Rửa tiền? Ăn bớt của công ty?
Tại phòng họp Diệp gia như có tiếng sấm vang dội từng hồi làm cả gia tộc chấn động.
Không một ai có thể ngờ người con cả hiếu thuận, hiền lành lại có thể làm ra chuyện động trời như vậy.
Chẳng trách lão gia đột nhiên cho họp gia tộc lại tức giận muốn đuổi Diệp Đức Hải. Nếu chuyện này lọt ra ngoài, Diệp Đức Hải thế nào cũng bị bắt vào tù, phải bồi thường tiền cho công ty, nặng hơn có thể chịu tử hình. Diệp Đức Hải bị bắt thì uy tín của Diệp gia cũng không khắm khá hơn được.
Này là chuyện lớn! Chuyện lớn thật rồi!
Diệp Đức Hải ngồi ngây tại chỗ, miệng không ngừng mấp máy như muốn thanh minh nhưng rốt cuộc không thể mở miệng nói nửa lời.
Tần Thi Lan cũng không khỏi giật mình. Chồng bà trước giờ làm ăn lương thiện, không hề gian dối vậy thì cái tội rửa tiền này ở đâu mà ra. Tần Thi Lan nhìn chồng, trong lòng không ngừng cầu mong ông lên tiếng biện minh nhưng từ đầu chí cuối ông vẫn im lặng cúi đầu nhìn sàn nhà. Diệp Đức Hải im lặng bao nhiêu bà càng lo sợ bấy nhiêu. Ông không thanh minh cho mình thì khác gì nhận tội, ít nhất cũng phải lên tiếng phủ nhận chứ.
Bà run rẩy lay tay ông nhầm giúp ông tỉnh táo lại " Đức Hải ông nói gì đó đi chứ? Hãy nói cho họ biết ông không làm đi. Không lẽ ông muốn chịu oan uất mà bị đuổi ra khỏi gia tộc sao?"
Tần Thi Lan như muốn hét lên, nước mắt cũng bất giác rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp tự bao giờ.
Diệp Đức Hải lúc này mới hồi hồn lại. Ông ngước mắt lên nhìn vợ mình đang khóc nhưng ánh mắt lại tràn đầy hi vọng. Đã lâu lắm rồi ông mới nhìn thấy Tần Thi Lan rơi nước mắt, nhìn bà khóc ông lại không nén được đau lòng. Thứ Diệp Đức Hải luôn muốn nhìn thấy chính là nụ cười của gia đình nhưng bây giờ vợ ông lại ngồi khóc nức nở vì tội danh mà ông không hề gây ra. Diệp Đức Hải ngay lập tức lấy lại tinh thần, ông cùng đứng bật dậy đối diện với ánh mắt soi mói, hi vọng, lại có cả xem thường của mọi người, lớn tiếng thanh minh
- " Cha! Người hiểu lầm rồi, con hoàn toàn không gây ra những việc này."
Diệp Hạc Hiên nhìn con trai cả đang thanh minh mà lòng bừng bừng lửa giận. Trong lòng ông cũng không phải không hi vọng Diệp Đức Hải phủ nhận tội danh của mình. Chính ông cũng không tin con trai mình gây ra chuyện lớn như vậy nhưng vẫn không hiểu sao ông lại nổi giận.
Diệp Đức Hải còn chưa nói gì thì có người đã nhanh miệng hơn.
Một trong những người con ngoài giá thú của Diệp Đức Hải bỗng dưng lên tiếng
- "Này anh cả à! Anh còn có liêm sỉ không vậy? Bằng chứng rõ ràng đập vào mặt như thế mà còn chống chế cái gì nữa. Anh hãy nhanh nhanh thú tội với cha đi đừng để người mệt mỏi thêm nữa."
- "Cửu thúc chú nói vậy là sao? Rõ ràng chồng tôi không gây ra những chuyện thất đức này thì tại sao phải thú tội chứ? Chú đừng có quá đáng."
Đến lúc này, Tần Thi Lan dù có hiền thục bao nhiêu cũng phải cắn răng đứng lên đòi lại danh dự cho chồng.
Bà hiền lành không nói chứ không phải là người câm không hiểu lẽ phải. Người bị vu khống là người dưng đã đành nhưng đây là chồng bà, người bà yêu thương suốt mấy chục năm trời, cùng bà vượt qua bao nhiêu khó khăn, lần này cũng không phải ngoại lệ, Tần Thi Lan bà quyết không để ai vu oan cho chồng mình, cùng ông vượt qua khó khăn một lần nữa.
- "Chị cũng cùng một giuộc với anh ta, hai người thông đồng với nhau làm chuyện xấu sau lưng gia tộc, bây giờ còn ở đây lắm mồm lắm miệng."
- "Chú..chú.." Tần Thi Lan thật sự không biết nói thế nào nữa đành ngậm ngùi ngồi xuống.
Diệp Đới nghe Tần Thi Lan nói mà cười khinh miệt. Từ đầu sao chị ta không im miệng lại đi, thứ diễn viên hết thời như chị ta thì làm được gì.
Hai vợ chồng này sao không thừa nhận ngay đi. Dù có ngồi đây cãi nhau với ông ta thì cũng không làm nên được trò trống gì cả. Huống hồ chuyện bị đổ oan này là bất ngờ, bọn họ không hề có sự chuẩn bị nào cả thì làm sao mà tẩy trắng cho được.
Việc rửa tiền này là do ông ta gây ra, hơn nữa còn được Diệp Đức Hậu chống lưng ở phía sau góp gió đẩy thuyền, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Diệp Đức Hải một cách hoàn hảo không để lại dấu vết.
Ha, dù sao thì bọn họ có làm gì đi nữa thì cũng không thể tìm ra chứng cứ minh oan được. Ông ta vốn đã xóa sạch dấu vết rồi. Giờ chỉ còn chờ đợi Diệp Đức Hải đuối lí và thừa nhận trước lão gia nữa thôi là xong.
Đến khi đó nếu Diệp Đức Hậu có thể thừa kế gia sản thì người giúp đỡ phía sau như ông ta chắc chắn sẽ được hưởng một phần công trạng không nhỏ.
- " Các con mau im hết đi." Diệp Hạc Hiên bây giờ mới lạnh lùng lên tiếng.
- " Đức Hải việc ngươi làm đã được ta cùng Nhất thiên điều tra kĩ cả rồi. Mọi bằng chứng đều chỉ thẳng vào ngươi thì ta cũng không còn cách nào khác."
Diệp Đức Hải bây giờ chính thức ngã ngồi trên ghế. Nếu Nhất thiên đã ra tay điều tra thì không thể sai lệch được. Ông hết hi vọng chứng minh mình trong sạch thật rồi sao?
- "Còn việc thứ hai, ta muốn nhượng lại quyền thừa kế cho Nhã Tịnh. Thằng cả bị đuổi ra khỏi nhà nhưng ta sẽ không đuổi mấy ba đứa cháu của ta đi mà cho chúng tiếp tục học hành đầy đủ, cho chúng công việc ổn định."
Ông có tức giận chuyện con cả gây ra thật nhưng mấy đứa cháu cưng của ông không có lỗi gì trong chuyện này cả. Hai đứa cháu trai thì có tài kinh doanh, luôn giúp ông quản lí nhiều việc trong công ty nên ông không đành lòng đuổi chúng đi. Đặc biệt, ông không thể bỏ rơi đứa cháu gái Diệp Song Song được, con bé đó đã chịu quá nhiều đau khổ mười mấy năm rồi, ông không muốn cô khổ sở thêm nữa. Cô lại là đứa thông minh hiểu chuyện nhất trong nhà, ông thương còn không hết thì làm sao mà đuổi cô đi được.
Còn chuyện thừa kế, Diệp Hạc Hiên nhất quyết giao cho đứa con gái thứ ba Diệp Nhã Tịnh tiếp quản. Nếu giao cho thằng hai đầy tham vọng kia thì sẽ tán gia bại sản sớm thôi. Loại nhiều thủ đoạn như Diệp Đức Hậu sẽ gây ra tai họa lớn cho gia tộc. Giao cho Nhã Tịnh là tốt nhất, bà là người làm việc hợp tình hợp lí nhất định sẽ đưa gia tộc phát triển.
- "Cha! Sao lại là Nhã Tịnh mà không phải con? Còn mấy đứa con của anh cả nữa, tại sao lại có cái thể lệ đuổi cha mẹ mà giữ lại con cái, còn cho chúng ăn học rồi công việc tốt nữa. Như thế không phải là quá bất hợp lí sao?"
Ông ta làm mọi chuyện để gạt Diệp Đức Hải ra nhưng bây giờ lại nhảy ra con em gái chết tiệt Diệp Nhã Đình nữa. Mọi việc ông ta làm đều là công cốc sao. Khốn kiếp!
- "Ta đã quyết như thế thì không có ý kiến gì hết." Diệp Hạc Hiên kiên quyết
- "Còn thằng cả ngay bây giờ hãy cút ra khỏi gia tộc cho ta."
- "Khoan đã ông nội! Cháu có bằng chứng chứng minh cha cháu trong sạch ạ"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT