Gia Nguyệt phú bà cũng không kiêng kỵ Ngọc Ngân trong phòng mà nhảy lên đu trên người Chính Nam, nói: “Em cảm thấy hôm nay có thể đột phá cấp 2 luyện dược sư rồi, anh phải giúp em!”
Chính Nam bế Gia Nguyệt phú bà lên, xoa đầu cô nói: “Được được, không có chuyện gì quan trọng bằng Nhị tiểu thư đột phá cấp 2 luyện dược sư. Chúng ta đi thôi.”
Không quên quay qua nói nhỏ Ngọc Ngân: “Lần này tạm tha cho em, lần sau... chuẩn bị cho tốt!” - Còn đá lông nheo một cái rất... đãng.
Ngọc Ngân vui sướng gật đầu, trong lòng đã nở không biết bao nhiêu đóa hoa.
"Có vẻ chủ nhân... cuối cùng cũng chấp nhận mình!"
...
Gia Nguyệt phú bà trước đó đã có khả năng đột phá cấp 2 Luyện Dược Sư, chỉ là vì thức tỉnh huyết mạch mà chậm lại. Bây giờ có "lý thuyết" tiểu Dược Vương Chính Nam chỉ đạo nên rất nhanh cô bé đã có thể luyện ra cấp 2 trung phẩm đan dược, để hắn chỉ biết tặc lưỡi khâm phục: “Gia Nguyệt thật giỏi a, qua năm là có thể cùng Gia Như chung trường rồi.”
"Chỉ có anh lại phải một mình cô đơn!"
Trẻ từ 13 tuổi là có thể ghi danh thi tuyển Thiên Hà thư viện, với huyết mạch và thiên phú của Gia Nguyệt phú bà thì Chính Nam tin chắc Thiên Hà thư viện không có cớ gì để từ chối cô.
Gia Nguyệt phú bà được Chính Nam khen ngợi thì cực kỳ đắc ý, nhưng nhìn hắn một bộ đìu hiu cô quạnh, người thấy người thương, hoa gặp hoa tàn, cô bé liền quýnh lên: “Không đi! Em còn nhỏ, muốn ở nhà với... cha. Chờ chị Gia Như tốt nghiệp rồi về dạy lại cho em cũng được.”
Chính Nam cười xoa đầu cô bé, nói: “Không giống nhau, môi trường học đường là điều kiện để gặp thêm bạn mới, học thêm điều mới. Em suốt ngày ở nhà như vậy làm sao có bạn được, sau này làm sao có bạn trai a.”
Gia Nguyệt phú bà ôm cánh tay Chính Nam, mặt xụ như cái bánh bao chiều nói: “Em không đi, em có anh làm bạn là được rồi, sau này lớn lên gả cho anh luôn là được.”
Chính Nam nhéo nhéo cái má nhỏ phúng phính của Gia Nguyệt phú bà: “Mới có mấy tuổi đã nghĩ tới chuyện gả chồng, như vậy không tốt đâu. Vả lại, anh sẽ không lấy một cô bé không có học vấn, không chịu ra ngoài kết bạn đâu nhé.”
Bị Chính Nam nói tới như vậy, Gia Nguyệt phú bà chỉ có thể ỉu xìu gật đầu: “Vậy chờ qua năm chị Gia Như trở về, em sẽ cùng chị ấy đi nhập học. Nhưng mà từ giờ đến đó anh phải chơi với em nhiều hơn!”
Chính Nam gật đầu nói: “Anh lúc nào cũng thương Gia Nguyệt nhất quả đất. Nếu như em không quá yêu thích trường học, thì có thể cố gắng tu luyện hơn rồi xin tốt nghiệp sớm cũng được mà.”
Gia Nguyệt phú bà hai mắt tỏa sáng nói: “Đúng nhỉ, chỉ cần tu vi đột phá Không Minh Kỳ hoặc em đạt tới cấp 5 Luyện Dược Sư thì có thể xin tốt nghiệp sớm, không cần chờ đủ 5 năm.”
Chính Nam cười gật đầu nói: “Cho nên a, Gia Nguyệt, nếu em muốn sớm về với anh và Gia Như thì phải cố gắng tu luyện, cố gắng học luyện đan hơn nha.”
Gia Nguyệt phú bà hai mắt cháy hừng hực ngọn lửa quyết tâm, gật đầu nói: “Em biết rồi,,nhưng mà anh phải dạy kèm em nha.” - Nói đi nói lại thì cô bé vẫn là muốn quấn lấy Chính Nam.
Chính Nam mặ đầy bất đắc dĩ gật: “Được a, như vậy đặt ra cái mục tiêu nhỏ trước. Bây giờ là giữa tháng 8, từ giờ đến mùa hè sang năm thì mục tiêu của em là phải đạt tới Nguyên Anh Kỳ, đồng thời trở thành cấp 3 luyện dược sư. Có được hay không?”
Gia Nguyệt phú bà vốn đang muốn lười biếng, nhưng bị Chính Nam nhìn chằm chằm cô đành phải gật đầu: “Được được, tất nhiên là được a. Bổn tiểu thư là ai, là xinh đẹp, thông minh, giỏi giang, ngoan ngoãn… Lý Gia Nguyệt a, hắc hắc.”
Chính Nam cau mày, hắn cảm giác kiểu yy vô sỉ này giống như là... lời thoại của mình chứ nhỉ?
Trang phú bà âm thầm thở dài: “Gần mực thì đen a, gần mực thì đen!”
...
Chính diện đánh không lại, âm mưu cũng không được, liên minh cũng không thành, Chính Nam đành phải tới chiêu cuối, mượn dao giết người.
Buổi tối, Chính Nam cũng không để Ngọc Ngân tiếp tục ra ngoài giết người, làm như vậy quá nguy hiểm. Bởi vì chắc chắn Dương Quang sẽ không ngồi yên mà nhìn đệ tử của mình chết đi dễ dàng như vậy nữa.
Thay vì để Ngọc Ngân thân hãm hiểm cảnh, Chính Nam lại tự mình ra ngoài, âm thầm làm một nhiệm vụ an toàn hơn, trà trộn vào phủ thành chủ.
Liên tục sử dụng Biến Thân Thuật thành hết người này tới người khác trà trộn qua cửa, Chính Nam lọt tới được nhà bếp của phủ thành chủ, cùng mấy người đầu bếp làm đồ ăn khuya.
"Hàu, tay gấu, nhung hươu, sừng tê,... tên kia lấy mấy bà vợ mà đêm còn phải ăn những thứ này vậy trời!" - Chính Nam thật sự là mở rộng tầm mắt: "Thay vì vậy mua một viên Hổ Dương Đan có phải là thiết thực hơn không!?"
Cùng mấy đầu bếp động dao, động thớt thêm một lát, Chính Nam lấy cớ ra ngoài đi vệ sinh để bản thể rời đi, còn một phân thân quay trở lại tiếp tục làm.
"Nếu Ngô Đức Chung đã không tự tin vào bản lĩnh đàn ông của mình như vậy, hẳn là mấy bà vợ của hắn sẽ có người không "hài lòng" a." - Chính Nam trong lòng đã có chủ ý xấu.
Dựa vào ưu thế của Bạch Nhãn và được Trang che giấu khí tức, Chính Nam rất dễ dàng lẻn qua tất cả các trạm gác và tuần tra, tìm được Ngô Đức Chung.
Nhưng mà có lẽ Chính Nam đến không đúng lúc, bởi vì Ngô Đức Chung đang "bận" rồi.
"Bà mẹ nó! Không ngờ cũng có ngày mình dùng Bạch Nhãn đi nhìn trộm người ta "tập thể dục đêm". Sắc tức thị không! Không tức thị sắc!..."
Nhìn thấy Ngô Đức Chung đang cùng tiểu thiếp làm giảm cân sự tình, Chính Nam bất đắc dĩ trốn ở một bên niệm kinh chờ hắn xong việc.
Không biết qua bao lâu, chắc cũng khá lâu, khoảng... chưa tới 5 phút, Ngô Đức Chung đứng dậy mặc quần áo, một mặt hài lòng rời đi.
Tiểu thiếp của hắn tươi cười vẫy tay, thế nhưng vừa đóng cửa mặt đã xụ xuống như cái bánh bao chiều: "Đồ vô dụng... đã bé lại còn nhanh!" - Nói, mụ lại chạy tới bên giường lật cái nệm lên, bên dưới là... đủ loại đồ nghề mang tính phụ trợ rất cao.
Chính Nam biết cơ hội của mình tới rồi, hắn đưa hai tay lên kết ấn.
"Ma Huyễn - Nại Lạc Kiến Thuật"
Tiểu thiếp kia vừa mới cầm ra thứ gì đó hình trụ dài, một mặt tí tửng bỗng nhiên nghe được cửa phòng có người gõ nhẹ.
"Ai?" - Nhanh tay nhét vậy kia lại dưới nệm.
"Tiểu Ái, là anh đây!"
"Anh Vương!" - Tiểu thiếp hai mắt tỏa sáng chạy ra mở cửa, nhỏ giọng cằn nhằn: "Lão ấy vừa mới đi tức thì, anh không sợ chết à?"
"Chết vì ai chứ chết vì em anh không sợ!" - Chàng trai tên "Vương" kia còn mặc nguyên trang phục lính gác nhào vào muốn ôm lấy "tiểu Ái" của hắn, bỗng nhiên khựng lại, hộc máu rồi lăn ra đất, để lộ ra sau lưng hắn Ngô Đức Chung mặt đen như đáy nồi.
"L-L-L-Lão... lão gia... n-n-n-ngài... ngài chưa... nghỉ ngơi... sao?" - Tiểu Ái cà lăm, sợ hãi lùi lại liên tục.
"Tiện nhân! Tao còn chưa đi được ba bước chân mày đã gọi trai trẻ vào phòng giữa đêm hôm... mày nói... tao nên làm gì với cả hai đứa mày bây giờ?" - Ngô Đức Chung lấy trong ngực áo ra một chiếc khăn tay trắng, lau vết máu trên tay mình rồi thả nó xuống mặt anh lính tên Vương đang nằm trên đất.
"L-L-L-Lão gia... không... không phải như vậy... thiếp... thiếp chỉ là... là... muốn uống canh... đúng... là muốn uống canh nên gọi người tới dặn nhà bếp làm." - Tiểu Ái rất nhanh tìm được lý do.
Từ lúc cà lăm vì sợ hãi, cho tới tìm được lý do liền ăn nói lưu loát chứng tỏ người phụ nữ này cũng không phải dạng khuê nữ gì cho cam.
"Muốn uống canh a!? Canh sữa đúng không? Đến giờ này mày còn muốn lừa tao? Mày muốn tao cho cả nhà mày xuống Hồ Tây làm mồi cho cá không?" - Ngô Đức Chung gầm thét, rõ ràng không tin chuyện ma quỷ của tiểu Ái.
"Đừng... đừng... lão gia... thiếp sai rồi, lão gia đừng giết cha mẹ thiếp..." - Tiểu Ái lập tức nhận sợ, khóc lê hoa đái vũ.
"Im mồm, khóc lóc cái gì! Trước giờ mày làm chuyện này bao nhiêu lần, với những ai viết hết ra giấy cho tao. Để tao xem cả cái phủ này bao nhiêu thằng cho tao đội nón xanh rồi!"
"Lão... gia... thiếp không..."
"Viết!"
Tiểu Ái rụt cổ lại bên bàn cầm lấy bút viết, nước mắt cứ vậy chảy xuôi trên mặt.
Khoảng 5 phút sau, trên bàn là một danh sách khá dài gồm 7 cái tên với số lần và thời điểm cụ thể mà bọn họ giúp Ngô thành chủ đáng kính tăng chiều cao.
Tiểu Ái ngước mắt nhìn Ngô Đức Chung lúc này mặt đã tím như trái cà, dứt khoát cắn lưỡi tự sát.
Thà chết đi còn hơn sống không bằng chết!
Một trận hư ảo lắc lư, Ngô Đức Chung kia biến thành Chính Nam, thở dài: "Đã biết là phải chết, tại sao ngay từ đầu lại làm!?"
Chính Nam lắc đầu cầm lên tờ giấy kia, để Trang phú bà chép lại nội dung, in thành mấy trăm tờ rồi đặt nó lại trên bàn.
Đi ra tới cửa, Chính Nam lại quay đầu lại cầm bút viết vào dưới góc tờ giấy: "Ngô thành chủ, Akatsuki giúp ngài thanh lý môn hộ, không cần cảm ơn. Không của Akatsuki, thân tặng!"
Lúc này mới gật gù rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT