Nó bước vào nhà, không quên kéo theo mẹ nó. Hình như trong nhà phảng phất mùi thơm thì phải. Giống mùi thức ăn! Không lẽ…… có trộm. Mà hắn đi đâu mà lại để trộm vào nhà không biết. Hay là….. hắn bị trộm đánh cho ngất xỉu luôn rồi. Ôi trời! Không thể nào, hắn khỏe như voi vậy, trộm nào mà vật được hắn. Nhiều khi trí tưởng tượng của nó cũng phong phú thật.
Bất chợt hắn từ đâu thò ra, trên cổ là chiếc tạp dề, tay thì cầm cái môi. Ôi trời! Nó vừa nhìn thấy cái gì thế này? Hắn đang nấu ăn sao? Đúng là chăm chỉ đột xuất. Không hiểu hôm nay hắn biết trước là mẹ hắn đến hay sao mà lại tỏ ra là một chàng rể “hiền” thế này?
- Anh đang làm gì vậy? – nó tròn mắt hỏi.
- Em không thấy hả? Anh đang nấu ăn cho “vợ yêu” mà!
Oẹ……. Nó thực sự đang cần một cái chậu để nôn. Gì mà “vợ yêu” chứ? Tên này hình như đầu hắn không ổn định thì phải. Nó nghĩ nhưng không dám biểu lộ ra ngoài. Vì nó biết còn một nhân vật ở đây chưa hiểu chuyện – mẹ nó. Nó cười gượng.
- Hôm nay em mời mẹ em đến ra mắt anh này!
Lúc này thì đúng là nó cảm thấy buồn nôn thật. Nó chưa bao giờ nói “em” “anh” thật mật như thế với hắn cả.
- Thế hả? – hắn vui vẻ nhìn ra phía sau nó.
Một người phụ nữ trung niên đập vào mắt hắn. Nhưng phải công nhận người phụ nữ này vô cùng đẹp. Khuôn mặt có phần giống nó.
- Cháu chào bác! – hắn cúi gập người xuống chào bà Sabrina – cháu là chồng của Alissa! – vừa nói hắn vừa vòng tay qua khoác vai nó.
Nó nghiến răng ken két cố chịu đựng.
Bà Sabrina mỉm cười nhẹ. Thấy các con bà hạnh phúc như vậy bà cũng an tâm rồi.
- Vậy hai đứa đã tổ chức đám cưới chưa?
- Tháng sau mẹ ạ! – nó lên tiếng.
Bà Sabrina gật gù. Đúng là bà đã già thật rồi. Cũng đã ngần ấy năm trôi qua kể từ ngày bà rời khỏi ông Steven – bố của nó. Bây giờ các con của bà đều đã trưởng thành cả. Bà thầm cảm ơn bố nó vì đã nuôi các con bà đến tận bây giờ. Bà thật không xứng đáng làm mẹ.
++++
Những chiếc đèn neon tỏa ra thứ ánh sáng mập mờ. Căn phòng tối thui, không có lấy một ánh đèn, chỉ có những ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn đang treo trên tường.
Không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt hơn lúc nào hết. Chính giữa gian phòng ấy, là một người con gái vô cùng xinh đẹp. Làn da trắng trẻo, rèm mi dài và dày, sống mũi thẳng và đôi môi đỏ. Tất cả những điểm ấy đã đủ để làm cô trở thành nhân vật chính diện và là nhân vật đẹp nhất trong căn phòng lạnh lẽo này.
Dãy người hầu cúi gằm mặt, không một ai dám ngẩng đầu lên nhìn Tracy. Người ai cũng run lên bần bật. Mà nghĩ cũng phải, chỉ cần đứng trong căn phòng này dù chỉ một giây thôi cũng đủ làm họ chết ngạt rồi. Căn phòng của Tracy luôn luôn bao trùm bởi một màu đen.
Cô hầu gái đang quỳ dưới sàn khóc nức nở. Cố gắng van nài Tracy tha tội.
- Cô chủ! Cầu xin cô, cô tha cho tôi.
Đáp lại lời cầu xin đó chỉ là một cái nhếch mép đầy diễu cợt từ Tracy.
- Đây là lần thứ mấy – Tracy vẫn nói bằng chất giọng hết sức bình tĩnh.
Nhưng dường như chính sự bình tĩnh đó càng làm cho cô hầu gái thêm lo sợ hơn.
- Dạ….. cô chủ….. tôi biết lỗi rồi….. cầu xin cô tha cho tôi – cô hầu gái vẫn cố gắng van nài.
Khuôn mặt Tracy trở nên biến sắc thật sự. Không còn là khuôn mặt điềm nhiên ban nãy nữa, thay vào đó là một khuôn mặt toát ra hàn khí thực sự.
- Tôi nhắc lại câu hỏi một lần nữa. Đây là lần thứ mấy? – giọng của Tracy lúc này đã lên cao hơn. Vẻ mặt thiên thần ban nãy bây giờ đã biến thành ác quỷ.
- L…. là lần thứ 3 – cô hầu gái lí nhí trả lời.
Lại một nụ cười nửa miệng nữa xuất hiện trên khóe môi xinh xắn của Tracy.
- Cô còn nhớ lần trước tôi nói gì với cô chứ? Người hầu không được phép có tình cảm với chủ nhân, nếu lỡ như có….. – Tracy tiến lại gần cô hầu gái, nâng cằm cô gái lên – sẽ bị chém.
Cô gái kia hoảng thực sự, luống cuống không biết nói gì.
- N…. nhưng…… chính anh David là người đã bảo tôi làm chuyện ấy mà!
- Vậy sao cô không từ chối? – lúc này thật sự Tracy đã nổi cơn thịnh nộ, cô gắt lên – chẳng phải cô cũng thích sao? Bây giờ có thai thì lại ăn vạ. Đúng là đồ đàn bà con gái không có sĩ diện.
Cô hầu gái vẫn cúi gằm mặt.
- Lôi nó ra ngoài! – Tracy hất mặt cho mấy người cận vệ áo đen bên ngoài lôi cô hầu gái ra.
Tracy quay lại chiếc ghế rồi ngồi xuống. Đúng lúc đó một tiếng súng bên ngoài vọng lên, kết thúc là một tiếng kêu thảm thiết của cô hầu gái. Đám người hầu rùng mình với tiếng súng và tiếng kêu đó, cũng cảm thấy thương tiếc cho cô hầu gái. Thật đúng là Tracy vô cùng dã man, dù sao thì người ta cũng đang mang trong mình một cái bào thai mà.
Trở lại với khuôn mặt bình thản ban nãy, Tracy cao giọng:
- Nếu ai muốn giống như cô ta thì cứ việc, tôi sẽ không ngại đâu!
Dường như dãy người hầu đã hiểu ra hàm ý mà Tracy muốn nói, vội đồng thanh đáp.
- Dạ!
Sau khi đám người hầu đi ra, David – anh trai Tracy mới từ trong tủ quần áo đi ra. Miệng cười cười.
- Công nhận em dã man thật đấy!
- Anh có biết là em giết bao nhiêu người rồi không? – Tracy vẫn tỏ khuôn mặt thản nhiên nói.
- Khoảng ba mươi, bốn mươi gì đấy.
- Ba mươi lăm người. Nếu cái tin em giết người này mà lọt vào tai công an thì anh biết hậu quả sẽ thế nào không? Em sẽ vào tù. Vì vậy làm ơn đừng có cặp kè linh tinh với người hầu trong nhà nữa. Con nhỏ lúc nãy nó có thai rồi đấy. Em không phải là bảo mẫu mà suốt ngày đi theo anh! – Tracy gắt lên.
- Ok ok, em nói một lúc nữa là cái phòng này ngập “nước mưa” luôn đấy
“Cốc…. cốc…. cốc….”.
- Vào đi! – Tracy lấy lại khuôn mặt bình tĩnh ngồi ngay ngắn, chỉ kịp liếc cho David cái nhìn sắc lẹm.
David nhún vai cười rồi đứng ra bên cạnh Tracy.
- Cô Tracy, tôi đã tìm hiểu được người cô bảo tôi tìm – một anh chàng đeo kính đen, trông khá cao to bước vào.
Tracy xòe tay ra trước mặt anh chàng. Đặt lên tay cô một tấm ảnh và một phong bì, anh chàng cúi đầu rồi đi ra ngoài.
David đứng đằng sau giật lấy tấm ảnh.
- Ô ô! Ai mà khiến em gái anh để ý thế này? – David nhấn mạnh từ “để ý”, cố tình trêu trọc Tracy.
- Không liên quan đến anh! – Tracy trả lời cộc lốc.
David lại nhún vai, anh quen với kiểu nói chuyện này của Tracy rồi. Nhìn lại xuống tấm ảnh, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt anh, thậm chí người này đã để lại ấn tượng “không tốt lành” cho anh.
- Đâ… đây không phải là…. – David lắp bắp.
- Anh quen nó à? – Tracy ngước lên, nhíu mày hỏi.
- Không phải quen mà là….. rất quen mới phải – David nhếch môi cười một nụ cười vô cùng đểu cáng.
- Là sao? Anh gặp nó rồi à? – cái nhíu mày của Tracy càng rõ nét hơn.
- Ừm! Nó từng đánh anh. Mà sao em có thù gì với con nhỏ này à?
- Anh cứ chờ mà xem – Tracy nhếch môi cười, ánh mắt sắc lại – sẽ còn nhiều trò hay đây!
—–
Nó ngồi ung dung trên ghế xem tivi. Ngoài trời đang mưa tầm tã.
Bỗng chốc căn nhà trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Nó ngồi thu mình lại, khẽ rùng mình. Tay liên tục bấm điều khiển mà không dừng lại ở một kênh nào nhất định. Nó thở dài chán nản tắt tivi rồi nằm phịch xuống ghế. Tự nhiên hôm nay hắn biến đâu mất hút cả ngày không biết? Nó cũng buồn cười thật. Lúc hắn ở nhà thì cảm thấy khó chịu, lúc hắn không ở nhà thì thấy buồn. Chậc, không lẽ đầu óc nó có vấn đề rồi?
Nó phì cười với cái trí tưởng tượng phong phú của mình. Ngồi dậy định vào bếp làm cái gì đó ăn cho đỡ buồn thì tiếng chuông điện thoại reo. Nó vội vàng chạy lại nghe điện thoại.
- Aliss hả? Còn nhớ anh chứ cưng?
Một cái giọng đểu cáng vang lên ở đầu dây bên kia. Nó nhíu mày, sao tên này biết tên nó? Còn gọi nó là “cưng” nữa? Nhưng cái giọng này hình như nó đã nghe ở đâu đó rồi thì phải?
- Xin hỏi….. anh là?
- Sao quên anh nhanh thế cưng? Anh David đây! Em không nhớ đã từng đánh anh đến nỗi phải vào đồn à?
David? Không phải là tên người yêu cũ của Laura sao? Cái nhíu mày của nó càng rõ nét hơn.
- Anh muốn gì?
- Muốn gì à? Muốn em trả giá cho cái lần em đánh anh lần trước! – lúc này cá chất giọng đểu cáng lúc nãy của David không còn nữa mà thay vào đó là một cái giọng
xảo quyệt.
- Anh cần bao nhiêu? – nó đã không còn đủ kiên nhẫn để vòng vo với David nữa, nó vào thẳng luôn vấn đề chính.
- Anh sẽ hẹn em ở quán cà phê Paradise. Nếu cưng không đến sẽ có người phải bỏ mạng vì cưng đấy – David dập máy, kết thúc cuộc gọi là những tiếng cười vô cùng đểu giả của David.
Anh ta nói vậy là có ý gì? Không lẽ anh ta định bắt cóc Lin? Nghĩ vậy nó vội vàng gọi điện về nhà Laura.
- Alo! Aliss hả? Có chuyện gì không em? – giọng của Joe vang lên bên đầu dây bên kia.
- Lin đâu hả anh? – giọng nó gấp gáp khiến Joe hơi giật mình.
- Nó đang ở trường, hôm nay Laura đón nó. Có chuyện gì à?
- À! Không có gì. Thôi em cúp máy đây!
Tay nó run lên bần bật. Nó phải làm sao bây giờ?
Chưa kịp nghĩ thêm gì, nó vội chạy lên nhà thay quần áo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT