Tống Tân nhìn vẻ mặt anh ta, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ ở đây ngoại trừ cô và Đại Hào chỉ còn 5 người là Vương Đông đang hôn mê, Quách Tiếu, mặt chữ điền, Lý Bắc và Dương Nhã Lệ.

Trong đó mặt chữ điền và Quách Tiếu đã thừa nhận từng xuống tầng, Lý Bắc không thừa nhận, Dương Nhã Lệ chỉ nói sau đó mới xuống. Còn lại Vương Đông thế nào cũng không quan trọng, bởi vì anh ta không phải gián điệp thật. Gián điệp không thể nào là một kẻ có khả năng chết vì mất máu được.

Bốn người còn lại đáng nghi nhất vẫn là Dương Nhã Lệ.

Bởi vì lúc trước là cô ta cho Hách Kiến ở lại phòng, sau đó còn tìm được di động trong phòng cô ta.

Nhưng cũng vì cô ta quá đáng nghi, nếu các người chơi muốn chỉ điểm thì người bị chọn đầu tiên chính là cô ta. Dù sao bây giờ cũng không ai biết chỉ điểm sai sẽ phải chết.

Ngoại trừ Dương Nhã Lệ còn có Quách Tiếu nói dối.

Nhưng phòng Quách Tiếu gần đầu cầu thang nhất, cách Dương Nhã Lệ cả một phòng. Nếu anh ta là gián điệp, nhất định sẽ cẩn thận mở cửa đi ra ngoài mà không phát âm thanh mới đúng.

Cách một phòng còn có thể nghe thấy âm thanh thì chứng tỏ lúc anh ta xuống tầng không hề có ý che giấu hành động. Đây không giống hành vi của gián điệp.

Ngoại trừ hai người này còn lại Lý Bắc và mặt chữ điền.

Vừa rồi Dương Nhã Lệ nói một câu, Tống Tân cảm thấy rất đúng.

Cô ta nói ‘Nói thẳng nói thật mọi người chưa chắc đã nghi ngờ anh. Che che giấu giấu như vậy mới khiến người ta thấy đáng nghi.’

Mặt chữ điền chính là người đầu tiên lên tiếng, còn chủ động nhận mình từng xuống tầng.

Người này hiện giờ cũng là người ít bị nghi ngờ nhất.

Không lâu trước kia, Tống Tân và Đại Hào mới vừa giúp anh ta rửa sạch tất cả hiềm nghi.

Nhưng…

Cẩn thận nghĩ lại, nếu như trong di động không có manh mối thì Vương Đông chưa chắc là đồng lõa muốn mang di động lên tầng phá hủy.

Có lẽ anh ta thực sự muốn đi vệ sinh mà thôi, lúc ấy anh ta cũng hỏi những người khác muốn đi cùng hay không. Khi anh ta chuẩn bị lên tầng mới có mặt chữ điền yêu cầu đi cùng.

Lúc anh ta hỏi cho đến khi mặt chữ điền trả lời có một khoảng dừng không ngắn.

Nếu mặt chữ điền ngay từ đầu đã định đi vệ sinh thì tại sao không trả lời ngay sau khi Vương Đông hỏi?

Chẳng lẽ anh ta… Chờ những người khác trả lời trước?

Nếu có người trả lời thì anh ta sẽ không làm gì, còn nếu không ai đáp lại thì anh ta sẽ cùng lên, chẳng phải là có thời gian ở riêng với Vương Đông sao?

Tống Tân nghĩ, nếu trong di động không có manh mối thì tác dụng của nó chính là giúp gián điệp kéo dài thời gian.

Ngay từ đầu gián điệp sẽ giấu nó đi, trước khi nó được tìm thấy không phải đã kéo dài được rất nhiều thời gian sao?

Cho nên gián điệp đã giấu nó ở phòng Dương Nhã Lệ, ngoại trừ hãm hại Dương Nhã Lệ thì còn để kéo dài thời gian.

Sau khi di động bị tìm ra thì nhiệm vụ “Hãm hại người khác” của nó cũng kết thúc, chỉ còn lại nhiệm vụ tiêu hao thời gian và sức lực của người chơi.

Nhưng khi Vương Đông một mình cầm di động lên tầng thì giá trị lợi dụng của chiếc di động này đối với gián điệp lại nhiều thêm.

Gián điệp hoàn toàn có thể nhân cơ hội này chơi trò hãm hại một lần nữa!

Nếu mặt chữ điền là gián điệp còn Vương Đông không phải, thì lúc anh ta đi theo Vương Đông lên tầng có thể nhân lúc không ai phát hiện giết Vương Đông.

Ví dụ như sau khi Vương Đông vào phòng vệ sinh, anh ta chỉ cần chờ ở cửa, khi Vương Đông đi ra thì lập tức kết liễu Vương Đông!

Vũ khí giết người thật sự chưa chắc là con dao kia, nếu không sẽ có khả năng để lại vết máu trên người.

Đối với người chơi có dị năng hoặc đạo cụ thì giết người không bắt buộc phải dùng vũ khí. Còn chính xác là dùng cách nào thì Tống Tân không thể đoán ra được.

Tóm lại, mặt chữ điền có rất nhiều cơ hội giết Vương Đông trong thời gian đó.

Dựa theo lời Dương Nhã Lệ, Hách kiến đã từng dùng dao giết Trần Tiểu Vân, nhưng Trần Tiểu Vân sống lại thì vết thương cũng biến mất. Cho nên dù Vương Đông chết rồi sống lại thì những người khác cũng không phát hiện ra được dấu vết nào trên người anh ta.

Sau khi Vương Đông bị giết là mặt chữ điền có thể tùy ý điều khiển tên đồng lõa này.

Chỉ cần anh ta ra lệnh cho Vương Đông tự sát, Vương Đông sẽ làm theo.

Như vậy, Vương Đông vứt điện thoại vào két nước rồi tự đâm mình, đồng thời hét lên gọi những người khác tới đều có khả năng.

Mà mặt chữ điền chỉ cần giả vờ kinh ngạc hoảng loạn, chờ người chơi khác lên tầng.

Sau đó mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ anh ta đầu tiên, nhưng anh ta không cần chứng cứ, chỉ cần sợ hãi yếu ớt nói mình không làm, tuyệt đối không phải gián điệp.

Kỳ thật anh ta đang đợi, đợi người chơi nào đó đứng ra biện giải cho anh ta.

Trừ phi thật sự không ai phát hiện, nếu không anh ta sẽ không cần tự mình giải thích.

Như anh ta mong muốn, Đại Hào và Tống Tân đã tìm ra bằng chứng giải vây hộ anh ta từ chi tiết chính anh ta tỉ mỉ thiết kế ra.

Thế là anh ta thuận lợi thoát khỏi nghi ngờ, trở thành người ít bị tình nghi nhất trong tất cả mọi người…

Tống Tân nghĩ đến đây, trong lòng có chút kinh ngạc.

Lúc trước dù cô nghi ngờ ai thì đều sẽ có một cách giải thích logic khác giải vây cho người đó. Dù là Dương Nhã Lệ hay Lý Bắc, cô đều đã từng nghi ngờ, rồi lại cảm thấy không thể nào là gián điệp.

Chỉ có người này… Cô có thể sắp xếp thành một kế hoạch hoàn chỉnh!

Đây là tình huống cực kỳ có khả năng xảy ra!

Mặt chữ điền chính miệng thừa nhận từng xuống tầng trước Tống Tân. Lúc ấy vừa vào trò chơi không lâu, gián điệp còn chưa có đồng lõa để sai bảo, cho nên có một số việc hắn phải tự làm. Vậy nên hắn phải giao tiếp trực tiếp với đồng lõa đầu tiên là Trần Tiểu Vân.

Anh ta tự mình thừa nhận, có thể là sợ có người chú ý tới việc mình xuống tầng. Nói dối sẽ đáng nghi hơn nên đã quyết định nói thẳng nói thật  để giảm bớt hiềm nghi.

Ngoại trừ chuyện này, không thể không nhắc đến việc món đồ anh ta tìm thấy trong phòng là một chùm chìa khóa.

Chìa khóa cũng giống BCS trong phòng Dương Nhã Lệ, đều là đồ vật có nhiều trong khách sạn này. Anh ta hoàn toàn có cơ hội tráo di động bằng chìa khóa!

Sẽ là anh ta sao?

Sự nghi ngờ của Tống Tân đối anh ta lập tức tăng lên mức cao nhất, nhưng cô lại không hề nhìn về phía anh ta.

“Không phải cô nói biết ai xuống tầng là có thể tìm ra gián điệp sao?” Quách Tiếu nhìn về phía Tống Tân, thúc giục: “Vậy cô nói xem, rốt cuộc ai là gián điệp?”

Tống Tân ngước mắt liếc anh ta một cái, nhàn nhạt nói: “Lúc trước không phải anh muốn chỉ điểm gián điệp sao? Bây giờ làm đi.”

Quách Tiếu sửng sốt: “Chỉ điểm ai?”

Tống Tân đưa tay chỉ mặt chữ điền: “Chính là anh ta.”

Mặt chữ điền kinh ngạc, ngay sau đó lại bật cười: “Tôi? Tôi sao có thể là gián điệp? Cô đoán sai à? Nếu tôi là gián điệp, vì sao lại chủ động nhận mình từng xuống tầng?”

Tống Tân cũng cười: “Vậy ý anh là, người không chủ động nói ra mới là gián điệp à? Nói như vậy, anh và Quách Tiếu chỉ điểm nhau đi. Dù sao các anh đều có trên 2 điểm, không cần lo chỉ điểm sai sẽ âm điểm mà chết.”

Dương Nhã Lệ nhíu mày: “Đây là cách cô nghĩ ra à, để hai người lần lượt chỉ điểm nhau là gián điệp?”

“Như thế cũng được.” Tống Tân nhìn mặt chữ điền, nhướng mày: “Hai anh chỉ điểm nhau, sau đó tôi và Dương Nhã Lệ, lại đến Đại Hào và Lý Bắc, thế nào? Đại Hào không có điểm nhưng anh ta có một thẻ đạo cụ rất lợi hại, cho dù âm điểm cũng không sao. Hơn nữa nếu hai đội trước chỉ điểm thành công thì trò chơi này cũng kết thúc.”

Đại Hào nhíu mày, cúi đầu không biết nghĩ cái gì, sau đó gật đầu nói: “Được, làm vậy đi, bắt đầu thôi!”

Quách Tiếu nhướng mày nói: “Tôi thấy được đấy. Vậy thì, tôi chỉ điểm Quốc……”

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có tiếng kêu to từ phòng bên cạnh vang lên, ngắt lời Quách Tiếu.

Đó là giọng Đồ Đỉnh.

Dương Nhã Lệ biến sắc: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Qua xem sẽ biết.” Đại Hào cười một tiếng, liếc nhìn người chơi mặt chữ điền đầy ẩn ý, sau đó cất bước đi ra ngoài.

Những người khác cũng đi theo, chỉ có Vương Đông còn nằm dưới đất.

Chờ đến khi bọn họ vào phòng, lại thấy Đồ Đỉnh vẻ mặt đau đớn cuộn tròn trên giường, cơ thể cong như con tôm.

Quách Tiếu hỏi: “Làm sao vậy, anh đau ở đâu à?”

Đồ Đỉnh đau đớn kêu thảm thiết, cũng đứt quãng nói: “Chỉ điểm… Thất bại… Sẽ biến thành… Gián điệp…”

“Anh nói gì?!” Dương Nhã Lệ kinh hãi.

Cô ta còn chưa dứt lời, vẻ đau đớn trên mặt Đồ Đỉnh lập tức biến mất, sau đó điên cuồng cười ha hả.

“Vừa rồi anh ta nói, chỉ điểm thất bại sẽ biến thành gián điệp?!” Quách Tiếu quay đầu sợ hãi nhìn Tống Tân: “Nếu vừa rồi tôi nghe lời cô, chỉ điểm thất bại tôi sẽ chết, có phải không?! Cô… Chẳng lẽ cô chính là gián điệp?”

Dương Nhã Lệ dịch sang cạnh hai bước, cách xa Tống Tân.

Trọng Phong kéo tay Tống Tân, mặt lạnh tanh nói: “Không phải.”

Tống Tân quay sang nhìn sườn mặt anh, bật cười: “Đã đến nước này, ai là gián điệp mấy người còn không nhận ra sao? Chỉ điểm gián điệp thất bại không chỉ có mình Đồ Đỉnh mà còn có Hách Kiến. Vì sao Hách Kiến không để lại bất cứ di ngôn gì? Vì sao trong giờ khắc mấu chốt Đồ Đỉnh lại nói những lời này?”

Tống Tân nhìn về phía mặt chữ điền, cười nói: “Anh đã thua rồi, không còn cơ hội thay đổi.”

Mặt chữ điền sững sờ, ngay sau đó cười khổ: “Tôi nên sớm nói ra chuyện này.”

“Lúc trước anh không nói vì muốn người chơi chỉ điểm sai càng nhiều, gia tăng số người phe mình.” Tống Tân nói: “Cuối cùng chính nó lại hại anh. Nếu mọi người đã sớm biết chỉ điểm sai sẽ chết thì vừa rồi bọn họ đã không đồng ý với đề nghị của tôi, anh cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất.”

Trong giây phút cuối anh ta còn muốn cố đấm ăn xôi, cho nên mượn Đồ Đỉnh nói ra những lời này, đáng tiếc đã muộn rồi.

Lúc trước Tống Tân mới chỉ là hoài nghi, nhưng bây giờ anh ta đã hoàn toàn bại lộ.

Anh ta cười khổ lắc đầu, suy sụp nói: “Tôi hối hận, thật sự không nên đi cùng Vương Đông lên tầng. Vốn dĩ muốn khiến mọi người nghi ngờ Lý Bắc trước, chờ có người định chỉ điểm anh ta tôi mới nói ra sự thật chỉ điểm sai sẽ chết. Như vậy mọi người cũng chỉ dám nghi ngờ anh ta nhưng lại không dám tùy tiện chỉ điểm. Vậy anh ta và Dương Nhã Lệ sẽ là hai người đáng nghi nhất. Không ngờ cô lại kịp ngăn Quách Tiếu chỉ điểm, khiến tôi không có cơ hội nói ra… Haiz, bước cờ này là tôi đi nhầm.”

Anh ta hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: “Được rồi, mọi người chỉ điểm tôi đi, hy vọng về sau có duyên gặp lại.”

Những lời này đã chứng tỏ trong tay anh ta nhất định cũng có một thẻ đạo cụ miễn phạt giống Tống Tân.

Bởi vì trò chơi thất bại và chết trong trò chơi là khác nhau. Sau khi người chơi chỉ điểm anh ta, trò chơi của anh ta sẽ thất bại, nhưng anh ta không chết. Cho nên anh ta có thể sử dụng thẻ đạo cụ kia miễn một lần trừng phạt, sẽ không nguy hiểm đến sinh mệnh.

Tống Tân há miệng, lại bỗng cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, nhưng Quách Tiếu lại đã lên tiếng trước: “Tôi chỉ điểm Quốc Liên là gián điệp!”

[*Đến tận cuối mới biết tên anh mặt chữ điền ạ =.=]

Vài giây sau, thông báo bất ngờ vang lên: “Người chơi Quách Tiếu chỉ điểm gián điệp thất bại, trừ 2 điểm.”

Tiếng cười trầm thấp của Lý Bắc vang lên.

Tống Tân kinh ngạc nhìn anh ta.

Anh ta cười tít cả mắt, chậm rãi nói: “Trò chơi lần này thật thú vị, đương nhiên,  thú vị nhất là những kẻ tự cho là thông minh. Trước khi kết thúc trò chơi vẫn có thể kéo thêm một kẻ. Chậc chậc, thật thú vị…”

***

p/s: Bất ngờ không:)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play