MC vốn đang nói chúc mừng, còn muốn mời Tề Mộ lên sân khấu phát biểu đôi lời, kết quả cậu lại tặng hoa cho Doãn Tu Trúc.

Tề Mộ nhích đến gần Doãn Tu Trúc, nói: “Lần sau đến lượt chúng mình kết hôn.”

Trái tim Doãn Tu Trúc sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi. Nếu không phải còn giữ lại được một tia lý trí thì hắn sẽ hôn cậu trước mặt rất nhiều người mất.

Tề Mộ đắc ý lên tiếng: “Thật may mắn!”

Hứa Tiểu Minh trợn mắt há mồm, cách xa họ một chút.

Nhưng hai người không biết rằng, ở dưới sân khấu có nữ sinh suýt nữa thì bùng nổ tại chỗ.

Khương Vũ Ngưng đã lâu chưa gặp Tề Mộ và Doãn Tu Trúc. Trong suốt bốn năm đại học cô vẫn không tìm được một CP nào để quỳ liếm ngon như CP này cả, ai mà ngờ được đi theo bạn trai tới dự đám cưới lại có thể đụng mặt bọn họ, còn thấy hai người kia tặng hoa, liếc mắt đưa tình nữa chứ!

Cái gì có thể chứng minh Khương tiểu thư đang vô cùng phấn khích? Chỉ có thể là năm ngón đang bấu chặt trên cánh tay bạn trai cô.

Đây mới là cái khúc dạo đầu, ngoại trừ những ai đã biết trước thì người khác cũng coi đó là chuyện bạn bè đùa giỡn nhau mà thôi.

Lễ cưới kết thúc, chuyện nháo phòng tân hôn liền được giản lược.

Ngụy Bình Hi nói: “Vì an toàn tính mạng của các cậu, nên đừng náo loạn.” Nói không phải khoe chứ vợ hắn lấy 1 chọi 4 cũng được, hạ gục toàn bộ phù rể cũng chẳng phải việc to tát gì.

Hứa Tiểu Minh đầy thông cảm: “Muốn cũng không được.”

“Ok” Tề Mộ rất không thích phong tục này, cậu mừng rỡ lên tiếng: “Lão Ngụy, tân hôn vui vẻ!”

Ngụy Bình Hi đập tay với cậu: “Chờ uống rượu mừng của hai cậu đây.”

Tề Mộ cười đến dương quang xán lạn: “Ừ!”

Hứa Tiểu Minh thương tâm vô cùng, nói: “Các cậu đều sớm bị trói buộc cả rồi, có gì hay đâu mà phấn chấn dữ vậy…” Thật ra nó rất ghen tị. Nó không muốn đớp cẩu lương nữa, muốn đổi nghề thành bán buôn thức ăn cho chó cơ!

Chơi đùa cả ngày đã mệt, sau khi về nhà ngay cả tắm Tề Mộ cũng chẳng muốn, lười biếng leo lên giường ngủ.

Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Anh giúp em.”

Tề Mộ mở mắt ra: “Ứ làm nổi đâu!”

Doãn Tu Trúc cười đáp: “Không sao, anh biết em mệt, tắm xong rồi đi ngủ sẽ thấy dễ chịu hơn một chút”

Tề Mộ đảo mắt, định bụng đòi tẹo phúc lợi: “Buổi tối còn chưa ăn no…”

Doãn Tu Trúc trả lời: “Anh đi nấu cơm cho em, có muốn ăn cái gì không?”

Tề Mộ nuốt nước miếng: “Sô cô la…”

Doãn Tu Trúc nói: “Không được, quá muộn rồi, không thể ăn nữa.”

Tề Mộ bĩu môi: “Vậy em không cần anh giúp em tắm.”

Doãn Tu Trúc: “…”

Tề Mộ lại bảo: “Cũng không tắm với anh.”

Hơn nửa người Doãn Tu Trúc đều mềm nhũn: “Chỉ có thể ăn một miếng thôi.”

Tề Mộ cười cong khóe mắt: “Được!”

Vì một miếng sô cô la mà phải đổi lấy eo mỏi lưng đau. Với trình độ toán học này của Tề đại ca thì may mà không kinh doanh, nếu không sẽ phải bồi thường đến tán gia bại sản mất.

Sáng ngày hôm sau, khi Tề Mộ tỉnh lại liền ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng.

Cậu chỉ rửa mặt qua loa bèn để nguyên mái tóc rối như tơ vò mà xuống lầu: “Hôm nay phải đến công ty à?”

Doãn Tu Trúc quay đầu lại nhìn cậu: “Ừ.”

Tề Mộ nói: “Vậy được, vừa khéo em có thể về nhà một chuyến luôn.”

Doãn Tu Trúc không nghĩ quá nhiều, bèn hỏi: “Buổi tối sẽ trở về sao?”

Tề Mộ đáp: “Đương nhiên rồi.”

Doãn Tu Trúc mỉm cười, bưng bữa sáng ra: “Đói bụng chưa?” Hôm qua đúng là ăn không được ngon miệng cho lắm.

Tề Mộ ngồi vào bàn ăn, thở dài đáp: “Có người yêu biết làm cơm thật là hạnh phúc.”

Nụ cười trên khóe miệng Doãn Tu Trúc càng sâu hơn. Hắn đi tới phía sau cậu, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cậu: “Vì không phụ lòng mong mỏi của em, anh phải nâng cao tài nấu nướng mới được.”

Tề Mộ hỏi hắn: “Doãn thị sắp đặt chân vào ngành ẩm thực à?”

Doãn Tu Trúc: “Chỉ đối với công ty của em thôi.”

Tề Mộ cười đến mức đôi mắt cong thành hình trăng khuyết.

Ăn cơm xong, Tề Mộ rất tùy ý mà nói: “Em về nhà chuẩn bị ngả bài với đại Kiều.”

Bàn tay đang chỉnh trang cổ tay áo của Doãn Tu Trúc chợt khựng lại.

Tề Mộ tiến đến, giúp hắn cài lại nút áo, hướng dần lên trên, che chắn toàn bộ lồng ngực hấp dẫn.

Doãn Tu Trúc có phần căng thẳng, hắn sợ hạnh phúc trước mắt lại đột nhiên biến mất.

Tề Mộ biết hắn đang e ngại điều gì: “Không sao đâu.”

Doãn Tu Trúc nắm chặt cổ tay cậu, khàn giọng nói: “Chờ một thời gian nữa đi…”

Tề Mộ ngẩng đầu nhìn hắn: “Làm sao, không muốn nói chuyện cưới xin với em hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play