Một luồng mênh mông thiên uy giáng lâm xuống Hà thành, trong thành tất cả mọi người đều cảm thấy được uy áp khổng lồ tới từ bốn phương tám hướng bao phủ lấy mình.

“Bên đó là… Lý gia!?”

“Đây là… thiên địa tẩy lễ, chẳng lẽ Lý gia Đại tiểu thư đột phá?”

“Hẳn là không phải, còn một khoảng thời gian nữa Thiên Hà thư viện mới đến kỳ nghỉ hè, không phải là Lý gia Đại tiểu thư đâu.”

“Vậy thì là Lý gia Nhị tiểu thư rồi. Đi qua xem một chút không? ”

“Ông muốn chết cứ đi, tôi không đi.”

“…”

Lê Nhân Doanh cũng nhìn về phía Lý gia phủ đệ, lẩm bẩm: “Đại tiểu thư hẳn là cũng cảm thấy chứ, sẽ là ai a.”

Lý Anh Tuấn vừa mới làm xong sắp xếp cho Gia Nguyệt phú bà cũng cảm thấy thiên uy đè ép tới ngạt thở, nhưng hắn lại cười cực kỳ sảng khoái: “Chính Nam đột phá? Thiên địa tẩy lễ? Haha! Thiếu chủ chính là thiếu chủ, thiên phú quả thật đáng sợ.”

Chính Nam không biết mình đã dẫn phát cỡ nào oanh động, hắn hiện tại đang đắm chìm trong thiên địa chi quang, nó đang giúp hắn tẩy kinh phạt tủy, nới rộng kinh mạch, vững chắc đan điền, thậm chí vết thương trí mạng hắn mới nhận hôm qua cũng đã hoàn toàn khỏi hẳn.

“Nam con…” - Bỗng nhiên một giọng nói trầm ấm, cực kỳ thân thương vang lên trong đầu Chính Nam.

“Ai, ai nói chuyện?” - Chính Nam sợ hết hồn, rõ ràng mình đang đột phá, vậy mà có người nói chuyện với mình.

“Nếu con nghe được những lời này, con hẳn là đang đột phá Linh Hư Kỳ chứ…” - Giọng nói vẫn máy móc vang lên, không quan tâm phản ứng của Chính Nam.

“Hẳn là linh hồn ấn ký, vậy chỉ có thể lặng yên nghe nốt” - Chính Nam cũng im lặng lắng nghe.

“Ngày đó cha thiết lập 9 tầng phong ấn, phong ấn thiên phú của con, chỉ muốn con có một cuộc đời bình an, thế nhưng cuối cùng con vẫn là xông ra một bước này. Đúng là vàng thật ở đâu cũng sẽ phát sáng, haha…”

“Thì ra cái thiên phú nát bét này của mình là do bị phong ấn a, thật cmn oan uổng.” - Chính Nam muốn khóc.

“Hiện tại cha muốn con nghe cho rõ những gì cha nói, đại lục nước rất sâu, muốn xông xáo phải bước kĩ từng bước, nếu như đã không thể vô vị cả đời, vậy phải làm cho thật lớn. Cha và mẹ con phát hiện một bí mật, thiên đại bí mật. Chính bí mật này đã khiến cha và mẹ con trong quá trình điều tra gặp phải kẻ địch, không thể không đột phá cảnh giới thứ 9, đã bị khóa giới truyền tống đi. Cũng may chúng ta đều có sắp xếp cho con, Lý gia tin được, còn lại đều không đáng tin, chúng ta bại lộ chính là bị người bán đứng. Cha và mẹ con có thể thoát đi nhưng chúng ta cũng không mong con của mình lại chết oan chết uổng chỉ vì những gì chúng ta đã làm, cho nên con phải nhanh chóng mạnh lên, không chỉ là để tự bảo vệ mình mà còn phải bảo vệ nhiều thứ khác nữa… cố gắng lên, cha và mẹ con chờ con.”

...

Chính Nam choáng váng rồi, cái mẹ gì đây a. Một người tự xưng là “cha” hắn, chạy tới vỗ vai hắn, nói: “Hừm, chúng ta biết 1 bí mật rất lớn, nhưng mà con yếu quá nên đừng hỏi nha. Chừng nào đủ mạnh thì tính lại…” - Rồi lại bỏ đi như chưa từng đến.

Cmn!

Nếu không muốn nói thì đừng nói, nói nửa chừng vậy rồi bỏ đi để làm gì vậy a!

Cmn! Cmn!

“Mà, cha mẹ cũng không phải đã chết hay vứt bỏ mình, mà là bị ép rời đi thế giới này, nói như vậy mình vẫn còn cơ hội đi tìm cha mẹ.” - Chính Nam thầm nghĩ. Rốt cuộc thì hắn cũng không phải là một đứa mồ côi.

Liên tiếp 1 giờ được thiên địa chi quang gột rửa, Chính Nam cuối cùng cũng hoàn thành quá trình tẩy lễ. Hắn chậm rãi đứng dậy, cảm giác thân thể nhẹ nhõm rất nhiều, giống như có gông xiềng được tháo xuống vậy.

“Tích… ký chủ đột phá hoàn tất, Trang sẽ tiến hành shutdown và bảo trì trong 2 giờ, xin ký chủ vui lòng chờ đợi.”

“Khoan…”

“Ồ! Nhìn thấy cậu khỏe mạnh lão rất vui mừng đấy. Hôm nay có vẻ là 1 ngày vui nha.”

Chính Nam hơi sững sờ, rồi rất nhanh bừng tỉnh nói: “A! Thượng Đế! Chào ngài, cháu mới có đột phá mới, đều là nhờ hệ thống của ngài giúp đỡ, cám ơn ngài!”

Thượng Đế vẫn một bộ ông lão hàng xóm, giọng hiền hòa: “Hệ thống chỉ là trợ giúp, tất cả vẫn là do bản lĩnh của cậu thôi. Mà, vừa rồi lão cũng hơi thất lễ khi nghe lén câu chuyện của cha con cậu, lão xin lỗi. Nhưng mà những gì hình chiếu của cha cậu nói không sai, nơi mà cậu đang ở chôn giấu 1 bí mật cực kỳ kinh khủng, cậu phải cẩn thận hơn đấy.”

Chính Nam gấp gáp hỏi: “Bí mật!? Thượng Đế, ngài có thể nói cho con biết cụ thể bí mật đó là gì không?”

Thượng Đế đáp: “À… Không được. Cậu còn yếu lắm, biết nhiều sẽ không tốt cho sự phát triển của cậu đâu. Cứ cố cố gắng mạnh lên thì cái gì phải tới cũng sẽ tới, haha. Chào hỏi như vậy thôi, có dịp lão sẽ lại cùng cậu trò chuyện. Tạm biệt nhé!”

“Thượng Đế! Khoan hãy đi! Thượng Đế…”

Cmn! Cmn! Cmn!

Chính Nam trong lòng cực kỳ khó chịu, giống như có con mèo nhỏ cứ cào cấu ruột gan, hối thúc hắn phải đi tìm hiểu “bí mật” mà một người như Thượng Đế cũng phải dùng từ “kinh khủng” để mô tả thì nó tới mức độ như thế nào.

“Mà thôi, đủ mạnh thì cái gì phải tới cũng sẽ tới, haha. Nói chung là do bản thân quá yếu nên không có quyền được biết thôi chứ gì. Vậy thì đành phải mạnh lên chứ sao.” - Chính Nam nắm chặt nắm đấm, mặc dù không ai coi thường hắn nhưng 2 từ “quá yếu” cứ phảng phất trong đầu như cười nhạo hắn khiến hắn rất không vui.

Chính Nam quyết định đi xem tình hình Gia Nguyệt phú bà, thế nhưng vừa mở cửa đã gặp Vệ Đại đang đứng sẵn bên ngoài chờ hắn. Chính Nam dùng ánh mắt hết sức cổ quái nhìn Vệ Đại: “Ồ, Vệ Đại đội trưởng, anh... làm gì ở đây thế?”

Vệ Đại trầm giọng nói: “Vừa rồi có phải cậu đột phá hay không?”

Chính Nam đầy mặt không hiểu nhưng vẫn gật đầu trả lời: “Đúng vậy a, may mắn đột phá tới Linh Hư Kỳ. Có chuyện gì xảy ra sao?”

Vệ Đại ánh mắt nhìn Chính Nam từ trên xuống, đáp lời: “Cậu đột phá động tĩnh quá lớn, gia chủ ra lệnh cho tôi dẫn cậu qua, chúng ta đi thôi.”

Chính Nam ngu ngốc rồi, cái gì cùng cái gì a: “Đột phá động tĩnh lớn? Không phải đột phá Linh Hư Kỳ a, lớn là lớn cỡ nào? À, không phải là do thiên địa tẩy lễ chứ?”

Vệ Đại đi phía trước Chính Nam, thấy hắn còn có nghi hoặc liền cùng hắn nói 2 câu: “Cậu biết thiên địa tẩy lễ có ý nghĩa như thế nào không?”

“Không phải là mỗi lần đột phá đại cảnh giới đều dẫn ra sao? Ai chẳng như thế.” - Chính Nam nói, thật ra hắn cũng không khẳng định.

“Không phải như vậy. Thiên địa tẩy lễ đúng là sẽ được dẫn phát lúc đột phá đại cảnh giới, nhưng không phải ai cũng được tẩy lễ. Giống như cậu thi vào trường học vậy, giáo viên sẽ tới nhìn cậu, nhưng không có nghĩa là cậu chắc chắn được chọn. Vừa rồi nhìn thiên địa dị tượng chắc chắn là cậu hoàn thành tẩy lễ rồi, may là cậu đột phá trong khuôn viên Lý gia, nếu không bây giờ cậu bị người ta vây xem như khỉ rồi.” - Vệ Đại giải thích với Chinh Nam ý nghĩa thật sự của thiên địa tẩy lễ, đồng thời cũng chỉ ra nguy hiểm trong đó.

Chính Nam vuốt mồ hôi, may mắn a. Hắn lại tranh thủ hỏi thăm tình hình Gia Nguyệt phú bà: “À đúng, Gia Nguyệt như thế nào rồi? Em cũng đang định đi xem Gia Nguyệt một chút.”

“Gia chủ đã cho Nhị tiểu thư vào tổ đường tiếp thu truyền thừa, không có gì đáng ngại.”

Hai người đi tới thư phòng của Lý gia chủ, Vệ Đại liền rời đi trước, chỉ có 1 mình Chính Nam vào phòng gặp Lý Anh Tuấn.

Lý Anh Tuấn thấy Chính Nam tới liền đứng lên, đi tới trước mặt hắn, khí thế âm trầm.

Chính Nam chột dạ!

Vị Lý gia chủ này một thân một mình gầy dựng một cái Lý gia lớn như vậy, hẳn là cũng không phải loại người lương thiện gì. Bản thân mình lại dụ dỗ con gái chưa thành niên nhà người ta, nhìn cũng nhìn, sờ cũng sờ, quan trọng hơn là hôm qua Gia Nguyệt phú bà xém chút xảy ra tai nạn trong Tiểu Hà Lâm hắn cũng có mặt ở đó. Nếu vị Lý gia chủ trước mặt này tìm hắn tới để điều tra khuyết điểm, vậy hắn chỉ có thể dùng một từ để mô tả, đó là "Quỳ".

Bỗng nhiên, Lý Anh Tuấn quỳ một chân xuống, cúi đầu cung kính nói: “Thiếu chủ, những năm này khổ cực người, thuộc hạ cũng là phụng mệnh làm việc, mong thiếu chủ tha thứ.”

Chính Nam bị dọa nhảy một cái, bận bịu đỡ Lý Anh Tuấn dậy, hỏi: “Gia chủ, không cần làm như vậy, chú lớn, cháu nhỏ, làm như vậy cháu sẽ tổn thọ.” - Đùa giỡn, đây chính là cha vợ a, bị người ngoài nhìn thấy còn ra thể thống gì.

Lý Anh Tuấn đứng lên, lắc đầu nói “Thiếu chủ cũng đừng gọi thuộc hạ gia chủ, cái họ “Lý” này cũng là do cha của Thiếu chủ ban cho, nếu không nhờ có Cung chủ, thuộc hạ từ 300 trăm năm trước cũng đã chết đói ở đầu đường.”

Chính Nam bừng tỉnh, thì ra đây là thuộc hạ của cha mình a. Hắn luôn thắc mắc người làm cha như Lý Anh Tuấn lấy ở đâu ra cảm giác an toàn khi để con gái đang tuổi chưa thành niên của mình ngày nào cũng cùng 1 thanh niên mới lớn như hắn lăn cùng 1 chỗ trong phòng riêng.

“Sợ là vị Lý gia chủ này ước gì mình “làm thịt” Gia Nguyệt đi cũng nên.” - Chính Nam tà ác nghĩ, ngoài mặt vẫn một bộ con ngoan trò giỏi, khiêm tốn nói: “Được rồi, như vậy cháu xưng cháu, gọi chú đi, đừng Thiếu chủ với thuộc hạ nhiều xa cách a, lại nói quan hệ của cháu với Gia Nguyệt chú cũng biết chứ, hắc hắc.” - Đánh tốt quan hệ, sau này không trở ngại!

Lý Anh Tuấn vui mừng a, Thiếu chủ còn trẻ nhưng vô cùng dễ nói chuyện. Hắn vốn lo lắng Chính Nam biết được thân phận mình sẽ tức giận những năm này hắn bỏ mặc không quản hoặc ngoài mặt vừa lòng sau đó trút giận lên Gia Nguyệt, hiện tại xem ra mình có chút lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

“Được, ngồi đi chú, hiện tại có thể nói cháu biết cha mẹ cháu là ai, những năm trước đã xảy ra chuyện gì, hiện tại cha mẹ cháu đang ở đâu a?” - Chính Nam hiện tại rất gấp, biết những điều này có thể giúp hắn vạch ra một con đường.

“Thuộc hạ… chú sẽ nói hết những gì mình biết, bắt đầu từ 300 năm trước…”

Lý Anh Tuấn chậm rãi kể lại, tất nhiên là từ góc nhìn của hắn, những gì hắn biết và những sắp xếp của cha mẹ Chính Nam cho hắn mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play