Linh nằm ngủ mà nước mắt vẫn chảy dài. Lòng Kinichi bỗng quặn đau. Phải, em gái cậu nói đúng. Đáng lẽ lúc nãy cậu nên đứng ra bảo vệ Linh. Đã biết con bé không thể mãi gồng mình chịu đựng, sao cậu vẫn đứng nguyên ở đấy nhìn? Chẳng lẽ cậu không thể bảo vệ được người mình yêu ư?
Cậu thật vô dụng quá!!
Cậu cứ ngồi đó, ngồi ngắm người cậu yêu mãi. Ăn trưa xong vào đã thấy Linh ngồi ôm gối trong phòng. Thấy cậu vào, cô lùi sát vào trong. Kinichi hơi buồn, cậu cười nhẹ, đưa tay ra trước:
- Vk đừng lo, ck không làm gì vk đâu.
Nhìn Kinichi một lúc rồi Linh đưa tay ra cho cậu kéo lại gần.
Kinichi cười hài lòng. Cậu kể:
- Vk biết không? Mấy năm qua, ngày nào ck cũng nghĩ về vk á! Ngày nào cũng gọi chho vk nhưng vk không nghe máy, cả Tok-kun cũng thế à. Ck lo lắm. cứ sợ vk của ck bị bắt bán sang Trung Quốc rồi ý! Xong rồi cả ngày ck cứ lục tung album hồi bé của hai vk ck mình ra xem. Hihi nhìn hay ghê luôn à. Hồi xưa ck nhìn ngáo ngáo, vk nhìn thì rõ cute à! Ck gato lắm luôn! Chẳng hiểu sao vk của ck lại có thể cute cute như thế mà ck thì ngáo lại chả có ai bằng mình luôn. Thế mà giờ ck đẹp trai khỏi nói, vk thì miễn bàn rồi, xinh hơn cả ck luôn! Hơ hơ hơ!
Kinichi định tiếo tục độc thoại thì:
- Kinichi... Anh có ghét em không?
- Trời ơi vk hỏi kì ghê! Chắc chắn là không rồi! Mà sau này có chuyện gì thì... Vk đừng lo, bên vk còn có ck. Di khắp trái đất thằng nào dám trêu vk ck cho thằng đó vỡ mặt à!
- Ck của em... đúng là nhất...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT