Bọn họ lôi tất cả thịt trong tủ đông ra, máu dưới đáy tủ đã đông thành một lớp băng màu đỏ hỏn. Trọng Phong và Hoắc Lập mỗi người phụ trách một bên, dùng búa với rìu đập vỡ hết đống băng đó nhưng vẫn không tìm được chìa khóa.
Bọn họ chỉ còn cách vào căn phòng bên cạnh.
Đồ trong phòng này không nhiều lắm, cũng chỉ có một chiếc giường đầy máu và hai thùng gỗ cạnh giường là có thể giấu được đồ.
Không tìm được chìa khóa trên giường, bọn họ đành nhấc hai thùng máu kia ra tủ đông bên ngoài, từ từ đổ hết máu từ thùng vào tủ đông.
Chỉ có như vậy, bọn họ mới nhìn thấy trong đống máu này có giấu gì hay không.
Bất ngờ là chìa khóa lại thật sự bị giấu trong đó.
Sau khi máu trong thùng bị đổ đi hết, sót lại trong thùng là một chiếc chìa khóa nhỏ.
Trọng Phong dùng rìu gạt nó ra, kéo khăn trải giường lau qua, rồi mới cầm chìa khóa đi tới chỗ cô gái kia.
Tống Tân lo có nguy hiểm, liền nhặt cây rìu anh vừa đặt xuống lên, đi theo anh.
Cô gái kia vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, giữa mái tóc dài chỉ lộ ra một phần đôi mắt. Tròng mắt đen sì phản chiếu ánh đèn màu vàng, khiến cô ấy nhìn cực kỳ rợn người.
Hoắc Lập cũng đi theo, trong tay cầm chùy. Hai người đứng ở hai bên Trọng Phong.
Trọng Phong ngồi xổm xuống, cầm lấy cái khoá ở chân cô gái, cắm chìa khóa, vặn một cái. Cạch một tiếng, chiếc khóa kia liền mở ra.
Không xảy ra nguy hiểm như Tống Tân nghĩ. Nhưng khi Trọng Phong gỡ cái khóa xuống cũng là lúc một luồng gió lạnh bỗng nhiên từ cửa thổi vào.
Nơi này gần như kín mít, chỉ có một cửa sổ thông khí nhỏ ở căn phòng bên ngoài, không thể nào có gió lớn thổi vào như vậy được.
Cho nên cơn gió hiện giờ nhất định có vấn đề.
Cơn gió cực kỳ lạnh lẽo, dường như còn trộn lẫn một loại hơi thở cực kỳ đáng sợ, Tống Tân và Hoắc Lập lập tức nổi da gà. Cùng lúc đó, cơn gió cũng khiến mái tóc dài của cô gái kia bay lên.
Giây phút nhìn thấy mặt cô ấy, tầng da gà chưa kịp hạ xuống lại nổi lên. Tống Tân và Hoắc Lập đồng thời lùi về phía sau hai bước.
Trên mặt cô ấy…… Chỉ còn lại máu thịt đỏ tươi, không có da mặt!
“Cứu tôi……”
Cô gái không có da mặt từ từ đứng lên, vừa cất bước đi về phía bọn họ vừa chầm chậm nói.
Trọng Phong chắn phía trước Tống Tân, lập tức rút miêu đao ra, mũi đao chỉ thẳng vào cổ cô gái kia.
Nhưng cô ấy dường như không quan tâm, thậm chí không thèm nhìn lấy một cái, vẫn không ngừng cất bước đi về phía trước.
Tống Tân kéo Trọng Phong, khẽ: “Đừng động thủ, thu đao lại, chúng ta xem tình hình đã.”
Trọng Phong liền thu đao, che chở Tống Tân lùi về phía sau một đoạn.
Cô gái kia bước nhanh hơn, tiến về phía bọn họ thêm ba bước rồi dừng lại, đôi mắt đỏ như máu yên lặng nhìn bọn họ chằm chằm, lại nói: “Cứu tôi……”
Thấy cô ấy không có ý tấn công bọn họ, Tống Tân thả lỏng, khẽ nói với Hoắc Lập: “Tấm da mặt ngoài kia, có lẽ là của cô ấy.”
Hoắc Lập cũng nói: “Tôi lấy qua đây thử xem.”
Anh ta nói xong liền vội vội vàng chạy ra ngoài, cầm tấm da mặt dính đầy bụi bẩn vì rơi xuống đất tiến vào.
Tay anh ta hơi run rẩy vì tấm da người. Cái cảm giác bị k1ch thích cả thị giác và xúc cảm làm anh ta buồn nôn như bị sâu bò khắp người.
Nhưng anh ta phải chịu, cầm tấm da mặt bị làm đông đến cứng như đá đi về phía cô gái kia.
Cô gái kia nhìn thấy tấm da, trên khuôn mặt hoàn toàn không có da mặt thế mà lại có chút biểu cảm, hẳn đang cười. Nhưng với một khuôn mặt như vậy, nụ cười xán lạn đến mức nào cũng chỉ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Cô ấy liền mang theo nụ cười ấy đột nhiên nhào lên chộp lấy tấm da mặt trong tay Hoắc Lập, ôm vào lòng như lấy được bảo vật: “Mặt của tôi, mặt của tôi ……”
Cô ấy nhắc đi nhắc lại hơn mười lần, sau đó mới trải tấm da mặt ấy da, gắn nó lên mặt mình như đắp mặt nạ.
Mà tầng da kia thế nhưng cũng không hề rơi xuống khi cô ấy bỏ tay ra, thậm chí cũng không hề cứng như đá như trước nữa, giống một chiếc mặt nạ dán trên mặt cô ấy.
Nhưng có thể là bởi vì không có gương, cho nên vị trí ngũ quan không hoàn toàn chính xác, khiến mặt cô ấy nhìn còn kinh khủng hơn lúc không có da mặt.
Lại một trận gió lạnh thổi tới, tóc cô ấy giống như những xúc tua múa may trên đầu.
Hoắc Lập gian nan nuốt nước miếng, căng da đầu hỏi: “Vậy, cô còn muốn chúng tôi làm gì nữa?”
“Đưa tôi ra khỏi đây……” Cô ấy nói khiến tầng da bên ngoài càng xô lệch hơn.
Hoắc Lập và Tống Tân nhìn nhau, lại hỏi: “Chúng tôi cũng muốn thoát khỏi đây, nhưng không mở được cửa, làm sao bây giờ?”
Cô gái kia dường như cũng cảm nhận được sự xô lệch của tầng da liền đưa tay lên sờ sờ, sau đó nói: “Chờ……”
Chờ.
Hoắc Lập không hiểu, nhìn về phía Tống Tân, khẽ hỏi: “Chẳng lẽ chỉ cần chờ thêm một lúc là có thể đi ra ngoài à?”
Tống Tân nhìn lên chiếc giường đầy máu, lắc đầu nói: “Không phải, nếu tôi không đoán sai, cô ấy muốn chúng ta chờ tên bi3n thái giết người phanh thây trở về.”
Hoắc Lập biến sắc: “Đúng vậy, nơi này là tầng hầm ngầm, cánh cửa kia khóa từ bên ngoài, muốn mở cửa phải chờ người bên ngoài mở…… Đây là muốn chúng ta đối diện với tên bi3n thái kia.”
Anh ta theo bản năng ôm tay trái, ở đó có một vết thương, hơn nữa còn bị thương không nhẹ.
Tuy rằng hôm qua đã xử lý qua một chút, nhưng vẫn rất đau, có chút không dùng lực được.
Tống Tân suy nghĩ một hồi liền đưa mắt ra hiệu với Hoắc Lập, ý bảo anh ta đi ra ngoài nói chuyện.
Ba người cùng nhau sang phòng bên ngoài, lại nhìn cầu thang một chút, Tống Tân khẽ nói: “Cũng có thể cô ta lừa chúng ta, nhìn dáng vẻ của cô ta nhất định đã không còn là người nữa rồi. Một con quỷ còn có thể bị xích sắt khóa sao?”
Hoắc Lập nhíu mày: “Cũng có thể, chưa biết chừng cô ta nói chờ, là đang chờ thời cơ thích hợp để ra tay với chúng ta. Chúng ta bây giờ phải làm sao?”
Tống Tân lắc đầu, cũng không nghĩ ra được cách gì.
Ba người im lặng đứng trước cầu thang một lát, cuối cùng quyết định lục soát lại hai gian phòng một lần nữa.
Cho dù nữ quỷ kia có thể tin hay không thể tin, trước mắt bọn họ đều chỉ có thể tìm kiếm xem còn manh mối nào khác không.
Đương nhiên, tốt nhất là có thể tin, nếu không ở nơi này bọn họ muốn trốn cũng không có chỗ mà trốn, lại không có cách đối phó quỷ hồn, chỉ có thể chờ cô ta tới giết.
Bọn họ còn chưa kịp lục soát hai gian phòng, bởi vì vừa mới lục soát phòng bên ngoài thì trên cầu thang liền có động tĩnh.
“Tiếng mở khóa!” Hoắc Lập khẽ hô.
Tống Tân ra hiệu im tiếng, chỉ chỉ gian phòng bên trong, ba người liền nhanh chóng trốn vào đó.
Mà nữ quỷ kia còn đang duy trì trạng thái đứng ở giữa phòng.
Cầu thang bên ngoài vang lên tiếng bước chân nặng nề, Hoắc Lập căng thẳng về phía Tống Tân, dùng khẩu hình hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Tống Tân đi đến bức tường treo đầy vũ khí, cầm lấy hai thanh đao nhìn sắc bén nhất, đưa cho Hoắc Lập một thanh.
Khi cô làm xong thì tiếng bước chân bên ngoài cũng đã đi xuống nơi.
Ba người đứng dựa vào tường, nghe tiếng bước chân nặng nề đi tới chiếc giường bên ngoài, sau đó là tiếng vật nặng bị thả xuống.
“Hộc hộc” Tiếng th ở dốc vang lên hai lần, sau đó lại là tiếng ưm ưm giống như miệng bị bịt lại.
Khi tiếng bước chân vang lên lần nữa thì đã không còn nặng nề như vừa nãy, hiển nhiên là do người kia đã khiêng đồ vật.
Tiếng bước chân đi về phía bàn, chân ghế ma xát hai lần, dường như là ngồi xuống rồi.
Tống Tân lặng lẽ đi tới cạnh cửa, cẩn thận ló đầu ra nhìn.
Cô không nhìn thấy được chính diện, chỉ có thể thấy đó là một người đàn ông cực kỳ cường tráng.
Hắn mặc quần áo vừa cũ vừa bẩn, tấm lưng to lớn đưa về phía này, tóc vừa dài vừa rối.
Hắn đang ăn cái gì đó, không cần dao dĩa mà trực tiếp bốc bằng tay. Tống Tân có thể nhìn thấy hai tay hắn không ngừng đưa ra phía trước rồi nhanh chóng rụt lại, sau đó là tiếng miệng nhai nhóp nhép.
Tống Tân nhìn một lúc, thấy hắn không để ý đến bên này, liền dịch ra phía ngoài một chút để có thể nhìn thấy rõ chiếc giường.
Trên giường là một cô gái nửa người trên bị trùm bao tải.
Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn màu vàng nhạt, hai chân bị dây thừng quấn rất nhiều vòng, khiến cô ấy chỉ có thể vặn vẹo giãy giụa giống động vật nhuyễn thể.
Hai tay dưới bao tải hẳn cũng đã bị trói giống như thế, hơn nữa miệng cũng bị bịt, cho nên cô ấy chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm r3n rỉ.
Tống Tân nhíu mày, lùi về, khi quay đầu nhìn hai người đằng sau lại bỗng lướt qua nữ quỷ giữa phòng.
Trong lòng cô hốt hoảng, ánh mắt lập tức nhìn thẳng về phía nữ quỷ. Lúc trước hoàn toàn bị khuôn mặt của nữ quỷ thu hút sự chú ý, thế cho nên cô không để ý đến quần áo của cô ấy. Nhưng bây giờ nhỉ lại, nữ quỷ này chẳng phải cũng mặc một chiếc váy ngắn vàng nhạt sao!
Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy, cô gái bên ngoài kia và nữ quỷ này đụng hàng.
Hoặc… Nữ quỷ và cô gái kia là cùng một người.
Hoắc Lập kéo kéo ống tay áo Tống Tân, dùng ánh mắt hỏi cô có chuyện gì. Tống Tân không dám lên tiếng, liền chỉ ra phía ngoài.
Anh ta liền rón rén bước lên đổi vị trí với Tống Tân.
Trong lúc anh ta nhìn ra ngoài, trong lòng Tống Tân cũng đang tự hỏi một vấn đề.
Nếu nữ quỷ này và cô gái bên ngoài là một, vậy tình huống trước mắt hẳn là đang tái hiện những gì xảy ra trước khi nữ quỷ chết.
Nữ quỷ cũng từng nói với họ hai chữ “Cứu tôi”.
Chẳng lẽ vòng chơi này thật ra là yêu cầu người chơi cứu cô gái ở bên ngoài khỏi tay tên bi3n thái sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT