay một lát.”
Tú Anh phú bà còn đang không hiểu Chính Nam nói gì đã bị hắn bắt lấy cánh tay rồi bấm ở cổ tay, hắn đây là đang bắt mạch cho cô.
Tú Anh phú bà cũng không có phản ứng gì mà chỉ nhìn chằm chằm Chính Nam, thấy hắn lông mày càng lúc nhăn càng sâu, cô tò mò hỏi: “Cậu biết xem bệnh sao?”
“Lần trước cô không phải là bị bệnh.” - Chính Nam thả cánh tay Tú Anh phú bà ra, nghiêm giọng nói: “Hai mươi năm qua, mỗi tháng một lần cô đều bị như vậy, đúng không?”
Tú Anh phú bà khuôn mặt trầm xuống: “Cậu biết được cái gì rồi?” - Nói, cô vung tay đóng hết cửa sổ cũng như mở ra phòng hộ trận pháp.
Chính Nam ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, lắc đầu nói: “Không cần phải như vậy, tôi không có ác ý gì cả.”
“Cậu biết cái gì rồi?” - Tú Anh phú bà lặp lại câu hỏi một lần nữa, khuôn mặt hết sức âm trầm.
“Cô không hề bị bệnh, triệu chứng trên người cô là bị…” - Chính Nam chỉ chỉ ngón tay lên trời, nói tiếp: “Bị nguyền rủa. Đó là cái giá phải trả cho sức mạnh cô và Trần gia đang có.”
Tú Anh phú bà trầm tư. Cô không bị bệnh đúng không sai, nhưng “bị trời nguyền rủa” là cái gì? Trời… Thiên… Thiên Đạo… bị Thiên Đạo nguyền rủa???
Đang lúc Tú Anh phú bà tự chìm vào thế giới của mình suy nghĩ những gì hắn vừa nói, Chính Nam đã đứng lên đi ra tới cửa phòng. Dừng ở cửa, hắn quay đầu lại nói: “Tạm thời tôi chưa chữa được cho cô nhưng phương án không phải là không có, chỉ là tốn một chút thời gian. Nếu cô tin tôi thì cố gắng đừng dùng nguyên khí, cũng tạm dừng việc tu luyện lại đi, nếu không sẽ thực sự không thể có con được đâu.”
Chính Nam nói xong cứ vậy mở cửa đi ra, trận pháp phòng ngự một chút cũng không ngăn được bước chân hắn. Nói đùa, trước mặt tiểu Trận Vương như hắn, mấy trận pháp có hoa không có quả này còn không đủ nhét kẽ răng.
Tú Anh phú bà mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng Chính Nam, trong lòng 10,000 câu hỏi vì sao nhưng tất cả hóa thành nụ cười trên khóe miệng cô: “Tin cậu? Tôi tại sao phải tin cậu? Chúng ta rất thân sao? Đồ tự cho là đúng!” - Nói như vậy nhưng cô lại quyết định không tu luyện nữa mà đi ngủ.
...
Chính Nam từ phòng Tú Anh phú bà đi xuống thì gặp Lan đang đi lên cầu thang, hắn mỉm cười nói: “Lan, em tìm Tú Anh sao?”
“Nam công tử, chào anh.” - Lan lễ phép chào một cái rồi mỉm cười nói: “Có một ít chuyện cần Đại tiểu thư làm chủ nên muốn phiền phức Đại tiểu thư một lát thôi ạ.”
“Cô ấy ngủ rồi.” - Chính Nam lắc đầu nói: “Nếu chuyện không gấp thì để cô ấy nghỉ ngơi một lát đi.”
Nghe Chính Nam nói vậy Lan gật đầu đáp: “Sức khỏe Đại tiểu thư quan trọng, lát nữa em lại tìm Đại tiểu thư vậy.” - Ngoài mặt tuy không đổi nhưng trong lòng Lan tràn ngập nghi hoặc: “Giờ này đi ngủ? Đại tiểu thư đâu có phải kiểu cô gái ngủ ngày đâu, chẳng lẽ… làm gì mệt mỏi quá phải ngủ bù!?”
Chính Nam lấy ra từ trong balo tấm thẻ màu đen lần trước Tú Anh phú bà đưa cho hắn, nói: “Tấm thẻ này cho phép anh dùng được bao nhiêu tiền vậy Lan?”
“Rất nhiều ạ.” - Lan nhìn thấy tấm thẻ đen kia cũng có chút sợ hãi: “Nếu anh cần tiền gấp thì ngay lập tức điều động khoảng một triệu trung phẩm linh thạch cũng không có vấn đề gì.”
Chính Nam hai mắt tỏa sáng, gấp giọng nói: “Tới, trước chi cho anh mười triệu trung phẩm linh thạch, thiếu bao nhiêu lần đấu giá tới anh dùng đan dược trả đủ.”
“Em không…” - Lan cười khổ, rõ ràng cô nói chỉ khoảng một triệu nhưng Chính Nam há miệng liền muốn gấp 10 lần.
Tiền đó a! Không phải lá mít đâu mà muốn mấy là có mấy.
"Mười... mười triệu trung phẩm linh thạch quá nhiều, em sợ..." - Mặc dù không đến mức động đậy Phúc Đạt, nhưng nếu bị hỏi tới Lan cũng không có cách nào có thể giúp Chính Nam che giấu.
“Không sao, quan hệ của anh với Đại tiểu thư em không phải không biết. Lại nói, nếu cô ấy trách phạt em thì em cứ nói là do anh ép em. Cùng lắm ngày mai anh đưa thêm đan dược tới rồi bán giảm giá, rất nhanh sẽ bù đủ thôi.” - Không thể không nói, Chính Nam rất có tiềm chất làm kinh doanh bất động sản và bán hàng đa cấp.
Lan mặc dù lưỡng lự nhưng Chính Nam không ít lần cho cô đan dược, lại nhờ hắn mà cô có công tác hiện tại, bây giờ người ta nhờ “chút chuyện” mà lại từ chối thì quá mức không nói nổi nên chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy được rồi, em làm sổ sách giúp anh.”
...
Chính Nam từ Phúc Đạt trở về tâm trạng có chút không tốt nhưng hắn phải cưỡng ép gác tất cả sang một bên, bởi vì bây giờ là 7 giờ tối, đã đến giờ hành động.
7 giờ 30 phút, Chính Nam và Gia Như phú bà cùng nhau bay lên bầu trời, Ngọc Ngân xuất phát sau đó năm phút.
Haiz, đi ra ngoài giết người, cướp của cũng phải chờ hai cô gái trang điểm mất nửa tiếng đồng hồ.
8 giờ 30 phút, cả hai thế lực vẫn không có động tĩnh gì, nhưng điều này hoàn toàn trong dự liệu của Chính Nam.
Lại nói vừa rồi hắn đã nhận được tin tức, ngày đó Tà Nguyệt Tông mua được gói đấu giá lớn trước Cửu Dương Các sau đó dùng thủ đoạn cho thế lực phụ thuộc họ liên tục ác ý tăng giá, kết quả là Cửu Dương Các dùng giá cao hơn gần gấp năm lần mới mua được gói đấu giá thứ hai.
Ra bên ngoài phòng đấu giá, “Cửu Dương” Dương Khang xém chút nhịn không được mà ra tay động thủ với người của Tà Nguyệt Tông.
Biết được tin tức này Chính Nam cũng âm thầm lấy làm kỳ, tính tình như vậy thì sau này Dương Khang làm sao tiếp quản Cửu Dương Các được chứ.
9 giờ 30 phút, đường phố đã bắt đầu thưa người, các cửa hàng, quán xá cũng bắt đầu dọn dẹp.
10 giờ 30 phút, trên phố chỉ còn lác đác vài người say xỉn, ăn mày hoặc những người đi vội để về nhà trong đêm. Hà thành có lệnh 11 giờ sẽ đóng cổng thành giới nghiêm, ai còn lang thang ngoài phố giới nghiêm sẽ bị bắt giam.
11 giờ 30 phút, Gia Như phú bà truyền âm cho Chính Nam: “Không, Cửu Dương Các có động tĩnh.”
Chính Nam đã nói rõ quy định với hai cô gái, bình thường thì sao cũng được, nhưng ra bên ngoài làm nhiệm vụ thì toàn bộ dùng biệt danh để liên lạc.
Chính Nam quan sát bên dưới, Tà Nguyệt tông cũng bắt đầu có động tĩnh, hắn truyền âm trả lời: “Bên này cũng bắt đầu có động tĩnh. Đừng manh động, tất cả chờ lệnh.”
Đúng 12 giờ đêm, hai chiếc xe ngựa nối đuôi nhau rời khỏi quán trọ nơi đoàn người Tà Nguyệt Tông ở những ngày qua, nhưng Chính Nam vẫn không động.
Trên xe không có người hắn muốn tối hôm nay!
“Ba chiếc xe ngựa đã rời khỏi nơi đoàn người Cửu Dương Các ở.” - Gia Như phú bà lại truyền âm.
Chính Nam cười lạnh: “Giương đông kích tây. Tiếp tục chờ.”
12 giờ 30 phút, bên Tà Nguyệt Tông một chiếc xe ngựa khác tiếp tục lặng yên rời khỏi quán trọ, nhưng đi ngược hướng với hai chiếc xe ngựa trước.
Chính Nam truyền âm cho Gia Như phú bà: “Bắc Đẩu, hành động.” - Hắn ra hiệu cho Ngọc Ngân rồi hai người cùng nhau khởi hành.
Chính Nam và Ngọc Ngân bên này bay theo chiếc xe ngựa, phía bên kia Gia Như phú bà cũng bay theo hai người áo đen cưỡi hai con ngựa cùng lúc rời khỏi quán trọ.
...
Bên ngoài cổng nam Hà thành khoảng 100 km, hai người cưỡi ngựa của Cửu Dương Các mặc dù xuất phát sau nhưng nhờ tốc độ nhanh hơn nên vẫn đuổi kịp chiếc xe ngựa của Tà Nguyệt Tông.
Cùng lúc đó, ba người của Akatsuki cũng hội họp với nhau trên bầu trời.
Dương Khang lột ra khăn che mặt, chặn trước xe ngựa của Tà Nguyệt Tông, cười cực kỳ đắc ý: “Haha, chạy đi đâu cho khỏi nắng. Hôm nay đan dược bản công tử muốn, người bản công tử cũng muốn.”
Trong xe vang lên tiếng Nguyệt Vịnh, có vẻ hơi run rẩy: “Làm sao… làm sao lại bại lộ a?”
“Haha, không ngờ tới đi." - Dương Khang cười càng đắc ý hơn, nhưng ngay lập tức chuyển thành hừ lạnh: "Tà Nguyệt, hôm nay rơi vào tay bản công tử nhất định sẽ trở thành Tàn Nguyệt.”
Dứt lời, Dương Khang từ trên lưng ngựa bay thẳng tới xe ngựa chở Nguyệt Vịnh, đồng thời vung tay đánh ra một chưởng.
Chưởng ấn khổng lồ mang theo hừng hực hơi nóng bay thẳng tới chiếc xe ngựa vẫn đang nằm im bất động.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT