Khi có kết quả khám thai chính thức thì Trinh lập tức thông báo cho Hải biết, anh ta phải là người chịu trách nhiệm đầu tiên. Thật không ngờ khi Trinh liên lạc thì Hải chỉ ậm ừ, trả lời một cách không rõ ràng khiến chúng tôi thực sự hoang mang.

Chúng tôi hẹn gặp anh ta ở một quán coffee gần chỗ trọ, ở đó vắng người, dễ nói chuyện. Có lẽ Hải đã rất ngạc nhiên khi thấy hai chúng tôi đi cùng Trinh. Thúy không cho Trinh lên tiếng đã đập ngay lên bàn quyển sổ khám thai và dùng giọng mỉa mai để nói: “Tôi nghĩ nếu anh đã là một thằng đàn ông thì cũng nên chịu trách nhiệm về thành quả lao động của mình. Đừng có nói với chúng tôi rằng anh không phải là đàn ông.”

Hải hơi nhếch mép như là không để tâm đến mấy lời châm chọc của Thúy, lẳng lặng xem quyển sổ khám thai rồi ném lại lên bàn. Anh ta buông lời nói làm chúng tôi chết đứng: “Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là muốn tôi đưa tiền phá thai chứ gì? Nói thẳng luôn cho nhanh. Muốn bao nhiêu?”

Hải rút ví ra và cùng lúc đó là một cái tát như trời giáng rơi xuống gương mặt điển trai của anh ta và người có tư cách làm điều đó không ai khác chính là Trinh: “Đừng tưởng mấy đồng tiền của anh là ghê gớm. Điều tôi cần là trách nhiệm của anh với con của tôi, anh là bố nó.”

Anh ta xoa xoa bên má bị đánh, nhìn thẳng vào Trinh với một bộ mặt đểu cáng không hề giấu giếm, khác hoàn toàn với vẻ mặt công tử đáng tin cậy mà tất cả chúng tôi đã từng thấy: “Anh tưởng em là cô gái thông minh? Em đã có kinh nghiệm trong việc đó vậy thì sao không biết đường mà tránh thai? Em muốn bẫy anh à? Muốn anh cưới em sao?”

Gương mặt Trinh trắng bệch: “Anh nói cái gì?”

“Anh không phải thằng ngu. Đừng có giở trò để bẫy anh như thế, anh không phải cái mỏ vàng để em đào. Mấy cô gái như em anh còn lạ gì, dùng nhan sắc trời phú để đổi đời, không có đâu em! Muốn anh có trách nhiệm à? Đẻ nó ra rồi đi xét nghiệm ADN. Hãy thừa nhận đi, anh là người thứ mấy thế? Em đã lăn trên giường với bao nhiêu thằng rồi? Còn tỏ vẻ ngây thơ vô tội, bịa ra câu chuyện bị ông chủ cưỡng bức để cầu xin sự thương hại của anh à? Nói cho em biết, anh không tin đứa bé là con anh. Và cũng xin lỗi em, anh không thích dùng đồ chơi thừa của người khác.”

Chúng tôi hoàn toàn cứng họng khi nghe những lời lẽ bạc bẽo, ******** mất nhân tính của Hải, chẳng còn gì để nói chuyện hay bàn bạc nữa rồi. Trinh hất thẳng cốc nước trắng vào mặt anh ta rồi đứng lên đi nhanh ra ngoài. Lúc anh ta còn chưa kịp vuốt nước trên mặt thì Thúy lại đổ lên đầu anh ta cốc nước cam sóng sánh rồi mới chạy theo Trinh. Còn lại tôi, tôi không cam lòng mà bỏ lại mấy câu: “Anh không những không phải là đàn ông mà còn không phải là người, tâm hồn anh bị chó nhai rồi. Thằng cặn bã của xã hội!”

Trước khi ra khỏi quán tôi còn nghe thấy tiếng gầm bực dọc của Hải, một tên cặn bã như thế không đáng để Trinh phải bận tâm, chỉ có điều anh ta quá cao tay khiến Trinh đến bây giờ mới biết bộ mặt thật đáng sợ đó. Chẳng biết có bao nhiêu người yêu Trinh, muốn được ở lại bên cạnh nó cả đời vậy mà nó đâu có nhìn đến, để bây giờ lãnh hậu quả quá nặng nề, đau đớn. Có đáng không hả Trinh? Nhưng chẳng phải cũng chính tôi là người bảo nó hãy đến với Hải hay sao? Chính tôi là ngươi gật đầu. Nếu tôi sớm biết, nếu tôi sớm nhận ra thì có chết tôi cũng không để Trinh đến với Hải. Đôi khi chỉ cần một gái gật đầu, một chút xiêu lòng cũng dẫn đến một còn đường không lối thoát, cũng như tôi, cũng như Trinh. Cuộc đời này thực sự ngắn ngủi lắm và liệu mỗi người có được bao nhiêu giây, bao nhiêu phút được hạnh phúc thật sự? Sao cứ phải đối xử tàn nhẫn với nhau như thế? Vì sao bạn tôi, đứa con gái xinh đẹp, hiền lành, nết na ấy lại phải chịu đựng bao nhiêu nỗi khổ? Công bằng ở đâu?

Đến lúc ấy thì tôi mới ngẫm ra rằng những lời lão Quân nói là đúng. Mặc dù lão ta cũng chỉ là hạng cặn bã nhưng ít ra lão ta cũng không đạo đức giả đến mức như Hải, lão ta đã thẳng thắn cho Trinh xem cái đuôi cáo của mình. Nhân cách của Hải có khi còn chẳng bằng lão Quân, anh ta còn cặn bã hơn cả một kẻ cặn bã. Giờ thì tôi mới biết mấy câu chuyện kiểu như một chàng công tử nhà giàu ăn chơi, lăng nhăng ong bướm hết cô này đến cô khác nhưng cuối cùng lại thay đổi hoàn toàn vì một cô gái chỉ là một câu chuyện bịa đặt. Biết là phù phiếm nhưng vì sao các cô gái lại cứ yêu thích loại truyện không thực tế như vậy? Vì sao cứ mong sẽ có một chàng trai như thế vì mình mà thay đổi? Toàn là những thứ đánh lừa con người, chúng ta vẫn cứ thường quên Lọ Lem mang trong mình dòng máu quý tộc, ngay cả cô Tấm còn có ông Bụt giúp đỡ. Còn chúng ta? sẽ chẳng có bà tiên hay ông Bụt nào hết, hãy cứ dựa vào sức mình để đối chọi lại với cuộc đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play