Tống Tân Bất đắc dĩ gãi đầu, cười nói: “Thế giờ đi ngủ được chưa? Anh ngoan ngoãn ngủ giường đi, trước kia đều là anh ngủ đất, giờ để em ngủ một lần là đúng rồi.”

“Được.” Trọng Phong đứng lên: “Ngủ ngon.”

Tống Tân nằm xuống nhắm mắt lại, ngủ trên mặt đất cứng lại cảm thấy nhẹ nhàng biết bao nhiêu.

Đến khi cô tỉnh thì dường như vẫn còn sớm, bên ngoài im ắng không có bất cứ âm thanh nào. Cô ngồi dậy mở vòng tay để màn hình chiếu sáng xung quanh. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua giường, lại thấy trên đó trống rỗng, không thấy bóng dáng Trọng Phong đâu cả.

Tống Tân ngẩn người, quay đầu nhìn những nơi khác, mới phát hiện anh ngủ trên sàn nhà phía sau cô không xa.

Anh như vậy bảo cô làm sao nỡ để anh rời đi.

Ánh sáng từ màn hình vòng tay chỉ có thể chiếu sáng một chút xung quanh, Trọng Phong không vì chút ánh sáng mờ này mà tỉnh lại. Tống Tân liền khẽ khàng xoay người, nheo mắt nhìn anh.

Anh nằm nghiêng, hai mắt nhắm nghiền, mặt không biểu cảm, nhìn giống như… Món đồ chơi không có sự sống.

Tống Tân khẽ thở dài trong lòng, yên lặng tắt vòng tay, ngồi trong bóng tối suy ngẫm.

Trong trò chơi lần này, cô có cơ hội giết Đại Hào. Chỉ cần lên kế hoạch, dựa theo tính cách xốc nổi của Đại Hào, rất có thể sẽ trúng bẫy của cô.

Nhưng nếu có thể, cô cũng không muốn làm kẻ thù với Đại Hào. Không chỉ vì nguy hiểm, mà còn vì Đại Hào và cô không thù không oán. Hơn nữa tuy anh ta ăn nói hung dữ nhưng thực tế lại không làm gì nguy hại tới cô và Trọng Phong. Nếu anh ta không để tâm danh hiệu số 1 đến vậy, có lẽ bọn họ đã không cần trở thành kẻ thù.

Nhưng đây là một nhân tố không xác định, cho dù bây giờ anh ta nói không để bụng, nhưng về sau thì sao. Nếu anh ta đột nhiên đổi ý thì cô sẽ mất hết cơ hội.

Tóm lại bây giờ cần thiết phải chuẩn bị cho cả hai tình huống…

“Em dậy rồi à?” Trọng Phong bỗng nhiên liên tiếng khiến Tống Tân giật mình.

Cô bật vòng, nhìn thấy Trọng Phong đã ngồi dậy, liền hỏi: “Sao anh lại ngủ dưới đất? Có giường không ngủ. Anh ngốc à?”

Trọng Phong cười, cúi đầu nói: “Nghĩ đến chuyện em phải ngủ đất là tôi không ngủ được.”

Tống Tân bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi bật điện: “Không biết mấy giờ rồi, hẳn là sắp đến lúc rồi.”

Trọng Phong gật đầu: “Sắp rôig, có gì cần tôi làm không?”

“Tạm thời không có gì, đến lúc đó phải xem tình hình.” Tống Tân vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng cào cực nhỏ. Giống như tiếng vật nuôi dùng móng vuốt cào lên cửa.

Trọng Phong vừa định nói gì đó, nghe thấy tiếng động này vội vàng dừng lại.

Tống Tân và anh nhìn nhau một cái, sau đó hỏi vọng ra: “Ai?”

Không ai trả lời, chỉ có tiếng cào cửa là lớn hơn.

Tống Tân lập tức nghĩ ra đủ loại chuyện ma quỷ. Vừa khéo bây giờ đã gần đêm khuya, nếu trong trò chơi này thật sự có ma quỷ thì bây giờ cũng là thời gian nó xuất hiện.

“Tôi ra xem nhé?” Trọng Phong khẽ hỏi.

Tống Tân lắc đầu, nói: “Chờ chút nữa tự nó sẽ biến mất.”

Vai phụ trong phim kinh dị chẳng phải vì nghe thấy động tĩnh mà mò ra xem mới chết à. Cẩn thận vẫn hơn.

Vừa nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng cào cửa biến thành tiếng gõ nhẹ, hơn nữa còn theo tiết tấu ba ngắn một dài.

Ma quỷ hẳn là không rảnh đến mức này chứ?

Tống Tân do dự một chút, đi tới gần cửa hỏi lại một lần: “Ai đấy?”

Sau đó ngoài cửa vang lên giọng vịt đực của Đại Hào: “Tôi.”

Tống Tân: “……”

Cô kéo cửa ra một ít, từ khe hở nhìn thấy Đại Hào mới buông tay giữ tay nắm cửa, cho anh ta vào. 002 cũng đi theo phía sau anh ta. Hai tên đàn ông 1 mét 8 mấy rón ra rón rén đi vào nhìn có chút buồn cười.

Tống Tân đóng cửa, khẽ hỏi: “Hai người đến đây làm gì?”

Đại Hào hỏi: “Sắp đến giờ rồi, có gì phải xác nhận trước không?”

“Không, nếu có tôi đã nói.” Đại Hào gật đầu: “Ồ, tôi tỉnh ngủ không có gì làm, vừa khéo mở cửa thấy phòng cô bật đèn nên qua xem.”

Tống Tân thực sự cạn lời với anh ta: “Anh tới thì tới, cào cửa làm cái gì, giả ma giả quỷ.”

“Hí, tôi sợ người khác nghe thấy mà!” Đại Hào trừng mắt, “Tôi hiếm khi cẩn thận một lần, cô còn cảm thấy tôi làm không đúng?”

Tống Tân thuận miệng nói: “Đúng đúng đúng, sao anh có thể sai được?”

Đại Hào hừ một tiếng, hơi nghiêng đầu nhìn đằng sau Tống Tân, sau đó nở một nụ cười mờ ám.

Anh ta hất cằm về phía sau lưng cô: “Đây là làm cái gì rồi?”

Tống Tân nhìn theo ánh mắt anh ta, khóe miệng giật giật: “Anh im đi thì hơn.”

Chăn ga trên giường vẫn gấp gọn gàng, rõ ràng là chưa có ai động đến. Nhưng ngược lại dưới đất đệm chăn lộn xộn, tên này nhất định đang nghĩ đến chuyện không trong sáng.

“Thế nói chuyện đứng đắn,” Đại Hào ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Cách đó của cô thật sự có thể tìm ra gián điệp sao?”

Tống Tân lắc đầu: “Không nhất định, chỉ cảm thấy có cơ hội thì nên thử xem. Nếu may mắn thì có thể tìm được gián điệp.”

Đại Hào bĩu môi: “Không may thì sao?”

Tống Tân nói: “Vậy cũng có thể tìm ra đối tượng khả nghi, dù sao cũng hơn là không làm gì.”

Đại Hào lại hỏi: “Nhưng thứ đám người kia lấy ra trong bữa tối, cô xem xong có suy nghĩ gì không?”

“Chìa khóa tôi cảm thấy có lẽ sẽ có tác dụng, biết đâu lại mở được ổ khóa nào đó ở nơi này. Chuyện này phải tìm cơ hội thử xem mới biết được.” Tống Tân nói: “Còn những thứ khác trước mắt chỉ có thể chắc chắn là đồ của một người phụ nữ.”

Đại Hào có vẻ rất thất vọng: “Thế thôi à, tôi cũng nghĩ ra được. Tôi còn tưởng rằng cô leo lên hạng sáu là phải có chỗ nào lợi hại cơ, kết quả…… Vũ lực thì thôi, chỉ số thông minh cũng không cao nhỉ?”

“Cao hơn anh nhiều.” Trọng Phong đưa tay kéo Tống Tân đến bên mình, nhìn Đại Hào nói: “Cô ấy rất giỏi, giỏi hơn bất cứ ai.”

Đại Hào nhìn anh vài giây, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, phát ra tín hiệu cực kỳ nguy hiểm. Cảm giác khiến người ta cảm thấy bị áp lực phát ra từ anh ta, khiến Tống Tân có chút lo lắng.

Cô vội vàng giữ chặt tay Trọng Phong, nói với Đại Hào: “Chuyện quan trọng bây giờ là tìm ra gián điệp. Đã đến lúc rồi, chúng ta đi gọi những người khác thôi.”

Đại Hào nhìn sang cô, sự nguy hiểm như dã thú trong mắt dần dần tan đi, chậm rãi nói: “Chỉ đùa một chút mà thôi, cô sợ cái gì?”

Tống Tân nghĩ thầm, vẻ mặt và giọng điệu này của anh hoàn toàn không phải đùa. Ok?

Đại Hào bật cười, cười đến mức hiện lên cả nếp nhăn ở khóe mắt: “Xem ra 001 rất tốt với cô. Che chở cô không hề lùi bước. Sao nào, cân nhắc đề nghị lúc trước của tôi chưa?”

Tống Tân sửng sốt: “Đề nghị gì?”

Đại Hào lườm cô: “Trò chơi lần này nếu cô thể hiện tốt, sau khi hoàn thành 10 ván chơi, tôi sẽ giúp cô đưa ra yêu cầu giữ 001 lại!”

Tống Tân không ngờ anh ta đột nhiên nhắc đến chuyện này, nghiêm túc nói: “Tôi biết đây là cách hay, nhưng nếu đến lúc đó anh đổi ý, tôi cũng không làm gì được anh.”

“Vì sao tôi phải đổi ý?” Đại Hào hừ lạnh, giơ tay chỉ 002 phía sau, nói: “Quy tắc nói sẽ thỏa mãn một yêu cầu của hạng nhất chứ có nói yêu cầu này chỉ được phép giữ lại một người máy trí năng đâu! Tôi chỉ cần nói muốn giữ lại cả 2 người máy không phải xong chuyện à? Đối với tôi cũng chẳng thiệt thòi gì. Tôi đổi ý làm gì, ăn no rửng mỡ à?”

Nhưng người như anh thực sự có thể làm ra chuyện ‘ăn no rửng mỡ’ ấy. Tống Tân nghĩ thầm: “Nhưng anh giúp chúng tôi cũng không có lợi gì, anh thật sự chịu giúp tôi sao?”

“Đương nhiên là có lợi ích chứ.” Đại Hào nhếch môi nở nụ cười đắc ý: “Còn ích lợi gì thì tôi không nói đâu, dù sao cô chỉ cần nhớ là ông đây chưa bao giờ làm chuyện vô ích!”

Anh ta nói chắc nịch như thế, không hề có cảm giác thuận miệng nói bừa khiến Tống Tân lúc này bỗng hoàn toàn tin lời anh ta nói.

Hòn đá đè nặng trong lòng thật lâu đột nhiên bị gõ nát.

Đối với Tống Tân, mong muốn giữ lại Trọng Phong như tòa Ngũ Chỉ Sơn không thể tránh thoát, vẫn luôn đè nặng trong lòng. Mà Đại Hào giờ phút này giống như một vị thánh tăng tỏa ra ánh sáng thần thánh. Tòa Ngũ Chỉ Sơn đáng sợ trước mặt anh ta chỉ như ngọn đồi nhỏ bóc lá bùa ra là có thể nhẹ nhàng ném đi.

Nhưng sau khoảnh khắc an tâm ngắn ngủi, bất an vẫn dâng lên trong lòng Tống Tân, nhanh chóng lấp đầy trái tim vừa thả lỏng.

Cô không thể tin Đại Hào, cô thật sự rất sợ anh ta lật lọng, khiến cô không có cơ hội sửa chữa sai lầm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trọng Phong bị thu hồi.

Nếu vậy dù sau đó cô có tìm được cơ hội giết Đại Hào trả thù thì cũng không thay đổi được gì.

Tống Tân ngẩng đầu nhìn Đại Hào hỏi: “Nếu danh hiệu hạng nhất của anh bị người khác cướp mất thì sao?”

Đại Hào hung dữ: “Ai dám cướp của ông đây?”

“Hạng 2 hoặc hạng 3, anh không sợ bọn họ vượt qua anh sao?”

Đại Hào khinh thường nói: “Hứ, hạng 2 thua tôi nhiều phiếu như vậy, có gì đáng sợ? Cô sợ tôi bị người khác cướp mất hạng 1 không giúp được cô chứ gì? Tôi nói cho cô biết, tuyệt đối không có khả năng. Bởi vì… Tôi cũng muốn giữ 002 lại.”

002 ở phía sau “Hả” một tiếng, có vẻ kinh ngạc.

Anh ta giật mình bước lên hai bước, nhìn Đại Hào hỏi: “Chủ nhân, anh… Anh muốn giữ tôi lại sao?”

Đại Hào quay mặt đi hừ lạnh một tiếng: “Cậu vui cái gì? Ông đây chỉ thấy nhà quá bừa bộn, thiếu người giúp việc thôi! Dù sao cậu ăn ít làm nhiều, còn không cần trả lương, khi nào tôi khó chịu còn có thể tẩn cậu một trận. Lời hơn người giúp việc nhiều!”

Anh ta đúng là sở hữu tài năng nói ra những lời khiến người ta nóng máu, nhưng 002 lại cười rất vui vẻ. Đại Hào nói đến đâu 002 gật đầu lia lịa đến đó, vui vẻ như một đứa bé được nhận quà.

Đại Hào lườm 002: “Cậu cười cái gì? Nếu là con gái thì tốt, một thằng đàn ông lúc nào cũng cười như đứa ngốc vậy, đúng là……” Đang nói dở anh ta liếc Trọng Phong, bỗng ho khan một tiếng không nói tiếp. Quay sang Tống Tân: “Tóm lại tôi chỉ nói đến thế thôi, yên tâm đi, tôi không thiếu đạo đức đến vậy, sẽ không hại hai người chia ly đâu. Nhưng… Nếu một hai phải giết tôi hoặc tranh hạng nhất với tôi thì đừng trách.”

Nói xong câu cuối, giọng điệu của anh ta rõ ràng trở nên nguy hiểm rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play