Khói trắng bốc ra từ chiếc ô tô bị nghiền nát, chúng nó theo gió bay lên, chẳng bao lâu sau liền tan biến giữa không trung.
Tống Tân cuối cùng cũng nhẫn nhịn không rơi nước mắt, nhéo nhéo mũi, đuổi đi cảm giác khó chịu chua xót kia.
Lúc này, ánh sáng trắng chói mắt lại lóe lên, hình ảnh cuối cùng Tống Tân thấy chính là chiếc ô tô màu đen đã hoàn toàn biến dạng.
Khi trở về con đường sạch sẽ yên tĩnh kia, cô thậm chí có còn cảm thấy có chút may mắn, bởi vì cửa ải này đã giúp cô được nhìn thấy cha mẹ mình sau bao nhiêu năm.
“Cô là người ra đầu tiên đấy.”
Giọng bà lão vang lên sau lưng Tống Tân. Cô xoay người lại, chỉ thấy trên đường ngoài hai người họ thì trống không, ngay cả sương trắng cũng biến mất.
Tống Tân nhìn chằm chằm bà ta một lát, mới nghẹn ngào nói: “Bây giờ tôi khóc được chưa?”
Bà lão gật đầu, Tống Tân lập tức ngồi thụp xuống, vùi đầu vào hai gối, nước mắt cuối cùng cũng có thể thoải mái trào ra.
Nhưng cô cũng nhanh chóng lau sạch nước mắt, ngẩng đầu hỏi: “Bạn tôi thế nào, anh ấy không có nước mắt, vì sao còn chưa ra?”
Bà lão cười hiền hoà, nói: “Cô có biết trong trò chơi này, ngoại trừ nước mắt thì máu cũng được tính là ‘nước’ không?”
“Nhưng anh ấy cũng không có máu.” Tống Tân đứng lên, không biết vì cái gì, cô đột nhiên cảm thấy sốt ruột.
“Xem ra cậu ta không nói với cô.” Khóe mắt bà lão hằn sâu nếp nhắn, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Tống Tân: “Cậu ta có máu, ở vị trí quan trọng nhất. Mất nó, cậu ta sẽ chết.”
Còn có chuyện này sao? Tống Tân chỉ biết anh bị thương nặng sẽ chết, nhưng không ngờ cơ thể anh lại có cả máu!
Lòng cô nặng trĩu, khi cất tiếng thì giọng nói cũng đã thay đổi: “Nhưng… Anh ấy không có hồi ức đau khổ, sao có thể chết trong hồi ức được chứ, anh ấy sẽ không sao.”
Bà lão cười một tiếng, Tống Tân bỗng cảm thấy vẻ mặt bà ta có chút quỷ dị.
Bà ta chậm rãi nói: “Là ai nói cho cô, làn sương trắng này chỉ có hồi ức. Đối với người không có hồi ức, đương nhiên là đưa cậu ta tiến vào ảo cảnh. Lấy thân phận của cậu ta thì chỉ cần một ảo cảnh nguy hiểm có cô trong đó, thế là đủ rồi.”
“Không thể nào! Anh ấy sẽ không chết!” Tống Tân chỉ thấy máu nóng bốc lên đầu, không kịp suy nghĩ gì liền túm lấy cổ áo bà ta, lạnh lùng nói: “Thả anh ấy ra, anh ấy chỉ là đạo cụ của tôi mà thôi. Tôi đã vượt qua ải này, đạo cụ cũng phải được qua mới đúng!”
Bà lão nâng tay lên, cầm lấy tay Tống Tân, hơi dùng sức bóp nhẹ tay cô một cái đã khiến Tống Tân đau đến tận xương.
Bà ta gỡ tay Tống Tân ra, cúi đầu chỉnh lại cổ áo, mới cười nói: “Vừa rồi không phải cô nói cậu ta là bạn cô sao?”
Tống Tân nhìn thoáng qua cái tay đã sưng đỏ của mình, nghiến răng: “Nếu như việc tôi coi anh ấy là bạn khiến anh ấy nhất định phải trải qua nguy hiểm thì tôi thà rằng anh ấy vĩnh viễn chỉ là đạo cụ của tôi!”
Bà lão bật cười, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tống Tân: “Cô bé, cô cho rằng chỉ cần cô tùy tiện nói hai câu là ta có thể không màng quy tắc thả cậu ta ra sao? Xin lỗi nhé, trong trò chơi lần này cậu ta thay thế một người người chơi tham gia, cho nên cậu ta bắt buộc phải trải qua tất cả yêu cầu như người chơi. Còn chuyện cậu ta có thể sống sót hay không, cũng đành dựa vào chính cậu ta mà thôi.”
Tống Tân siết chặt nắm tay, hận không thể móc dao ra ép bà ta thả người, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể hỏi: “Tôi có thể vào tìm anh ấy không?”
“Đương nhiên là không rồi.” Bà lão lại biến trở về cái vẻ hiền từ hòa ái, nhưng lời nói lại khiến Tống Tân tuyệt vọng.
Cô nghĩ nghĩ, liền gọi to tên Trọng Phong mấy lần, nhưng hiển nhiên chỉ phí công.
Cô thật sự rất lo cho Trọng Phong, tên người máy trí năng ngốc nghếch ấy, chỉ cần cô gặp bất cứ nguy hiểm gì là anh nhất định sẽ che chắn cho cô… Nếu là cô thật thì còn có thể ngăn anh mạo hiểm, cũng cố hết sức không kéo chân anh. Nhưng cô trong ảo giác e là sẽ ngược lại, chỉ làm mọi cách khiến Trọng Phong chết trong đó!
Cô ‘giả’ kia chỉ cần cố ý tới gần chỗ nguy hiểm nhất, Trọng Phong nhất định sẽ xông lên ngăn chặn, cho dù làm vậy anh sẽ chết.
Trọng Phong ngốc như vậy, nếu chúng nó cố ý lừa anh rằng cô và anh cùng vào một ảo cảnh, anh nhất định sẽ cho rằng đó là cô thật!
Làm sao bây giờ, cô thật sự không có cách nào giúp anh sao?
Tống Tân sốt ruột đi đi lại lại, trong lòng khó chịu giống có một ngọ lửa đang thiêu đốt. Đi được vài vòng, cô ngừng lại trước mặt bà lão, trừng mắt nhìn bà ta: “Nếu anh ấy chết, tôi nhất định sẽ giết bà.”
“Ngoan ngoãn chờ ở đây đi.” Bà lão dường như không thèm để ý tới lời cô nói, mỉm cười: “Tuy rằng ở trước mặt cô cậu ta giống như một tên ngốc to con. Nhưng cô cũng đừng coi thường người máy trí năng.”
Tống Tân sửng sốt, trong lòng dường như thấy một tia hy vọng.
Cô nâng tay lên lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống bên đường, đôi tay siết chặt đặt trước đầu gối, nôn nóng chờ đợi.
Vài phút sau, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, sau đó liền ngã xuống.
Tống Tân lập tức đứng lên, khi nhìn thấy Trọng Phong áo trên rách tung toé, chồng chất vết thương, cô tim như ngừng đập.
Qua mấy giây, cô mới hoàn hồn, vội vàng chạy đến cạnh anh, đỡ đầu anh lên, nôn nóng hỏi: “Trọng Phong, anh sao rồi!”
Hai mắt Trọng Phong khép hờ, có vẻ như rất buồn ngủ, nhưng anh vẫn ôn hòa mỉm cười với Tống Tân như thường, lắc đầu nói: “Tôi không sao, em đừng lo.”
Anh giơ cánh tay chồng chất vết thương lên, chầm chậm đưa lại gần đầu Tống Tân, muốn vỗ vỗ đầu cô.
Tống Tân cầm tay anh đặt lên đ ỉnh đầu mình, hỏi: “Anh có chảy máu không. Nhất định là không đúng không?”
“Không chảy.” Anh cười nói: “Tôi nhận ra, người kia không phải em…”
Tống Tân bỗng nhiên cảm thấy mũi xon xót, nước mắt mới ngừng không bao lâu lại một lần nữa trào lên.
Cô không dám hỏi nhiều, liên tục gật đầu nói: “Được rồi, biết anh không sao là tốt rồi, anh mau ngủ một giấc đi, em ôm anh.”
Sau khi nghe vậy Trọng Phong mới chịu nhắm mắt lại. Tống Tân ngồi xuống, để anh gối đầu lên đùi mình nghỉ ngơi.
Lúc này cô mới có thể cẩn thận xem xét cơ thể anh. Nhìn qua, trên người anh có ít nhất hơn năm mươi vết thương.
Quần áo rách tơi tả, chỗ nào cũng có những lỗ rách to nhỏ. Tống Tân có thể nhìn thấy được cả da anh, những vết thương kia nông nhất cũng hơn một centimet, sâu nhất là vết ở bụng.
Nếu anh là con người, thì chiều sâu này đã đủ để nhìn thấy mỡ và nội tạng rồi.
Tống Tân không đành lòng nhìn, nhưng cô cần phải giúp anh xử lý một chút. Cô dùng dao găm cắt cái áo rách nát của anh ra, chọn những phần có thể sử dụng làm thành băng gạc, quấn quanh bụng anh.
Thay vì nói là xử lý vết thương, không bằng nói… Là giấu vết thương đi, để người khác không nhìn thấy.
“Ta nói rồi, người máy trí năng không ngốc đâu.” Bà lão đi tới bên cạnh Tống Tân, cúi đầu nhìn Trọng Phong, chậm rãi nói: “Nhưng cậu ta có thể nhận ra người kia không phải cô, chứng tỏ trong tư duy của cậu ta luôn cho rằng cô đối với cậu ta rất tốt.”
Tống Tân lau nước mắt còn sót xung quanh mắt, ngẩng đầu hỏi bà ta: “Bà còn biết gì về người máy trí năng, có thể nói cho tôi không?”
Bà ta cười tủm tỉm lắc đầu: “Thật sự xin lỗi, chuyện khác ta cũng không rõ lắm.”
Bà ta vừa dứt lời thì Sử Văn liền xuất hiện.
Anh ta đứng tại chỗ sửng sốt mấy giây, mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía này. Khi đối diện với Tống Tân, Tống Tân phát hiện trong mắt anh ta tràn ngập bi thương, hơn nữa hai mắt đều đỏ.
Một lát sau, anh ta nâng tay lên dùng sức ấn lên mắt mấy cái, thở dài một hơi, nói: “Cuối cùng cũng ra được rồi.”
Tống Tân không hỏi anh ta đã trải qua chuyện gì, chỉ khẽ nói: “Anh có thể nghỉ ngơi một lát.”
Sử Văn nhìn Trọng Phong, thấy trên người anh chồng chất vết thương liền nhíu mày, có vài phần quan tâm, nhưng ngay sau đó liền biến thành khó hiểu. Anh ta chỉ chỉ Trọng Phong, hỏi: “Vết thương của cậu ta sao lại…”
Trước khi anh ta kịp hỏi hết Tống Tân liền trả lời: “Không có máu. Tôi cũng thấy kỳ lạ. Sau khi anh ta ra, chỉ nói một câu dùng đạo cụ rồi ngất xỉu.”
Sử Văn đi đến bên vách tường đối diện, ngồi xuống, dường như không hề nghi ngờ câu trả lời của cô. Anh ta xoa nhẹ huyệt thái dương mấy cái, nhắm mắt nói: “Vậy cô là người đầu tiên ra được à?.”