Từ phòng Gia Như phú bà đi ra, Chính Nam liền đi tìm Ngọc Ngân. Nói người ta đi tìm mình, mình lại trốn người ta, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là mình sai.

“Vệ Đại đội trưởng, nghe nói anh tìm tôi.” - Chính Nam mất 30 phút đi quanh Lý phủ hai vòng mới tìm thấy Ngọc Ngân đang hỏi thăm gì đó với hai cái nô tỳ.

Ngọc Ngân nghe có người gọi mình, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía tiếng gọi, thấy Chính Nam đang đứng đó vẫy tay, cô hậm hực nói: “Sáng ra cậu đi đâu để tôi tìm khắp cả Lý gia.”

Chính Nam gãi đầu, nói dối thân thiện: “Tôi ra ngoài có chút việc bây giờ mới trở về. Được rồi, là lỗi của tôi. Đi thôi.”

Trong phòng Chính Nam, Ngọc Ngân nằm sấp trên giường Chính Nam, hai tay khoanh lên trên đầu, trán của cô kê lên hai tay: “Này, cậu nói là giúp tôi trị một số ẩn tật đúng không? Cụ thể là ẩn tật gì thế?”

Từ hôm cùng Tú Anh phú bà cãi vã trở về, Chính Nam đã gấp rút luyện chế một bộ kim châm để chữa bệnh, Ngọc Ngân là người đầu tiên bị hắn “đâm”.

Chính Nam vừa dùng chân khí truyền lên thân châm, vừa nói: “Chuyện của cô tôi có nghe Gia Chủ nói lại. Năm đó gia đình cô gặp chuyện không may, từ đó cô luôn ăn mặc như thế này đúng chứ. Nhưng mà cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cô vẫn là một cô gái a, làn da lâu ngày không tiếp xúc ánh sáng mặt trời sẽ bị thiếu sức sống, cơ thể sẽ bị rối loạn chức năng, trầm cảm và rụng tóc.”

Tất cả những triệu chứng Chính Nam vừa nói Ngọc Ngân đều bị. Nghĩ lại mỗi khi cởi ra trang phục trên người, nhìn là da nhăn nheo, trắng bệch không sức sống cô đều rơm rớm nước mắt.

Làm phụ nữ ai không muốn mình thanh xuân, ai không muốn mình xinh đẹp!

Cảm nhận được bờ vai Ngọc Ngân khẽ run rẩy, Chính Nam an ủi: “Tôi biết cô có thù muốn báo, nhưng cứ cho rằng ngày nào đó cô báo được thù đi, rồi những ngày sau đó sẽ như thế nào? Bộ đồ đen này không phải là để che giấu danh tính như những gì cô tự nói với mình, mà cô đang dùng nó như một cái cớ để trốn tránh quá khứ, trốn tránh hiện tại và trốn tránh cả tương lai.”

Chính Nam không nói nữa mà chăm chú vào châm cứu, chuyện của Ngọc Ngân hắn không biết nhiều nên chỉ khuyên những gì nên khuyên mà thôi, nói nữa sẽ thành hắn nhiều chuyện.



Khoảng 30 phút sau, Chính Nam mới thở phào một hơi, nói: “Được rồi. Tôi dùng châm giúp cô tăng cường lưu thông máu và ổn định một số kinh mạch ít sử dụng đang có dấu hiệu thoái hóa. Mỗi ngày cô nên dành ra 30 phút tới một giờ để phơi nắng vào sáng sớm. Nếu cô ngại người khác nhìn thấy thì có thể thay bộ đồ trắng mỏng một chút cũng được.”

Chính Nam rút châm ra khỏi lưng Ngọc Ngân, sau đó dùng Nhu Quyền điểm vào một số huyệt đạo trên vai và cột sống giúp cô thư giãn rồi mới đứng lên đi rót nước.

Từ sau lần cuối cùng còn nằm trong vòng tay của mẹ mình ra, gần 20 năm rồi Ngọc Ngân mới cảm thấy thân thể được thư giãn như vậy. Cô ngồi dậy nhận lấy ly nước từ tay Chính Nam: “Cảm ơn.”

“Bây giờ tôi có việc phải ra ngoài, cô nhớ những lời tôi nói đấy. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì làm phụ nữ vẫn phải xinh đẹp nha.”

Tạm biệt Ngọc Ngân, Chính Nam chạy tới Phúc Đạt. Hắn muốn giao nốt phần Hư Linh Đan còn thiếu cho Lê Nhân Doanh để đảm bảo đợt bán đấu giá mấy ngày tới không xảy ra sai sót gì.

Đi theo Lan lên phòng của Lê Nhân Doanh, Chính Nam cười nói: “Anh Doanh, em tới đưa nốt phần Hư Linh Đan còn thiếu cho anh đây. Anh kiểm tra lại đi.”

Lê Nhân Doanh cũng cười gật đầu: “Cứ để đấy lát nữa anh kiểm tra cũng được. Em uống trà nhé.”

Hai người ngồi nói chuyện với nhau trên trời dưới đất một lúc, Lê Nhân Doanh bỗng nhiên nghiêm túc lại: “Theo như kế hoạch của em đề ra thì anh và Đại tiểu thư đã nghiên cứu tình hình thế lực trong vòng 5000 km quanh Hà thành rồi định ra một số thế lực có tranh chấp lớn. Danh sách này em xem đi.”

Lê Nhân Doanh đưa cho Chính Nam một xấp giấy, ở trên viết đầy tên các thế lực, mối liên hệ, tranh chấp, quan hệ thông gia, thông thương, vân vân.

Chính Nam trong lòng chấn động: “Cmn! 5000 km vuông a! Bao nhiêu con người, bao nhiêu tông môn, bao nhiêu mối quan hệ, bây giờ bị mạng lưới tình báo của Trần gia đào cái lật úp, lập thành cái danh sách này.”

Chính Nam cũng không ngu tới mức tin rằng đây là tất cả. Những gì hắn nhìn thấy ở đây, thông tin phía sau nó phải còn ít nhất gấp năm lần chỗ này.

Lật xem từng tờ thật kỹ, Chính Nam nói: “Phía bên anh định khai thác chỗ thông tin này như thế nào?”

Lê Nhân Doanh lại từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một bản danh sách tương tự nhưng được khoanh tròn, đánh dấu khá nhiều. Hắn đặt trên bàn rồi giải thích cho Chính Nam: “Các thế lực xung quanh Hà thành về cơ bản đều phụ thuộc hai cái nhị lưu thế lực là Tà Nguyệt Tông và Cửu Dương Các.”

Chính Nam nhấp ngụm trà, cau mày nói: “Tà Nguyệt Tông, chếch về phía bắc - đông bắc Hà thành sao. Đây chính là tông môn của “Tà Nguyệt ma nữ”, Tân Tinh Bảng thứ 14 chứ?”

Lê Nhân Doanh gật đầu: “Đúng là tông môn của “Tà Nguyệt ma nữ”. Đại tiểu thư cũng từng cùng nữ ma đầu này đánh qua, không có gì bất ngờ là bị Đại tiểu thư đánh bại. Đối đầu với Tà Nguyệt Tông là Cửu Dương Các cũng có cái thiên tài trên Tân Tinh Bảng, chính là “Cửu Dương công tử”, Tân Tinh bảng thứ 13.”

“Vi diệu cân bằng." - Chính Nam xoa cằm: "Thế hệ trước đạt được địa bàn và thế lực cân bằng, thế hệ hiện tại đều có thiên tài có thực lực và danh tiếng cân bằng. Như vậy chúng ta xuất hiện có khả năng sẽ phá tan cân bằng này sao?”

Lê Nhân Doanh thở phào: “Nói chuyện với người thông minh chính là tiết kiệm sức lực. Em nhìn ra mấu chốt không sai và anh tin những người đứng đầu của 2 thế lực này chắc chắn cũng nhìn ra. Nếu 1 trong 2 thế lực này độc chiếm được lượng đan dược chúng ta bán ra, rất có thể sẽ dùng đó làm bàn đạp để trở nên mạnh hơn đối thủ của mình.”

Chính Nam khóe miệng cong lên nụ cười ma mãnh: “Nếu đã xác định được những người sẽ tham gia đấu giá lần này, như vậy đấu giá như thế nào là do chúng ta quy định rồi.”

Lê Nhân Doanh không hiểu ý của Chính Nam nói gì: “Ý em là?”

Chính Nam nhìn chằm chằm xấp giấy trong tay, nói: “Chúng ta lần này định bán ra 500 viên hoàn mỹ Hư Linh Đan và 200 viên các loại cấp 2 hoàn mỹ đan dược khác, tất cả đều chia nhỏ ra. Đặc biệt Hư Linh Đan sẽ chia thành 2 gói 100 viên, 2 gói 50 viên và 10 gói 20 viên. Bề ngoài tuyên bố là nhằm vào nhiều đối tượng khách hàng, còn đến lúc đó ai giá cao người đó được, sẽ không ai dám nói gì.”

Lê Nhân Doanh cũng nhìn trong tay giấy tờ, đăm chiêu suy nghĩ mục đích của Chính Nam. Rất nhanh đôi mắt của hắn sáng ngời, ngước lên nhìn Chính Nam như nhìn cái quái tài, lại có chút sợ hãi: “Ý tưởng của em anh sẽ nói lại với Đại tiểu thư.”

Chính Nam cười gật đầu: “Em lấy cái này về trước, nếu có thông tin gì mới anh cứ cho người tới Lý gia tìm em nhé. Em có việc phải đi rồi.”

Lê Nhân Doanh đứng dậy nói: “Để anh tiễn em.”

Hai người cười cười, nói nói cùng nhau xuống cầu thang, trước khi Chính Nam ra cửa còn cùng Lê Nhân Doanh bắt tay một cái làm đám đông mua hàng tò mò không được.

Trong đó có mộ đôi mắt sắc bén quan sát từ lúc Chính Nam đi vào tới lúc hắn đi khuất tầm nhìn mới cúi đầu rời khỏi Phúc Đạt.

Trở về Lý gia, Chính Nam lại loay hoay chuyện tu luyện và luyện đan tới chiều rồi chạy tới phòng đối luyện. Gia Như phú bà đã tới từ trước.

Sau khi khởi động và giao đấu với nhau xong, vẫn là Chính Nam ngồi trên, Gia Như phú bà nằm dưới để hắn… massage.

Chính Nam vừa xoa, vừa nắn, vừa ấn ấn cái lưng non mềm của Gia Như phú bà vừa nói: “Sáng nay chú Tuấn gọi cô qua có chuyện gì quan trọng không?”

Gia Như phú bà thoải mái khẽ rên trong cổ họng, lim dim đôi mắt trả lời: “Vẫn là chuyện phủ thành chủ tiến hành phong sát Lý gia chúng ta thôi. Lần trước là tăng thuế giao dịch dược liệu, lần này là thu phí cầu đường và an ninh trật tự.”

Chính Nam vẻ mặt khó hiểu: “Phủ thành chủ đang làm gì thế nhỉ, số tiền nhỏ đó hoàn toàn không có chút tác dụng gì so với những gì Lý gia và Phúc Đạt hợp tác có được a.”

Gia Như phú bà lại tỏ ra hiểu hơn: “Bọn họ có muốn làm động tác lớn cũng không dám làm, “Tu La” Tú Anh còn ở Hà thành đây.”

Chính Nam bấm dần xuống mông Gia Như phú bà, rồi lại bấm ngược trở lên. Hắn biết đây là giới hạn của 48, à không… hiện tại đã là 50 độ thiện cảm, nếu làm quá sẽ gây ra tác dụng ngược lại.

Nhưng mà tâm lý phụ nữ là thứ khó đoán nhất trên đời. Bên kia Chính Nam cho rằng nếu làm quá sẽ gây phản tác dụng, Gia Như phú bà bên này thì nín thở chờ mong hắn làm “gì đó” điên cuồng một chút, kết quả là hắn lại không làm.

Kể từ lần cùng “tiểu Chính Nam” tiếp xúc thân mật, rồi lại bị Chính Nam ôm cái đầy cõi lòng, Gia Như phú bà càng lúc càng không điều khiển nổi ý nghĩ của mình. Trong tâm trí lúc nào cũng có cái gì đó muốn xông ra ngoài, nhưng mỗi lần đều thiếu một chút.

Chính Nam thấy Gia Như phú bà bỗng nhiên im lặng không nói, hắn chủ động hỏi: “ Đang nghĩ ngày mai hẹn hò mặc như thế nào cho đẹp sao?”

Gia Như phú bà hoảng hốt: “Cái… cái gì hẹn hò! Chỉ là đi… đi dạo bờ hồ, ngắm… ngắm cảnh mà thôi.”

Chính Nam được nước làm tới: “Như vậy là đi hẹn hò rồi còn gì?”

Gia Như phú bà càng hoảng hốt: “Không… không phải! Anh đừng nói nữa. Anh nói nữa là mai tôi… tôi không đi với anh.”

Chính Nam bật cười: “Được được, không nói.”

Chỉ còn thiếu 1 điểm thiện cảm là 51 điểm đại quan sẽ bị xông phá, Chính Nam biết mình cần phải làm gì đó. Tròng mắt đảo một vòng, khóe miệng hắn cong lên nụ cười gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play