Trăm triệu lần không nghĩ tới việc họp lớp lại chẳng được tổ chức.

Tề Mộ thực sự là vô cùng tò mò nên mới hỏi. Ban đầu Hứa Tiểu Minh không muốn nói nhưng khi Tề Mộ nhắc tới thì nó chỉ có thể lúng túng đáp: “Bị người khác đùa giỡn.”

Tề Mộ lên tiếng: “Sao thế?”

Hứa Tiểu Minh giải thích: Cũng không phải là chuyện gì to tát. Bây giờ nó được xem như là có chút danh tiếng, bạn học trước đây cũng có người đã gia nhập giới giải trí nên muốn đu bám nó. Hồi cấp 3 Hứa Tiểu Minh cũng chẳng quen người này, không có mấy hứng thú tán gẫu, trong lòng người kia lại đang có tính toán nên nói sẽ tổ chức họp lớp, muốn tụ tập.

Hứa Tiểu Minh mới để lại phương thức liên lạc cho hắn, nghĩ sau này có gì thì liên lạc. Ai biết chưa qua được mấy ngày hắn liền ấp úng nói…Không tổ chức họp lớp.

Hắn ta từ nhỏ đã coi thường bạn học, vì muốn dỗ Hứa Tiểu Minh vui vẻ nên hao công tốn sức gọi điện thoại nửa ngày nhưng không có mấy người đến, vốn tưởng rằng nói ra tên của Hứa Tiểu Minh thì mọi người sẽ xúm vào nịnh hót, kết quả lại chẳng có mống nào xuất hiện——Một đám thanh niên trẻ tuổi khí thịnh vừa mới tốt nghiệp xong, nào có ai tình nguyện làm phông nền bao giờ?

Hơn nữa Hứa Tiểu Minh chính là người ỷ vào anh trai có tiền nên ung dung làm một minh tinh hạng 3 hô mưa gọi gió, đến cả ký tên cũng lười.

Hứa Tiểu Minh không ngốc, lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nó cũng thẳng thắn từ chối, nói sau này gặp mặt.

Chỉ tiếc nó lại quá nhanh tay nhanh miệng, hào hứng nói với Tề Mộ, Doãn Tu Trúc và Phương Tuấn Kỳ, bây giờ đành phải thông báo là không đi nữa.

Tề Mộ bình phẩm: “Cũng khó cho cậu.”

Trong giây lát, Hứa hí tinh (*) đã nước mắt lưng tròng nói: “Giờ mới biết hả anh Mộ!”

(*Hí tinh: chỉ những người hay làm quá vấn đề để gây sự chú ý. Tương tự với attention whore hay drama queen)

Tề Mộ hỏi nó: “Cậu thực sự thích diễn xuất à?”

Hứa Tiểu Minh đáp: “Ngoại trừ cái này thì tớ chẳng biết làm gì nữa.”

Tề Mộ: “…”

Một câu đong đầy sự chua xót: Hứa lão gia tử đã lớn tuổi, năm xưa cứng đối cứng với con trai cả, bức con mình phải ra ngoài tự lực cánh sinh. Mà anh Hứa cũng rất lợi hại, ăn uống kham khổ bất kể ngày đêm để gây dựng được sự nghiệp thành công, thậm chí còn không kém hơn cha mình là bao.

Mấy năm nay Hứa lão gia tử có hơi không theo kịp thời đại, sau mấy lần đầu tư thất bại, trong nhà cũng tiêu tốn hơn phân nửa. Thấy bản thân cũng đã già nhưng vẫn còn lo lắng cho Hứa Tiểu Minh, sợ đứa con út này phải chịu thiệt, bị anh trai bắt nạt.

Nhưng trên thực tế tình cảm anh em nhà người ta rất tốt, ông đến làm rối tới rối lui mọi chuyện, lại khiến cho quan hệ trở nên bế tắc.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, Hứa đại ca rất đáng để thông cảm,  cùng là con ruột, cái sự thiên vị này không phải là quá mức rồi ư? Cho dù có thương em trai đến thế nào đi chăng nữa thì chỉ sợ trong lòng anh Hứa cũng thấy không thoải mái. Đều là con trai, sao lại quá đáng như vậy cơ chứ?

Hứa Tiểu Minh không khuyên được cha cũng không an ủi được anh trai nên đơn giản phủi mông ra ngoài kiếm sống. Ai mà ngờ nó còn thực sự gặt hái được chút tiếng tăm —— dĩ nhiên không thể so được với anh trai nhưng vẫn chẳng phải lo chuyện ăn mặc, tốt xấu gì cũng là một “ảnh đế”.

Tuy rằng ảnh đế này… Hứa Tiểu Minh thầm nói: “Tớ đây được cái danh ảnh đế nhưng vẫn cảm thấy không đúng lắm, hình như có người ở sau lưng giúp tớ thì phải.” Nó mới 22 tuổi, debut còn chưa được một năm đã trở thành ảnh đế, cho dù chỉ là giải vớ vẩn nhưng không phải ai muốn cũng sẽ được.

Tề Mộ hỏi: “Anh Hứa?”

Hứa Tiểu Minh thở dài: “Tớ hỏi rồi, ổng bảo không phải.”

Tề Mộ nói: “Trừ anh ấy ra thì còn có thể là ai được?” Nhưng nếu nghĩ nghĩ chút thì trong đầu lại hiện ra bóng dáng của một người

Hứa Tiểu Minh lên tiếng: “Ai mà biết được, không chừng chính là do tớ may mắn đó.”

Tề Mộ trầm ngâm đáp: “Mặc dù anh của cậu chưa chủ động làm gì nhưng biết đâu lại có người muốn lấy lòng anh ấy thì sao.”

Hứa Tiểu Minh trả lời: “Tớ cũng cảm thấy vậy, nói mới nhớ nửa năm nay chú Tề cũng rất chiếu cố tớ, có lẽ bọn họ vẫn nhìn mặt mũi chú ấy.” Trong cái giới này ai cũng đều là hầu tinh, sau lưng Hứa Tiểu Minh là từng ngọn núi cao, mặc dù không ai làm gì nhưng cũng có người liệu cơm gắp mắm.

Tề Đại Sơn coi trọng “mạng lưới giao tiếp” nhất, ông luôn ngầm chăm sóc mấy người bạn thân của Tề Mộ.

Tề Mộ vỗ vai nó: “Có việc thì nói với tớ, tớ cho cậu chỗ dựa.”

Bình thường Hứa Tiểu Minh hay ba láp ba xàm với cậu không ra hình dạng gì nhưng thật sự để bàn tới việc này thì nó lại rất khó mở miệng. Nó biết rõ nếu mình nói ra thì Tề Mộ nhất định sẽ giúp. Nhưng chính là nó không nỡ —— nó vẫn hi vọng hai chữ “bạn tốt” này có thể duy trì màu sắc thuần túy nhất.

Dù sao cũng không đến lúc đó, chỉ là một vài chuyện vụn vặn mà thôi.

Hứa Tiểu Minh cười hề hề, lên tiếng: “Đương nhiên rồi.”

Không tụ tập nữa cũng chẳng có gì phải tiếc nuối, dù sao nếu quan hệ tốt thì đã thường xuyên liên lạc rồi, đi hay không thì cũng thế.

Chớp mắt cũng sắp đến tháng mười một, Tề Mộ nghĩ đến sinh nhật của Doãn Tu Trúc.

Đặt một người vào trong tim, vậy thì sinh nhật hắn liền trở thành chuyện vừa đáng mong đợi vừa thấy lo lắng. Đương nhiên sẽ hi vọng rằng có thể cho hắn một niềm vui bất ngờ nhưng điều đáng lo là phải làm thế nào để thực hiện điều đó.

Ví dụ như cậu và Doãn Tu Trúc đã quen biết nhau gần hai mươi năm, số quà tặng có thể chất đầy nhà, còn kinh hỉ kiểu gì được nữa?

Tề Mộ Mộ buồn ơi là sầu.

Doãn Tu Trúc mỗi ngày đều ở cùng với cậu, hiển nhiên sẽ nhận ra được tâm tình của cậu. Ban đầu hắn không nghĩ đến sinh nhật mình, còn tưởng Tề Mộ gặp chuyện gì phiền muộn.

Hỏi bóng hỏi gió một lúc sau, Tề Mộ sợ hắn suy nghĩ nhiều bèn thành thật khai báo: “Sắp đến sinh nhật anh rồi, nên tặng anh cái gì bây giờ?”

Doãn Tu Trúc chợt thả lỏng, cười đáp: “Em tặng thì anh đều thích.”

Tề Mộ lườm hắn: “Biết ngay anh sẽ nói như vậy mà.”

Doãn Tu Trúc ôm cậu: “Đó là thật lòng.”

Khóe miệng Tề Mộ cong lên, hôn hắn rồi bảo: “Ngoan thế này thì càng phải tổ chức sinh nhật cho anh thật tốt mới được.”

Trong đầu Doãn Tu Trúc khẽ động, bỗng nhiên có chủ ý: “Hay là chúng ta đi bờ biển nhé.”

Tề Mộ trừng mắt nhìn hắn: “Bờ biển? Anh không xuống nước được thì có gì hay mà chơi.” Mấy năm nay Doãn Tu Trúc không còn sợ nước như trước nữa, ít nhất là dám hưởng thụ cảm giác khi tắm trong bồn, nhưng đối với bể bơi hay bờ biển thì vẫn bài xích.

Doãn Tu Trúc đáp: “Có thể ở trên bờ cát mà.”

Tề Mộ buồn bực lên tiếng: “Bãi cát có gì thú vị sao?”

Doãn Tu Trúc hôn lên cần cổ trắng nõn của cậu, trả lời: “Đi đi, anh muốn tắm nắng với em.”

Tề Mộ run rẩy, lập tức hiểu rõ.

Khi còn bé cậu có thể không kiêng dè chút nào mà nói đến “làn da sô cô la của tớ”, hiện tại không tài nào thốt lên được nửa chữ.

Đương nhiên là nếu Doãn Tu Trúc muốn đi thì cậu sẽ theo hắn!

Tháng 11 ở bên này rất lạnh nhưng trên đảo nhiệt đới vẫn là giữa mùa hè. Sau khi hạ cánh, Tề Mộ liền trở nên vô cùng hăng hái, quan sát hòn đảo tư nhân này một chút.

Tề Mộ hỏi Doãn Tu Trúc: “Anh mua lại hả?”

Doãn Tu Trúc nói: “Ừm, dùng tên của em.”

Tề Mộ cười đáp: “Thật lãng phí.”

Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Không sao, sau này nếu mệt thì tới đây nghỉ phép.”

Tề Mộ rất thích nước, trời xanh mây trắng và bãi cát, cái nào cũng đều khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Sau khi thu xếp xong, bọn họ lười biếng ở trên bãi cát, Tề Mộ liếc hắn một cái: “Giúp em bôi kem chống nắng nhé?”

Tim Doãn Tu Trúc nóng bừng bừng, thấp giọng nói: “Được.”

Tề Mộ cởi áo, nằm nhoài ra ghế, đầu gối lên hai cánh tay, trên mặt đỏ ửng: “Nhắc mới nhớ, anh đã từng bôi cho em nhiều lần lắm rồi nhỉ.”

Đầu ngón tay hơi lạnh của Doãn Tu Trúc chạm lên người cậu: “Ừ.”

Ngay cả lỗ tai của Tề Mộ cũng đỏ không kém: “Đáng tiếc lần nào cũng đều phơi không được.”

Giọng Doãn Tu Trúc khàn khàn: “Lần này sẽ thành công.”

Buổi tối ngày thứ nhất – ôm ngủ; Buổi tối ngày thứ hai – vẫn ôm ngủ; buổi tối ngày thứ ba…

Nhịn ba ngày, cuối cùng Doãn Tu Trúc cũng ăn sô cô la nhãn hiệu Tề Mộ Mộ đến no căng cả bụng.

Hắn cực kì nhiệt tình, tóc tai Tề Mộ cũng phát run vì quá sảng khoái, sau khi xong việc Doãn Tu Trúc khẽ thở dài: “Rốt cục cũng đã biết tại sao em lại thích ăn sô cô la rồi.”

Mặt Tề Mộ đỏ tới mang tai: Sô cô la này với sô cô la kia hoàn toàn khác nhau mà!

Ai biết Doãn Tu Trúc lại dán vào lỗ tai cậu mà nói: “Rất ngọt.”

Tề Mộ bị hai chữ này của hắn làm cho cả người mềm nhũn, vốn dĩ đã mệt muốn chết nhưng lúc này lại càng muốn làm thêm một nháy hơn.

Doãn Tu Trúc rất “Hiểu ý”, lại tiếp tục ăn Tề – sô cô la – Mộ.

Đầu óc Tề Mộ không còn tỉnh táo nữa, sức khỏe có tốt mấy cũng không chịu nổi tần suất như vậy. Cậu tùy ý để Doãn Tu Trúc giúp mình tắm rửa, từ buồng tắm đi ra ngoài lại muốn ngủ thiếp đi.

Doãn Tu Trúc nhẹ giọng gọi cậu: “Mộ Mộ.”

Mí mắt Tề Mộ díp tịt: “Dạ?”

Doãn Tu Trúc đặt cậu lên giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong ngăn kéo.

Bỗng nhiên, Tề Mộ vốn dĩ đang buồn ngủ lại phấn chấn hẳn lên. Cậu mở to hai mắt, vừa kinh ngạc vừa tràn đầy mong đợi.

Doãn Tu Trúc mở ra, bên trong chiếc hộp bằng nhung đen là cặp nhẫn đơn giản nhưng đại biểu cho sự gắn kết vĩnh hằng.

“Được không em?” Doãn Tu Trúc hỏi cậu “Liệu anh có thể trở thành người may mắn được ở bên em suốt quãng đời còn lại hay không?”

Tề Mộ ngơ ngác nhìn, một lúc sau khóe miệng cậu giương cao, nhẹ giọng đáp: “Đời này kiếp này, Tề Mộ và Doãn Tu Trúc sẽ mãi mãi không rời xa nhau.”

Chiếc nhẫn lạnh như băng gắn kết hai trái tim nóng bỏng. Mười ngón tay đan vào nhau, nắm lấy điều tuyệt vời nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play