Nếu như không khí trong phòng an ninh trung tâm hiện giờ là rối loạn, vậy thì thì phía các học viên chính là bầu không khí điên cuồng và cuồng nhiệt, tất cả đều nhất trí ủng hộ Thiết Canh Vương.
Bọn hắn chưa từng được nhìn thấy động tác Quang Giáp nào như thế.
Tuyệt, quá tuyệt vời!
Tại thời đại của Quang Giáp cổ điển, phương thức sử dụng bàn điều khiển là xu hướng chủ đạo, đó cũng là thời đại mà các Quang Giáp có hình thù kỳ quái toả ra ánh hào quang rực rỡ của chúng. Các Sư sĩ chỉ cần đảm nhiệm việc thao tác các tổ hợp phím để có thể khống chế Quang Giáp thực hiện các hành động tương ứng, tại thời đại đó các kiểu Quang Giáp kỳ dị và Quang Giáp hình người không có gì khác nhau về bản chất, hoàn toàn chịu ảnh hưởng từ việc thao tác tổ hợp phím. Tại thời đại đó, các hình dạng Quang Giáp như nhện, sói hay chim đều rất thường gặp, sự chênh lệch tốc độ tay thao tác chính là biểu tượng của thực lực.
Quang Não xuất hiện đã thay đổi tất cả, đó cũng là tuyên bố cho sự kết thúc của thời đại Quang Giáp cổ điển. Nó có thể nhận biết sóng não của người điều khiển để tiến hành kết nối với Quang Giáp, người điều khiển cũng có thể trực tiếp ra lệnh bằng ý nghĩ để vận hành Quang Giáp. Quang Não cho phép Quang Giáp tiến hành các thao tác với tốc độ nhanh và chính xác hơn điều khiển thủ công, điều này đã giải phóng hai tay của người điều khiển Quang Giáp cổ điển.
Quang Giáp cũng từ một loại máy móc mạnh mẽ dần trở thành một hình thức kéo dài thân thể của con người, hoặc có thể coi là "thân thể thứ hai".
"Nhân thể" sẽ chỉ có thể là hình người. Con người không thể nào biến mình thành một con cá hoặc một con chim, cũng không cách nào mô phỏng bản thân mình có sáu chân, hay tự hỏi cảm giác có chín cái đuôi là như thế nào.
Dị hình Quang Giáp nhanh chóng rời khỏi vũ đài lịch sử, Quang Giáp hình người đã trở thành lựa chọn duy nhất. Những chiếc Quang Giáp hình nhện đã từng hành quân thầm lặng trong lòng đất, hay hình ảnh những chiếc Quang Giáp kiểu sói xuyên thẳng qua rừng rậm, tất cả đã theo bước các Quang Giáp cổ điển bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng.
Thời đại hiện nay thuộc về Quang não điều khiển và Quang Giáp hình người.
Khi các học viên nhìn thấy Thiết Canh Vương tiếp tục đột kích điên cuồng như một con tê giác kim loại, bầu không khí trên sân càng giống như đổ dầu vào lửa.
"Lên lên lên! Thiết Canh Vương xông lên!"
"Tiến lên Thiết Canh Vương Vương!"
"Mẹ nó! Thao tác như thần vậy!"
"Đậu xanh rau muống! Hành động như kẻ điên vậy!"
Tầm nhìn của Long Thành phía trong buồng điều khiển hoàn toàn là một mảng màu đỏ từ các thông báo của hệ thống, những tiếng tích tích cảnh báo vang lên không ngừng.
"Chiều sâu đóng cọc chưa đạt tiêu chuẩn, vui lòng xác nhận lại vị trí đóng cọc!"
"Chiều sâu đóng cọc chưa đạt tiêu chuẩn, vui lòng xác nhận lại vị trí đóng cọc!"
...
Huấn luyện viên đã từng nói, vĩnh viễn đừng than phiền về vũ khí đang có trong tay, cho dù nó chỉ là chiếc đũa cũng có tác dụng hơn so với việc than phiền. Long thành cảm thấy huấn luyện viên nói rất đúng, Thiết Canh Vương cho dù không phải là Quang Giáp chiến đấu tốt nhất, nhưng dù sao nó vẫn là Quang Giáp.
Có Quang Giáp so với việc tay không tấc sắt mạnh hơn rất nhiều.
Vào cái đêm Long thành quyết định đến học viện quang giáp Phụng Nhân, hắn liền bắt đầu vắt hết trí óc tìm cách đào móc tiềm lực của Thiết Canh Vương. Sau khi vào trại huấn luyện, à không, là sau khi đi vào học viện, hắn có thể cướp Quang Giáp từ học viên khác, nhưng trong cuộc chiến đầu tiên, thứ hắn có thể dựa vào chỉ có thể là Thiết Canh Vương.
Công suất của thiết bị đóng cọc rất tốt, có thể dùng như đòn tấn công khí nén cũng không tồi, so với dùng búa lớn còn tốt hơn nhiều, thêm vào đó chấn động cao tần kèm theo cũng rất khó phòng ngự. Nếu phía trước có thể thay đổi một chút, thí dụ như dạng mũi khoan sắt, thiết bị này có thể trở thành vũ khí mang đủ lực sát thương.
Lợi dụng thiết bị đóng cọc đảm nhiệm vai trò điểm phát lực là suy nghĩ của Long thành bù đắp cho sự thiếu cơ động trong yếu tố chiến thuật của Thiết Canh Vương. Tuy nhiên, trong ý nghĩ ban đầu nó chỉ được dùng để mượn lực thoát khỏi sự khống chế từ Quang Giáp của đối thủ.
Việc dùng tứ chi trên đất là chiến thuật sinh ra từ một khoảnh khắc linh cảm.
Tại trại huấn luyện, quan sát động vật hoang dã là một trong những khoá đào tạo bắt buộc, Long thành thường xuyên quan sát các động vật họ mèo, sói và rắn, động tác của nhóm động vật này thiên về sự nhịp nhàng, chúng rất am hiểu che giấu bản thân, một khi phát động tấn công sẽ bộc phát lực lượng một đòn "sấm sét."
Điều khiển Quang Giáp di chuyển như dã thú cũng là trải nghiệm lần đầu của Long Thành.
Long thành di chuyển một cách rất khó khăn, hắn có thể cảm nhận được động tác của mình không đủ sự hài hoà. Cẩn thận nhớ lại những chi tiết khi quan sát dã thú di chuyển, hắn không ngừng điều chỉnh các động tác của mình. Điều đáng tiếc là Thiết Canh Vương chỉ vận hành bằng loại Quang não điều khiển dân dụng cấp 1, cũng là loại Quang não dân dụng cơ bản nhất, độ chính xác của xúc giác phản hồi gần như bằng không, kết quả thu được trong quá trình thao tác bản thân Long thành cũng không thể nhìn thấy.
Mặc dù Long Thành di chuyển bằng tứ chi nhưng cũng không phải là hắn cảm thấy bốn chi sẽ nhanh hơn hai cái đùi, hắn không phải dã thú nên di chuyển bằng tứ chi hắn cũng không am hiểu.
Cái hắn quan tâm chính là tiết tấu.
Hai cái trang bị đóng cọc có hiệu năng vô cùng mạnh mẽ, tuy nhiên nếu chỉ dùng bọn chúng, tiết tấu di chuyển của Thiết Canh Vương rất dễ dàng bị nắm bắt. Nhưng nếu tăng thêm hai chân, nhiều thêm hai điểm phát lực, hắn có thể có thêm nhiều biến hoá, có thể hoàn thành càng nhiều phương pháp đổi hướng.
Huấn luyện viên đã từng nói:”Tiết tấu là trọng tâm trong chiến đấu.”
Long thành không thích huấn luyện viên, cũng rất chán ghét trại huấn luyện, càng thêm chán ghét việc giết người, nhưng điều kỳ quái là những điều huấn luyện viên từng nói hắn luôn ghi nhớ rất kỹ.
Vì vậy hắn mới có thể sống sót.
Quang đạn lướt trong không khí vạch ra một đường sáng thẳng tắp trước mắt, bên tai vang vọng những tiếng nổ ầm ầm không dứt, đúng vào lúc này, bỗng nhiên Long thành cảm thấy bản thân như đang chìm vào một đoạn hồi ức nhuốm máu.
“Nếu ngươi không muốn làm sát thủ, vậy thì nghĩ biện pháp trốn đi.”
Lời nhắc nhở của Anna giống như vừa mới hôm qua.
Long thành bỗng có chút áy náy, đã có một quãng thời gian hắn không còn mơ về Anna, hắn hi vọng Anna đừng trách hắn.
Những cửa sổ cảnh báo màu đỏ không ngừng sáng lên trước mặt khiến tầm nhìn của hắn trở thành một màu đỏ rực, hình ảnh phía trước như đang xuyên qua một tấm màn màu máu, ngọn núi nơi xây dựng phòng hiệu trưởng như ẩn như hiện.
Hắn chợt nhớ tới một lần huấn luyện, có một ngọn núi so với ngọn núi trước mắt này còn cao hơn, nơi đó bố trí dày đặc các lô cốt phun lửa tự động ở khắp nơi, những ngọn lửa phun ra nhuộm đỏ cả chân trời.
Tại lần huấn luyện đó, trong khóa chết mười sáu học viên.
Lõi năng lượng【R6 】 cuối cùng cũng đạt được công suất vận hành tối đa, Long Thành nghe thấy những tiếng ông ông tần suất thấp, tựa như con quái vật ngủ say trong đêm tối vừa mới thức tỉnh phát ra từng tiếng gào thét, một nguồn động lực mạnh mẽ dọc theo các khớp nối truyền đến từng vị trí trên thân Quang Giáp.
Thiết Canh Vương bắt đầu gia tăng tốc độ.
Các khớp nối của Thiết Canh vương không có trang bị giảm xóc, cũng không có hệ thống dung dịch giảm xóc toàn thân trong buồn điều khiển, Long thành chỉ có thể dùng dây an toàn kiểu cũ đem mình buộc thật chặt như gói bánh chưng để chắc chắn bản thân sẽ không rơi khỏi ghế điều khiển. Lực phản hồi truyền đến từ Quang Giáp gây ra cảm giác cực kỳ khó chịu, mỗi lần tiếp đất, cơ thể giống phải nhận một đấm.
Long thành lại không thèm để ý điều này, thậm chí coi như thật sự phải nhận một đấm cũng không thèm để ý, vì khả năng chịu đòn của hắn rất tốt.
Hắn cần nắm bắt chính xác thời gian.
Hắn chỉ có 6 phút, hiện tại đã qua 1 phút.
Phòng an ninh trung tâm, tiếng hò hét loạn thành một đống.
Âm thanh đều đều của Quang Não vang lên: "Mở ra kho số liệu bách khoa về động vật, từ khoá tìm kiếm: động vật di chuyển bằng tứ chi, khởi động các tham số đối chiếu, quá trình tính toán ghép đôi bắt đầu!"
"Mục tiêu tham chiếu: ngựa, ghép đôi thất bại!"
"Mục tiêu tham chiếu: báo săn, ghép đôi thất bại!"
"Mục tiêu tham chiếu: hổ, ghép đôi thất bại!"
...
Trong phòng an ninh tiếng quát tháo càng ngày càng lớn, càng ngày càng ồn ào, những tiếng mắng chửi liên tiếp vang lên nói rõ mọi người đang chịu áp lực rất lớn.
Hàng năm, khi tân sinh nhập học, trường học đều sẽ bố trí một "tiết mục nhỏ". Khi mọi người nhận chỉ đạo trực tiếp từ phòng hiệu trưởng, ai cũng hiểu đây là "tiết mục nhỏ" của năm nay.
Phòng an ninh được nhận tiền rất lương cao, hiệu trưởng cũng rất hào phóng nhưng cũng yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt. Nếu như hôm nay "tiết mục nhỏ" thất bại, vậy chờ đợi bọn họ là cái gì? Phạt tiền là điều tuyệt đối không tránh được, bị khai trừ? Điều này cũng có khả năng khá lớn. Trong lịch sử phòng an ninh từng có hai lần bị ném bom, mỗi một lần đều xuất hiện sự thay đổi nhân sự hàng loạt.
Không khí khủng hoảng lan tràn trong phòng an ninh, không có ai muốn bản thân bị đuổi việc. Tại một tinh cầu vừa lạc hậu vừa lấy nông nghiệp làm chủ đạo như Nguyệt Tinh, rất khó tìm được một công việc có tiền lương cao hơn ở phòng an ninh học viện quang giáp Phụng Nhân.
Một nhân viên không chịu nổi áp lực, hai tay ôm đầu, trong vô thức phát ra tiếng rên rỉ: "Van xin ngươi, làm người đi mà!"
Trong tất cả mọi người, Phí Mễ có lẽ là người khẩn trương nhất, nếu những người khác có khả năng bị đuổi việc, vậy thì người chịu trách nhiệm chính là gã có thể khẳng định xác suất bị đuổi việc là trăm phần trăm. Gã thô bạo kéo mạnh cà vạt trên cổ áo sơ mi, mồ hôi trên cổ uốn lượn chảy xuống mà không hề hay biết. Mặt của gã đỏ bừng, hô hấp dồn dập trông như dân cờ bạc sắp thua trắng tay.
Theo lý thuyết, thời gian mới trôi qua 1 phút 45 giây, gã vẫn còn đủ thời gian, thế nhưng trong lòng Phí Mễ càng thêm bất an. Đối với một cựu quân nhân đã tham gia nhiều trận chiến ở tiền tuyến, gã vô cùng tin tưởng trực giác của bản thân, tình huống gay go trước mặt tiềm ẩn nguy cơ.
Đúng vào lúc này, cách đó không xa một đồng nghiệp của gã đột nhiên hét lên.
"Con mẹ nó gặp quỷ rồi! Ta cần trợ giúp! Ta không khóa mục tiêu được!"
"Không cách nào khóa mục tiêu! Ta lặp lại lần nữa, không cách nào khóa chặt mục tiêu!"
"F **K!"
Không cách nào khóa chặt mục tiêu! Câu nói này như một tia sét đánh vào Phí Mễ, hắn bỗng nhiên hiểu ra sự bất an của mình bắt nguồn từ đâu. Những loạt tấn công thất bại trước đó, gã đều nghĩ nguyên nhân là do Quang Não không thể tính toán ra phương thức di chuyển của Thiết Canh Vương. Cho đến khi gã đồng nghiệp kều gào trợ giúp, hắn mới đột nhiên nghĩ đến việc đối phương ngoài phương pháp di chuyển rất quái dị thì kỹ thuật điều khiển cá nhân cũng xuất sắc một cách phi thường.
Suy nghĩ rõ ràng về trình độ của đối phương, Phí Mễ lập tức bình tĩnh trở lại.
Quang Giáp hình thức cận chiến né tránh công kích khóa mục tiêu bằng cách nào?
Bất kỳ một Sư sĩ tiêu chuẩn nào đều sẽ cho rất nhiều phương án, ví dụ như làm nhiễu điện từ, tạo sương mù, kỹ năng ẩn thân, máy bay chim mồi không người lái, vân vân. Bản thân Phí Mễ có kiến thức rộng rãi, hắn biết rất nhiều phương án liên quan. Hiện tại các phương án này đều cần chỉnh hợp từ các bộ phận “module kiến thức”, chỉ cần lắp ráp lại, gã có thể tìm được phương pháp đối phó phù hợp.
Nhưng Thiết Canh Vương là một cái Quang Giáp nông nghiệp, trên bề mặt không có cái gì.
Vậy nó làm cách nào né tránh việc khóa chặt mục tiêu? Chẳng lẽ nó được trang bị bộ phận có chức năng này?
Phí Mễ đột nhiên cảm giác có chút tò mò, hắn điều khiển tất cả các ống kính giám sát xung quanh phạm vi Long Thành đang di chuyển, không ngừng việc chuyển đổi ống kính giám sát để lấy góc nhìn.
Trên hình ảnh theo dõi, Thiết Canh Vương cũng không phóng ra bất kỳ loại ánh sáng nào, bản thân nó chỉ không ngừng tả xung hữu đột mang theo phong cách cuồng bạo mà quỷ mị, trên radar gần đó cũng không có xuất hiện bất kỳ tín hiệu điện từ bất thường nào. Sau khi bình tĩnh, khả năng quan sát của Phí Mễ cũng khôi phục trạng thái bình thường, rất nhanh chóng gã liền phát hiện một số chi tiết bất thường.
Ví dụ như Thiết Canh Vương rất am hiểu việc phát hiện góc chết của hỏa lực.
Trong trường học các điểm bố trí hoả lực đều do các cao thủ bố trí một cách tỉ mỉ, nhằm đảm bảo không có góc chết. Tuy nhiên, do hệ thống phòng ngự chỉ mở đến cấp 3, có rất nhiều điểm hỏa lực không được kích hoạt, vì vậy xuất hiện một số góc chết hỏa lực và khu vực chân không.
Thiết Canh Vương vô cùng am hiểu việc lợi dụng những góc chết và khu vực chân không này, nó hầu như không hề tiến vào các khu nguy hiểm tập trung lượng lớn hoả lực.
Phí Mễ cảm thấy không thể tin nổi, cho dù là lão binh như gã đều không đạt được trình độ như vậy.
Qua bài giảng trên lớp học hay sân huấn luyện rất khó tạo thành ý thức chiến thuật, việc này cần trải qua một quá trình tích luỹ chiến đấu thực tế mới hình thành. Bản thân ý thức chiến thuật không có cách nào đo đạc, nhưng trong chiến đấu lại có thể phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng.
So với việc tin tưởng giả thuyết một học viên có ý thức chiến thuật mạnh mẽ, Phí Mễ càng thêm tin tưởng việc đối phương có thể là kẻ đã tìm trăm phương ngàn kế, thậm chí đã sớm nắm rõ các điểm bố trí hoả lực trong sân trường.
Đây là một âm mưu hay sao? Hay là trường học khác phái người tới đến gây rối?
Phí Mễ đưa tay sờ lên cằm, suy nghĩ của hắn trở nên rõ ràng, khi nhìn lại Thiết Canh Vương cảm giác lập tức hoàn toàn khác biệt.
Thiết Canh Vương nhìn như dã thú dùng tứ chi lao về phía trước, trên thực tế là lợi dụng trang bị đóng cọc cùng hai chân làm điểm phát lực để di chuyển thân hình. Càng quan sát kỹ, Phí Mễ càng cảm thấy hưng phấn.
Tư thế của Thiết Canh Vương vô cùng khó chịu, tạo cảm giác cực kỳ mất cân đối, nhưng khả năng chuyển hướng lại có tần suất cực cao, có khi trong một giây hoàn thành đến mấy lần chuyển hướng, quan trọng nhất là việc chuyển hướng này hoàn toàn không có quy luật chút nào.
Trong đầu Phí Mễ bỗng nhiên bay ra một thuật ngữ cổ xưa
Bước nhảy hình sóng bất quy tắc — Vô tự ba hình khiêu dược.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT