Sống như bị cầm tù đó là cảm giác tồi tệ hiện tại nhất của cô. Hôm qua sau khi bắt về thì trói lại bằng dây thừng. Có thể tự ý tháo được. Hôm nay anh đến công ty, lo rằng cô ở nhà giở trò, dùng sợi xích sắt xích chân cô chặt cứng.
" Anh không định cho em tự ý đi dạo hít thở không khí trong lành vào buổi sớm? "
" Ừ "
Ừ một cái coi như cô hết hi vọng tự do đi loanh quanh. Kéo chân bó gối, nhìn một mảng da đỏ ửng hơi bầm, tự xót cho mình.
Đôi bàn tay nhỏ khẽ đặt lên xoa, lẩm bẩm vài câu trong miệng.
" Sợi xích to như vậy, xích chân lâu thế nào cũng đỏ hơn nữa cho coi "
Nhìn vết đỏ do dây thừng đêm qua để lại. Cô hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt có gì đó bực tức không cam chịu. Còn vệt bầm bầm, là vì cô giằng co không cho anh xích chân. Kết quả tự chuốc, cổ chân bị bóp chặt khiến máu lưu thông không đều, tích tụ lại máu bầm.
Cực lực xoa nắn đôi chân. Hai tay đều mỏi nhừ, cô mới ngồi thẳng thớm, ngay ngắn.
Anh vừa thắt cà vạt vừa lóng tai lên nghe. Lời nói của cô cho dù nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng cũng đủ để anh nghe thấy. Nhoẻn môi cười đểu giả, anh sải chân đi lại, ngồi xổm xuống, bóp cằm cô ép nhìn thẳng vào mắt anh.
" Chịu không nổi? "
Hai tay chống lên ngực anh đẩy ra. Cô hừ trong miệng, thản nhiên chuyển tầm mắt ra cửa sổ trong phòng. Ở đây có thể nhìn thấy được cảnh dưới sân Khánh Hào nghịch quả bóng dưới chân.
Chỉ coi chứ cô chẳng nở lấy nụ cười nào, đơn giản là cô không cảm thấy vui vẻ như trước.
Bởi giờ đây cuộc sống của cô chỉ gói gọn trong bốn từ cầm tù và tẻ nhạt.
Cảm xúc dường như chai liệt hết rồi.
" Cô ngoan ngoãn ngồi trong phòng cho tôi. Thức ăn sẽ có người mang vào"
Đứng dậy, cầm áo vest mặc vô. Anh lạnh nhạt ngầm cảnh cáo chính cô.
" Không cần nói, em cũng biết "
Lười biếng đáp lại một câu. Cô đưa tay che miệng ngáp một cái rồi ngoẻo đầu một bên, tịnh dưỡng nhắm mắt.
Thả lỏng tâm tình khó chịu đang bị anh bức ép.
~~~~~~~~~
Ngồi đợi trong phòng mất nguyên cả buổi sáng, cô chả thấy bóng dáng ai đem cơm lên cho ăn cả.
Sắc mặt dần tỏ vẻ buồn bực.
" Bọn họ đúng là ghét cay ghét đắng mình "
Cô ghịch ghịch sợi xích sắt, ý là cho nó xúc ra khỏi chân giường. Mà toàn phản tác dụng, nó càng làm cổ chân đau nhói nhiều thêm.
" Cạch "
Cửa phòng bật mở, một thân ảnh nhỏ nhắn tròn tròn lú đầu sau cánh cửa. Cặp mắt to tròn đảo lia đảo lịa nhìn vào trong.
Chân trần nhỏ xíu nhiều thịt từ từ bước vào. Nhón người vặn nắm cửa đóng lại.
Bộ dạng chật vật vất vả.
Cô ngây người nhìn chằm chằm Khánh Hào.
Nhóc vào đây làm gì?
Thăm cô sao?
" Vào đây làm gì? "
" Đương nhiên đến xem dì thế nào? "
Khánh Hào ngay thẳng trả lời. Bộ mặt trẻ con non nớt nhìn thật đáng yêu.
Rất muốn bẹo một cái và ôm nhóc vào lòng.
Kìm nén cảm giác ham muốn đó. Cô trả lời.
" Dì chưa chết được "
Cô đã không xưng là " mẹ " mà là " dì ". Bởi cái ý nghĩ thay thế kia dần biến mất từ từ.
Khánh Hào hơi ngây ngốc, mù mịt không hiểu ý tứ trong câu nói của cô. Vì vốn dĩ nhóc chỉ là đứa trẻ năm tuổi.
" Con xem dì xong thì ra ngoài đi "
" Dì không yêu thích tôi nữa sao? "
Cô lắc lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng êm tai cất lên.
" Yêu thích con thì cũng mình dì biết. Con có chịu để ý và cảm nhận đâu "
Khánh Hào trong lòng có gì đó gọi là hơi hơi đau lòng, gương mặt phụng phịu xịu xuống.
Đi lại cạnh cô ngồi xổm xuống. Bàn tay mũm mĩm giơ lên vuốt vuốt gương mặt hốc hác nhợt nhạt của cô.
Rồi nhanh chóng đứng lên, di chuyển đến cửa, khó khăn nhón người mà mở.