Tôi ăn xong những món sơn hào hải vị trong phòng ăn cao cấp, rồi khoác lên người bộ quần áo đắt tiến. Nguyên nhân khiến tôi ngồi trong chiếc xe ngựa sang trọng mà hét lớn như thế chỉ có một: Ngân Hách muốn kéo tôi đến tham dự buổi tiệc của Hiền Dân.
"Phải! Giết chết tớ đi. Tại sao tớ nhất định phải tham dự buổi tiệc sinh nhật của thằng nhóc đó."
"Nếu cậu còn như thế nữa..."
"...?"
"... Tớ sẽ lấy băng keo dán miệng cậu lại."
Tôi đành phải ngoan ngoãn im miệng. Từ sau sự kiện băng keo lần trước, chỉ cần nghe thấy hai từ "băng keo", tôi sợ run lên.
Tôi bị hình dãng lạ lẫm của mình hành hạ đến sắp phát điên. Để ăn mặc cho phù hợp với buổi tiệc sang trọng như thế, tôi không những phải mặc bộ trang phục làm cả người tôi không tự nhiên chút nào, còn phải để các chuyên gia tạo mẫu tóc tùy ý bới tung mái tóc đẹp của tôi, để tạo ra kiểu tóc "lộng lẫy và độc đáo". Trên người đeo đầy trang sức vàng, bạc được đính đầy châu baú, chân tôi mang đôi giày có gót cao nhất từ khi sinh ta đến giờ.
Để sáng tạo tôi thành tác phẩm như thế, thật có thể nói là huy động không biết bao nhiêu người, tốn không biết bao nhiêu thời gian, tiền bạc và sức lực. Tôi tính không nổi nữa, vì trò hề này đã hành hạ tôi đến sức cùng lực kiệt, đầu óc tôi mất đi chức năng suy nghĩ.
Cứ như thế, tôi bị kéo đến buổi tiệc. Tôi và Ngân Hách đi vào ngôi nhà đang tổ chức tiệc tùng thịnh soạn của Khương hội trưởng. Vì tiệc ngoài trời, nên có ban nhạc hòa tấu cổ điển. Ở đâu cũng thấy tốp năm tốp ba những người phụ nữ cầm ví tiền trên tay và những người đàn ông đang bận rộn tìm kiếm điều kiện ưu việt hơn.
"Ngân Hách, cậu nhất định phải ở bên cạnh tớ."
"Tớ cũng chẳng có chỗ nào để đi cả."
"Nếu có thể, tớ chỉ muốn đứng ở một góc nào đó."
"Ít ra cũng phải chào hỏi một tiếng chứ." Ngân Hách kéo tôi đến trước mặt Khương hội trưởng, sau đó, hắn chào và thăm hỏi sức khỏe Khương hội trưởng rất trịnh trọng. Xem ra, đây đều là thành quả giáo dục xuất sắc và triệt để của bố. Tôi cũng cười và khẽ gật đầu chào.
Khương hội trưởng vui mừng hớn hở chào đón chúng tôi. Người đứng cạnh ông ấy là Khương Hiền Dân mà tôi rất muốn tránh mặt, thật hy vọng hắn có teher xem tôi như không khí.
"Ồ, cậu quả thật càng lớn càng xin đẹp!"
"Còn cậu, quả thật càng lớn càng đáng tởm!"
Khương hội trưởng vừa rời khỏi, chúng tôi đã chào hỏi nhau bằng những lời lẽ như trên.
"Người đứng sát bên cậu là vệ sĩ phải không? Rất vui được gặp cậu. Đã là vệ sĩ, tôi không cần lễ độ đâu nhỉ?"
TÔi chưa kịp trả lời Ngân Hách không phải là vệ sĩ, Hiền Dân đã chìa tay ra để bắt tay Ngân hách.
Chó thì không thể thay đổi được bản tính, tính hấp tấp, vô lễ của hắn vẫn không đổi. Sống ở Mỹ lâu như thế, hắn vẫn không tiến triển gì.
"Hôm nay là sinh nhật tôi, cậu không mang quà đến à?"
Ngân Hách nhìn Hiền Dân, nói: "Quà cáp gì? Chào hỏi xong rồi, chúng tôi đi đây."
Hiền Dân lúng túng thay đổi chủ đề:"Đi đâu?"
"Không liên quan đến cậu."
Hiền Dân ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Cậu đã đến rồi thì chơi hết mình đi. Hôm nay sinh nhật tớ, cậu có thể giải quyết tên vệ sĩ vướng víu này không? Tớ chỉ muốn đi cạnh bên cậu."
Tưởng hạ giọng thì thầm vào tai tôi thì tôi sẽ nói OK sao? Có Ngân Hách ở đây, Hiền Dân hình như không tự nhiên cho lắm, điều này nằm ngoài dự liệu của tôi.
"Tôi thật không muốn đi cạnh bên cậu. Tôi có thể rời khỏi bàn tiệc chưa?"
Sau đó, tôi kéo Ngân Hách đi, chúng tôi đi dạo khắp nơi, tiện thể ăn chút gì.
Tôi không phải mút ngón tay, chỉ là lấy tay cầm vài cái bánh bao ăn. Hắn tại sao lại tỏ vẻ khẩn trương thế?
TÔi và Ngân hách đi ăn khắp nơi. ĐỘt nhiên từ đâu thò ra bàn tay đặt lên vai tôi, bàn tay ấy giống như thoa bơ, làm người ta buồn nôn. Không cần nghĩ nhiều, bàn tay này nhất định là...
"Khương Hiền Dân, có thể bỏ tay ra không?"
"hôm nay là sinh nhật tớ, cậu không những không tặng quà, mà còn không muốn đưa tớ đi chơi?"
"Xin lỗi. Cậu không thấy cạnh tớ có người sao?"
Tôi chỉ vào Ngân Hách, một cách quang minh chính đại. Hiền Dân nhìn Ngân hách, người có vóc người cao hơn mình... chút xíu.
"Khà..."
Giọng cười khiến người ta ghét đó rốt cuộc có ý gì? Hiền Dân cười hồi lâu rồi nói tiếp:
"Vì một thằng vệ sĩ mà cậu từ chối tớ à? Vệ sĩ, mày tại sao không tránh đi một chút?"
"...?"
"lẽ nào, hắn là thằng điếc nghe không hiểu tiếng người à? Khà, nên nghe lời tao đi?" Hiền Dân nắm chặt tay, nhìn Ngân Hách, đe dọa.
"Này, cậu là cái thá gì?" TÔi đang định xông vào tên Hiền Dân đang nở nụ cười đáng tởm và đen đủi kia. Ngân Hách lập tức ngăn tôi lại, đồng thời gật đầu.
"Làm theo lời cậu."
"này, Hạ Ngân Hách!" TÔi ngạc nhiên.
"Có điều,như cậu nói, tôi là vệ sĩ. Cho nên, chỉ tránh mặt 5 phút."
"Xì..., chỉ là một tên vệ sĩ thôi mà? Lại ngông cuồng như thế?"
Ngân Hách không để ý đến tên Hiền Dân đang nổi giận đùng đùng và hét ầm lên, bất chấp xung quanh, đi lại chỗ cách tôi vài bước. Tôi vỗ vai Hiền Dân, hắn đang hậm hực nhìn hướng Ngân Hách bước đi..
"Đưa cậu đi chơi à? Cậu là đứa bé 3 tuổi chắc? Sau cậu ấu trĩ thế? TÔi tưởng cậu giỏi lắm chứ?"
"Cậu quên ước hẹn của chúng ta rồi sao? Tớ rõ ràng đã nói với cậu, hai năm sau, tớ sẽ đối xử với cậu như đối với một người phụ nữ. Cậu đẹp hơn là tớ tưởng tượng, hơn nữa, lại rất mảnh mau." Hiền Dân ngắm tôi từ đầu tới chân.
"Đồ điên, tôi không nhớ cái ước hẹn ngớ ngẩn đó."
"Cậu sao thế? Tuy tớ không thích cậu, nhưng cậu rất đẹp. Chỉ cần, cậu thay đổi cái tính ngang ngạnh đó đi... À, hay đó cũng là một sự quyến rũ? Tóm lại, nếu cậu kết hôn với tớ, bất luận suy nghĩ từ phương diện nào cũng có lợi mà không có hại. Không phải sao?"
"Kết hôn?!"
"Cậu là con gái, kiếm sống như thế nào trên thương trường đầy rẫy nguy cơ này? Nếu công ty tớ và công ty cậu gộp lại làm một, thì có thể tạo thành một đế quốc hùng mạnh vô cùng trên thương trường."
"Đừng mơ mộng hão huyền. Chúng tôi không có ý định sáp nhập với công ty rác rưởi của các người."
""Công ty rác rưởi?!" Hiền Dân trừng mắt nhìn tôi. Đúng lúc này, Ngân hách xuất hiện kịp thời.
"Không sai một giây một phút nào, vừa đúng 5 phút."
Hiền Dân chỉnh lại nét mặt ngay, hắn nở nụ cười giả tạo, nụ cười khiến người ta xui xẻo tột độ.
"Tớ mạnh hơn thằng nhãi con này nhiều, phải không? Cậu nên suy nghĩ kỹ lại đi." Sau khi nói một câu vô thưởng vô phạt, hắn mất hút vào trong đám đông.
Hiền Dân đi khỏi, tôi nhìn chằm chằm vào mặt Ngân hách, sau đó, sừng sộ chất vấn anh ta:
"Cậu có còn là đàn ông không? Hắn bảo cậu tránh mặt thì cậu tránh đi à? Cậu như thế mà cũng xem là con người à?"
"..."
"nếu trong 5 phút đó, tớ bị bắt cóc thì sao? Cậu sao có thể như thế? Thật hoang đường hết sức, cậu làm tớ giận hơn cả tên Hiền Dân đó."
"Nói xong chưa?"
"Rồi, nói xong rồi! Thế nào hả?"
"Nếu tớ không tránh đi, nhất định sẽ gây ra sự lộn xộn. Như thế,người bị mắng không phải là tớ, mà là người thuê tớ, chủ tịch. Cậu hiểu không?"
"...!"
"Giải quyết những chuyện thế này, chi bằng yên lặng đe dọa ở một góc nào đó. Rầm rầm rộ rộ gây náo động chỉ mang đến phiền phức không đáng có."
Về điều này, tôi không có gì để nói.
Ngân Hách nới lỏng cà vạt, nhẹ nghiêng đầu nói: "Đợi tớ chút xíu. Tớ ra ngoài một chút."
"Này! Này!"
Không đợi tôi lên tiếng, Ngân Hách đã chuồn mất tăm. Tôi chỉ có thể đứng sững nhìn hướng Ngân Hách mất hút. Cậu đi như thế, nếu lúc này, Hiền Dân tới thì làm sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, quả thật là Ngân Hách suy nghĩ chu đáo hơn tôi. Trong tình huống lúc nãy, nếu tôi giận quá, hoặc Ngân Hách giận quá, xông vào Hiền Dân, hắn chắc chắn sẽ bị đánh thế thảm. Nhưng tiếp theo đó, tất cả mũi nhọn đều chĩa vào bố, chứ không phải chúng tôi, về điểm này, Ngân Hách suy nghĩ sâu xa hơn tôi.
TÔi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Bỗng trong đầu tôi lóe lên một ý, nhảy lên theo bản năng, tôi chạy về hướng Ngân Hách biến mất. Chẳng lẽ... Sao có thể... không thể như thế. Không thể!
Sau đó, ở con đường nhỏ không có người qua lại, thoong với vườn hoa phía sau, tôi nhìn tahays... Hiền Dân đang nằm bẹp dưới đất và Ngân Hách đứng nhìn hắn chằmh chằm với vẻ mặt đáng sợ.
"Sao không lên tiếng? Tai điếc rồi à? Tôi khuyên cậu, nên giwux mồm giữ miệng trước mặt Huệ Bân!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT