Ngủ thiếp đi một tiếng đồng hồ, cô mơ màng chớp chớp mắt rồi mở ra.
" Tỉnh rồi à "
Phía trên truyền đến giọng nói ấm áp của anh. Cô thức thời như nhớ ra gì đó liền nhìn lại tay anh. Tay bị cô nắm chặt đến có dấu móng tay còn đọng lại máu khô chút ít.
" Đừng lo, không đau lắm. Mau rửa mặt xuống nhà ăn trưa thôi "
" Ờ, mà anh nói chuyện với em sao nghe không có chút tình cảm nào. Có phải chưa sẵn sàng? "
Cô dò hỏi. Cho anh cơ hội mà anh ngoài dịu dàng, ôn nhu, quan tâm cô thì không có từ ngữ xưng hô tình cảm nào.
Như vậy chả khác nào anh vẫn chưa sẵn sàng muốn gọi cô thân mật.
Bẹo má cô, anh cong cong khóe môi.
" Chù ụ xấu lắm. Cười lên đi "
" Đó, vẫn trống không "
Cô bĩu môi. Gương mặt làm nũng này lần đầu tiên anh nhìn thấy, ôm cô vào lòng, giọng nói ôn nhu cất lên.
" Không phải là chưa sẵn sàng. Nhưng nói trống vẫn rất tốt. Nghe cũng rất tình cảm "
" Không được đâu. Em vẫn muốn anh gọi em thân mật "
" Được rồi, em đừng ụ nữa. Anh nghe theo là được "
Anh thở dài, xưng hô thân mật theo ý cô. Cô mừng rỡ, cọ cọ mặt vào ngực anh đầy tự nhiên. Cảm giác rất yên bình, hạnh phúc.
" Em nhanh đi rửa mặt "
" Ờ, em đi ngay "
Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé rời khỏi tay anh, chạy ù vào phòng tắm mà không khỏi bật cười.
" Đáng yêu "
~~~~~~~~~~~~~
Bữa ăn trưa đã được dọn lên sẵn, tất cả mọi người đã có mặt tại bàn ăn.
" Ngọc Hoài, con ăn nhiều vào. Bộ dạng của con gầy đến nổi sắp như cây tre, cây trúc rồi "
Mẹ anh không ngừng gắp thức ăn bỏ vào chén cô.
" Chị sui nói đúng đó. Con bé nó gầy thật. Nào, con ăn nhiều vào "
Tới lượt mẹ cô nói đuôi mẹ anh gắp thức ăn bỏ vào chén cô.
" Đúng rồi, phải bồi bổ "
Tiếp đó là ba cô và ba anh gắp bỏ cho cô. Khánh Hào ngồi một bên cũng bắt chước gắp theo. Nhóc còn gọi cô một tiếng mẹ nghe rất êm tai và cảm động.
" Mẹ, mẹ ăn nhiều vào mới khỏe mạnh"
Chốc lát đã sắp khóc, cũng chưa nói được tiếng nào, chén đã đầy ắp thức ăn.
Quay mặt nhìn sang anh cầu cứu. Ai ngờ anh còn thẳng tay múc cho cô thêm một chén cơm để cạnh, ra lệnh.
" Ăn hết cho anh "
Cô được quan tâm nhiều quá dẫn đến có hại thật sự. Dạ dày hôm nay phải mở rộng để tiếp nhận hết thức ăn này sao?
" Nhanh ăn đi. Em còn ngẩn ngơ cái gì?"
Anh khẽ gằn giọng nhắc nhở. Cô bất mãn chu môi, từ từ ăn hết.
Mười lăm phút sau, mọi người đã rời bàn ăn từ khi nào. Trong khi đó cô đem chén cơm thứ hai cùng thức ăn cố gắng nhai nuốt.
Anh ngồi ở đó quan sát cô không rời.
" Khánh Huy, em no lắm rồi "
Chịu hết nổi nên cô đặt nhanh xuống bàn. Mắt long lanh nhìn anh mà năn nỉ.
" Được rồi, em uống nước đi "
Cô lau miệng, theo lời anh cầm ly nước nhấp một ngụm.
" Quản gia, dì có thể dọn dẹp rồi "
Anh gọi quản gia ra rồi nắm tay cô kéo lên phòng.
" Lên phòng chi vậy? Xuống dưới nhà xem tivi với mọi người đi "
Anh không nói không rằng, để cô ngồi yên trên giường. Anh đằng sau lưng vòng tay ôm cô. Trên tay đã cầm chiếc điện thoại.
" Muốn xem thì xem trên điện thoại "
Cô lần đầu được chạm vào điện thoại của anh. Vui vẻ cầm mở youtube, tìm tìm kiếm kiếm.
" Em lớn rồi còn xem hoạt hình đoraemon "
Anh hơi cười cợt khi thấy cô bấm vào hoạt hình đoraemon.
" Đây là cả tuổi thơ của em đó "
Cô nhanh nhẹn trả lời lại. Mắt chăm chú theo dõi phim hoạt hình.
Trôi qua nửa tiếng vẫn chưa xem xong một tập thì anh đã giật lấy điện thoại lại.
" Em xem nhiều không tốt cho mắt vì nhìn màn hình điện thoại quá lâu "
" Ờ, anh nói sao thì em nghe vậy "
Cô dễ dàng chấp thuận mặc dù đang coi bị anh làm cho cụt hứng cũng không có tức giận.
Dẹp điện thoại lên bàn, anh bảo cô ngửa đầu ra sau. Cô mờ mịt làm theo chẳng thắc mắc lắm.
" Em nhắm mắt lại đi "
" Làm gì? "
" Chút nữa em sẽ biết "
Cô ngoan ngoãn nghe lời, từ từ nhắm chặt hai mắt. Anh cúi đầu xuống, môi anh dán chặt lên môi cô.
Cảm nhận được sự mềm mại trên môi, mắt cô mở to hết cỡ, miệng cũng mở ra ngạc nhiên khi anh hôn môi mình.
Lưỡi anh thừa cơ tấn công, tiến sâu vào trong luồn lách khắp khoang miệng. Bị anh hôn đến đầu óc mụ mị, cô không biết làm gì nữa chỉ ra sức phối hợp đáp trả.
Cả hai hôn sâu một lúc cũng lưu luyến rời môi nhau kéo theo một sợi chỉ bạc mờ ám.
" Sao lại hôn em? "
Cô đỏ mặt xấu hổ cúi xuống hỏi nhỏ.
" Anh thích "
Dứt lời anh mỉm cười gian tà hơn. Ngã người nằm xuống kéo theo cả cô nằm đè lên trên.
Tay anh ôm eo dùng lực siết chặt chẳng cho cô có cơ hội vùng vẫy thoát khỏi.
" Buông em ra "
" Không. Anh bị em làm cho toàn thân nóng bức rồi. Em phải dập lửa rồi mới được đi "
Anh buông tay khỏi eo cô. Trở người đem cô áp dưới thân, ánh mắt nhuốm màu sắc dục nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng ngần của cô.
" Em hiện giờ không khỏe, không thích hợp để vận động mạnh "
Né tránh cái nhìn bỏng rát của anh. Trực tiếp vươn cánh tay thon dài muốn đẩy anh ra nhưng lại bị tóm lấy kìm chặt trên đỉnh đầu.
" Khánh Huy, anh thả..."
Mấy chữ sau chưa kịp nói là anh đã hôn vào môi đem mấy chữ kia nuốt hết vào. Nụ hôn rất mãnh liệt làm cô không kịp đáp trả. Môi phút chốc bị anh dày vò đến sưng đỏ.
Bàn tay hư hỏng của anh luồn vào quần áo của cô mà vuốt ve. Môi anh cũng tìm đến cổ và xương quai xanh ra sức cắn tạo nên dấu tích đỏ chót.
Cô thở gấp khi bị anh kích thích như thế. Anh cảm nhận cô như ngầm đồng ý, dùng lực xé bỏ quần áo trên người cô quăng xuống sàn mà nhanh chóng ăn sạch sẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT