“Nhưng tôi không muốn ở lại.”

Một câu của Trọng Phong khiến cơn buồn ngủ vừa sinh ra của Tống Tân lập tức biến mất.

Cô ngồi thẳng dậy, nhìn anh, hỏi: “Anh nói gì?”

Trọng Phong cười, trong mắt lại tràn ngập xin lỗi: “Tôi không muốn ở lại, xin lỗi.”

“Vì… Vì sao?” Tống Tân sửng sốt.

“Tôi vốn không nên ở lại trên Trái đất.” Trọng Phong quay đầu nhìn hoa văn trên bàn trà, chậm rãi nói: “Tôi không thích Trái đất, cũng không thích con người. Nếu không vì cài đặt, tôi có lẽ cũng sẽ không thích chủ nhân là em. Tôi nên trở lại nơi tôi thuộc về, cũng chỉ có chúng nó mới có thể cải tạo tôi trở nên hoàn hảo nhất.”

Anh dừng lại, quay đầu nhìn Tống Tân: “Trước đây em chưa từng hỏi tôi có muốn ở lại hay không.”

Tống Tân sững sờ một hồi mới hoàn hồn. Cô trầm ngâm, lắc đầu nói: “Em cho rằng người máy trí năng không nói dối, ít nhất sẽ không nói dối nhiều như vậy, không ngờ có được tình cảm của loài người lại khiến anh trở thành thế này.”

“Nếu không có tình cảm của loài người, tôi đã không có suy nghĩ của riêng mình.” Trọng Phong dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô, không tránh không né: “Không có suy nghĩ của riêng mình, tôi sẽ không nghĩ đến chuyện mình muốn ở lại hay không. Nếu như không nhờ phần thưởng ngắn ngủi này, em hỏi tôi có muốn ở lại không, tôi sẽ chỉ biết trả lời tôi nghe em. Nhưng bây giờ suy nghĩ của tôi là…. Tôi không muốn ở lại.”

Tống Tân cúi đầu, móng tay moi sofa thật mạnh: “Anh thật sự đã có cảm xúc của con người, nhưng anh vẫn không rõ sự phức tạp của cảm xúc. Lời nói dối của anh không lừa được ai đâu. Không phải anh không muốn ở lại, chỉ không muốn em vì giữ lại anh mà mạo hiểm.”

Cô ngẩng đầu nhìn Trọng Phong, bật cười: “Quả nhiên, có cảm xúc cũng vẫn ngốc vậy.”

Trọng Phong há miệng lại không nói nên lời, một lát sau mới lên tiếng: “Tôi không nói dối, người máy trí năng vĩnh viễn trung thành với chủ nhân.”

“Không có thì thôi.” Tống Tân đứng dậy: “Em hơi mệt, nghỉ một lát.”

Trọng Phong đứng lên theo, nhìn Tống Tân đi vào phòng ngủ. Anh chần chờ một chút, không đi theo.

Trong lòng Tống Tân không vui, vào phòng liền nằm bẹp lên giường, dùng di động đặt báo thức một tiếng sau.

Nói cho cùng thì 24 giờ này là cơ hội hiếm hoi, cô không thể dùng một nửa thời gian để ngủ.

Chỉ là bây giờ cô muốn ở một mình, thuận tiện nghĩ cách làm thế nào để trở thành người chơi đứng đầu thôi.

Cô cũng không biết mình nhắm mắt lại suy nghĩ bao lâu đã mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Trong giấc ngủ ngắn ngủi cô còn nằm mơ. Mơ thấy Trọng Phong và cô đứng trên một cánh đồng bát ngát, hai người đều đứng yên, nhưng khoảng cách giữa họ cứ càng lúc càng lớn. Mà Trọng Phong vẫn luôn mỉm cười vẫy tay tạm biệt cô.

Khi anh trở thành một chấm đen nhỏ nơi xa thì Tống Tân tỉnh giấc.

Ngay khoảnh khắc cô mở mắt ra lập tức đối diện với một đôi mắt màu đỏ.

Thậm chí còn có hô hấp phả lên má cô, trong đầu cô ong một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo.

Cùng lúc đó, Trọng Phong vội vàng đứng lên, ánh mắt trốn tránh, lắp bắp nói: “Tôi, tôi vào xem em tỉnh chưa.”

Tống Tân ngồi dậy, chậm rãi chớp mắt mấy lần mới lên tiếng: “Tỉnh rồi, vừa rồi nằm mơ liền tỉnh.”

“Ừm.” Trọng Phong đi ra ngoài: “Tôi đi ra ngoài trước…”

Tống Tân ngắt lời anh: “Bữa sáng anh muốn ăn gì?”

Anh ngừng chân, quay đầu lại cười: “Gì cũng được.”

Trời còn chưa sáng, Tống Tân cũng không vội vã đi làm bữa sáng, cô nói vậy chỉ để đánh vỡ bầu không khí kỳ lạ kia mà thôi.

Tống Tân nhanh chóng rửa mặt rồi mới ra phòng khách, thấy Trọng Phong đang ngồi ngẩn ngơ trên salon, cúi đầu nhìn thanh miêu đao bất ly thân của mình.

Nghe tiếng cô đi ra, anh quay đầu nhìn qua, nở nụ cười xán lạn: “Chúng ta không ra ngoài nữa, thời gian còn lại tôi chỉ muốn nói vài lời với em.”

Tống Tân đứng ở cửa phòng ngủ đối mặt với anh trong chốc lát, sau đó bật cười: “Được thôi.”

Tất cả kế hoạch đều bỏ hết, mãi cho đến trước giữa trưa, bọn họ vẫn chỉ ở nhà trò chuyện.

Làm Tống Tân ngoài ý muốn là trong kho dữ liệu của Trọng Phong lại có truyện tranh của cô.

Cũng may cô là tác giả truyện kinh dị. Nếu là truyện ngôn tình thì sợ rằng tán gẫu sẽ có chút ngại.

Về truyện tranh, Trọng Phong nói lần trước thăng cấp chúng nó thêm vào cho anh, chỉ thêm truyện của cô.

Vì vậy 24 tiếng quý báu thì có một nửa bọn họ chỉ ngồi nói chuyện.

Trong lúc ấy, Tống Tân vào phòng bếp một lần, làm cả một bàn đồ ăn.

Ăn xong thì cũng sắp hết giờ.

Trọng Phong vẫn giống hôm qua, vui vẻ nếm từng món, mỗi lần đều sẽ khen Tống Tân vài câu. Cứ thế anh ăn liền 3 bát cơm, cho đến khi no phát nấc.

Tống Tân ấn sáng di động trong tay, thấy thời gian hiển thị 12 giờ 23 phút.

Hôm qua họ bắt đầu lúc 12 giờ 25… Còn hai phút cuối cùng.

Trọng Phong để đũa xuống, rút một tờ giấy lau miệng, sau đó hơi đứng dậy dịch chuyển ghế, để mình quay về phía Tống Tân, cười nói: “Đã sắp hết giờ rồi, trước đó tôi có một mong muốn.”

Tống Tân nhìn anh, gật đầu nói: “Anh nói đi.”

Trọng Phong cười, giang hai tay ra: “Tôi muốn ôm em.”

Tống Tân không nói gì, nghiêng người qua đưa tay ôm lấy anh.

Trọng Phong một tay ôm vai cô, tay kia nhẹ nhàng xoa đầu cô, cúi đầu hỏi: “Nghe thấy tiếng gì không?”

Tống Tân lắc đầu: “Không.”

Anh cười: “Ừ, chỉ có tôi có thể nghe thấy.”

Hai phút trôi qua rất nhanh. Trọng Phong từ từ buông tay ra, cúi đầu nhìn cô nói: “Kết thúc rồi.”

Trên khuôn mặt anh rõ ràng thiếu đi chút cảm xúc, Tống Tân cười cười, đứng lên nói: “Vậy tiếp sau đây, anh nên giúp em dọn dẹp bàn.”

“Được.” Trọng Phong đứng dậy theo, bắt đầu thu dọn đồ trên bàn.

Sau khi Tống Tân rửa bát xong, vòng tay lại phát sáng, vẫn là tên Đại Hào chết tiệt kia.

Lần này anh ta cũng chẳng có chuyện gì, đơn giản là ăn no rửng mỡ tìm Tống Tân buôn dưa lê thôi.

Tống Tân thông qua màn hình có thể nhìn thấy anh ta ngồi trên  sofa, ngoài ra còn nghe được tiếng máy hút bụi. Sau đó cô nhìn thấy 002 đáng thương đẩy máy hút bụi đi qua sau sofa.

“001 nhà cô đâu?” Đại Hào nhả khói.

Tống Tân quay đầu nhìn, đưa cổ tay dịch sang kia một chút.

Trọng Phong ngồi bên cạnh cô, đang xem ảnh chụp trong di động của cô. Bức anh tối hôm qua cô chụp, anh đã nhìn chằm chằm mấy phút rồi.

Đại Hào chậc chậc hai tiếng, nói: “Vẫn là 002 nhà tôi ngon hơn. Cô xem, tôi không cần nói đã tự biết ôm hết việc nhà tôi! Nếu là nữ thì tốt biết bao nhiêu nhỉ?”

Tống Tân giật giật khóe miệng: “Cũng may 002 không phải nữ, cám ơn trời đất.”

Đại Hào trừng mắt: “Cô GATO!”

“Ghen ghét cái nhà bừa như ổ chó của anh à?” Dù sao cách màn hình, Tống Tân không sợ anh ta xông tới.

Đại Hào nghiến răng: “Cô chờ đấy, ván tiếp theo chính là ngày chết của cô!”

Tống Tân cười cười: “Anh biết tôi muốn giết anh, anh muốn giết tôi cũng hợp lý mà.”

Đại Hào bĩu môi nói: “Thật ra cũng không nhất thiết phải đánh đánh giết giết. Không phải cô muốn giữ lại 001 à, tôi có cách đơn giản mà an toàn hơn này.”

Tống Tân không quá tin: “Cách gì?”

Đại Hào cười phá lên, đôi mắt hẹp dài khi cười nheo lại như hồ ly: “Xin tôi đi rồi tôi nói cho.”

“…” Tống Tân bất đắc dĩ thở dài: “Không có việc gì thì tôi cúp nhé.”

Đại Hào giơ nắm đấm lên: “Này, ông đây nói thật, cô tưởng là tôi nói đùa với cô à?”

Tống Tân nhíu mày: “Tôi không tin anh có thể nghĩ ra cách gì hay.”

“Dễ mà!” Đại Hào trừng cô: “Chỉ cần tôi có thể duy trì vị trí đứng đầu, trò chơi kết thúc tôi giúp cô đưa ra yêu cầu không phải xong à?”

Tống Tân mặt lạnh tanh, nói: “Cách hay quá, chúng ta cứ quyết định thế nhé.”

“Chờ đã, ông đây bảo quyết định như thế bao giờ?!” Đại Hào xù lông: “Tôi chỉ nói là có cách, chứ đâu nói sẽ giúp cô!”

Tống Tân tiếp tục giữ mặt không cảm xúc: “Vậy anh nói ra có ích lợi gì không?”

“Hứ, bây giờ vô dụng, không có nghĩa là về sau vô dụng.” Đại Hào nhướng mày, vẻ mặt cực kỳ tự tin: “Hai người nếu biểu hiện tốt, tôi có thể giúp.”

Tống Tân thầm nghĩ, nói lập lờ nước đôi như vậy thì xác suất thành công gần như bằng 0. Cô điên mới nghe theo.

Cô ngáp một cái, miễn cưỡng nói: “Tôi buồn ngủ rồi, thế nhé.”

Đại Hào hừ lạnh: “Buổi tối đi ăn trộm à?”

Tống Tân đưa tay đặt trên nút tắt, cuối cùng nói “Bye” một tiếng liền ngắt.

Cô nhân tiện mở bảng xếp hạng ra xem, sau đó sửng sốt…. Đùa à? Sao đột nhiên lại hạng 6 rồi?

Không thể nào, cho dù giống như cô đoán chúng nó thích xem tình tiết ngọt ngào mập mờ, nhưng cô và Trọng Phong gần đây có làm gì đâu.

Cho dù có cũng không thể tăng vọt như vậy!

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì chính cô không biết à?

Tống Tân đóng vòng tay, lặng lẽ nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ sau khi rời khỏi trò chơi đến hôm nay.

Ngoại trừ… Lúc cô tỉnh lại thì thấy Trọng Phong khom người ghé sát vào mặt cô thì hình như không có gì đáng để chúng nó bỏ phiếu nhỉ?

Chẳng lẽ lúc cô ngủ Trọng Phong làm gì à…. Tống Tân quay đầu nhìn anh, anh lập tức nhận ra, cũng nghiêng đầu nở một nụ cười hoàn mỹ với cô.

Cô khẽ ho một tiếng, hỏi: “Chuyện ngày hôm qua anh không quên đúng không?”

Trọng Phong nghiêng đầu: “Không quên, sao vậy?”

“Thế…” Tống Tân che miệng ho hai tiếng, không dễ gì mới hỏi ra được: “Lúc em ngủ anh hôn trộm em đúng không?”

Trọng Phong chớp chớp mắt, để điện thoại di động xuống, quay người lại. Khác với ngày hôm qua nói dối như cuội, bây giờ anh rất thành thực: “Vốn định hôn nhưng chưa kịp làm thì em đã thì tỉnh rồi.”

Tống Tân: “…”

Đột nhiên xấu hổ ghê.

Nhưng sao lần này thứ hạng của cô lại tăng nhiều đến vậy?

***

P.s: Tiểu Phong lớn rồi, biết hôn trộm rồi =v=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play