Fermi đói, hắn chuẩn bị ra ngoài mua chút gì đó. Ở trung tâm trang bị ra ngoài là thuận tiện, không người lái đưa cơm rất nhanh. Sơn cốc hoang vắng giống như chỗ mà Long Thành ở kia, Quang Giáp bay đến trung tâm trang bị cũng mất mấy giờ, bên ngoài không giao vào được.
Ngay vào lúc này, leng keng, chuông cửa kho hàng vang lên, mắt kính của Fermi bắn ra hình ảnh ngoài cửa, mắt kính của hắn có kết nối với máy tính khống chế chủ kho hàng.
Jasmine đứng ở ngoài cửa kho hàng, phía sau nàng phập phềnh một cái rương kim loại.
Fermi vội vàng mở cửa kho hàng nói: "Là Jasmine à, mau vào đi."
Fermi liên thanh nói: "Không mạo muội không mạo muội."
Jasmine đi vào kho hàng, có chút tò mò đánh giá linh kiện đầy đất cùng ông thầy đang qua lại trong đám linh kiện kia, rương kim loại phập phềnh ở phía sau nàng.
Nàng đi đến trước Fermi, có chút xấu hổ nói: "Jasmine làm một ít đồ ăn, nghĩ thầy cùng Fermi còn chưa có ăn cơm, nên mang một ít lại đây. Tiến sĩ nói không quản cơm là nói đùa, xin đừng tức giận."
Fermi luống cuống tay chân: "Rất cảm ơn! Chúng tôi còn đang nghĩ ăn cái gì đây?"
Hắn hướng về phía Long Thành đang bận rộn kêu lên: "Long Thành, mau tới ăn cơm, Jasmine đưa cơm đến cho chúng ta nè."
"Không rảnh."
Long Thành không ngẩng đầu lên.
Fermi hai má co rút một cái, cười gượng với Jasmine: "Cô chờ tôi một chút."
Dứt lời hắn chạy đến đống linh kiện, cứng rắn kéo Long Thành qua. Hắn nói riêng với Long Thành, như vậy rất không lễ phép. Long Thành nghiêng đầu tạm dừng suy nghĩ một chút, hắn nhớ mình đã đáp ứng với viện trưởng là phải lễ phép, liền gật đầu ok.
Jasmine nhấn xuống chốt mở của rương kim loại, bên trong có mấy tầng, chất đầy thức ăn trông rất ngon mắt.
Nàng trải một cái khăn trải bàn ở trên đất, rồi bày đồ ăn ở trên khăn trải bàn.
"Đồ ăn hàng ngày của tiến sĩ đều là Jasmine làm, không biết thầy cùng Fermi khẩu vị ra sao, xin mang những thứ không quen ăn nói lại với Jasmine. Jasmine sẽ lập ra thực đơn, nếu không rành thì Jasmine có thể học tập."
Nhìn mười mấy món ăn bày đầy đất, Fermi mắt không chớp một cái, nước miếng túa ra: "Jasmine thật biết nấu ăn!"
Đồ ăn bốc lên hơi nóng, phát ra mùi thơm mê người, Long Thành nhìn thấy ngón trỏ đại động, lập tức cảm thấy đói bụng, hắn nói: "Cảm ơn Jasmine."
Sau đó trực tiếp lùa thức ăn.
Jasmine thực vui vẻ, đôi mắt sau cặp mắt kính màu đen, cong thành hình trăng non đáng yêu. Nàng cẩn thận múc canh cho hai người, đưa lên hoa quả.
Long Thành cùng Fermi ăn khá là thô lỗ, hai người có thể nói là lang thôn hổ yết, gió cuốn mây tan.
Fermi một bên lùa cơm một bên mơ hồ không rõ nói: "Đồ ăn quá ngon!"
Long Thành căn bản không có ngẩng đầu, một tiếng cũng không có, vận đũa như gió.
Lúc này còn nói cái gì, Fermi thực ngu ngốc.
Cơm xong, canh xong, Fermi hầu như đi không nổi.
Long Thành nhìn thấy táo trong dĩa hoa quả, mắt liền sáng ngời. Cầm lấy quả táo, rắc rắc cắn ăn.
Jasmine phát hiện trên khuôn mặt lạnh nhạt của Long Thành lộ ra một tia tươi cười rất nhỏ, nàng mở to hai mắt: "Thầy thích ăn táo sao?"
"Ừm."
Rắc rắc.
"Thầy, có chỗ nào cần cải tiến không."
"Không có."
"Fermi thì sao?"
"Ăn quá ngon, đây là đồ ăn ngon nhất mà tôi từng ăn! Jasmine, cô quá lợi hại."
Jasmine cười thực vui vẻ, lộ ra một đôi răng khểnh, mắt mở rất lớn: "Thật vậy sao? Tiến sĩ rất ít khi khen Jasmine."
Fermi không chút do dự: "Thật thật! Tôi cam đoan!"
"Jasmine rất là vui! Đây là số của Jasmine, có gì cần, xin liên hệ Jasmine."
Jasmine mang đồ ăn thu vào rương kim loại, đứng lên, rương kim loại cũng phập phềnh lên theo, nàng cúi người chào Long Thành cùng Fermi: "Vậy Jasmine không quấy rầy thầy cùng Fermi."
Nói xong Jasmine mang theo cái rương nhảy nhót rời khỏi, hai cái bím tóc hất lên hất xuống.
Fermi nhìn theo Jasmine rời khỏi, cửa kho hàng đóng lại, hắn không có dời ánh mắt đi mà nói: "Long Thành, cậu biết không? Nhìn thấy Jasmine, trái tim được chiến hỏa tôi luyện qua của tôi, lập tức luân hãm, căn bản không thể ngăn cản! Trời ạ, sao lại có cô gái đáng yêu như vậy! Nàng chỉ cần dùng nụ cười, là có thể giết chết tôi!"
"Anh tôi luyện còn chưa đủ." Long Thành liếc mắt nhìn Fermi một cái, chân thật nói: "Cô ta dùng nụ cười giết không chết tôi."
Fermi tựa như không nghe thấy, thất hồn lạc phách thì thào: "Nếu Jasmine không phải nhân loại mới thì tốt quá..."
"Vậy cô ta đã chết rồi."
Long Thành đứng lên, đi về phía đống linh kiện.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, dừng lại xoay người, ở trong ánh mắt đang dại ra Fermi, bổ sung một câu.
"Mười lần."
***
Fermi mở ra đôi mắt buồn ngủ, trên trần nhà kho hàng, ngọn đèn chói lọi hoa mắt, hắn vội vàng đưa tay che lại. Một lát sau, hắn mới thích ứng với ánh sáng của kho hàng.
Tiếng máy móc gầm rú không dứt bên tai, Fermi nhìn thoáng qua thời gian, không khỏi lắc đầu, Long Thành chỉ liên tục điều chỉnh thử Quang Giáp là đã mười sáu giờ rồi.
Thật sự là đồ điên mà.
Fermi đi theo ở trong kho hàng đã bảy ngày. Hắn cũng không có biện pháp, làm trợ lý phải có giác ngộ làm trợ lý, ông chủ đang làm trợ lý trở về ngủ, ăn nói sao đây?
Muốn ngủ cũng phải ngủ ở kho hàng!
Fermi ở trong kho hàng tìm chút vật liệu mềm, làm cái giường ngủ nhỏ giản dị, thực thoải mái. Đương nhiên, Fermi không có quên bổn phận trợ lý, giả mô giả dạng hỏi Long Thành có muốn ngủ hay không.
Long Thành cự tuyệt ngay cả mí mắt cũng chưa nhướng lên một cái.
Fermi yên tâm thoải mái nằm xuống, bắt đầu cuộc sống nhàn nhã. Mệt thì ngủ, đói có Jasmine đưa cơm. Qua ngày so với ở trong ký túc xá của mình còn tốt hơn, ngẫu nhiên hắn cũng phiền não khi xoa xoa cái bụng đang từ từ đầy đặn lên của mình, béo lên rồi.
Điều chỉnh tư thế một chút, Fermi mở ra list "Binh vương ở trường", xem say mê, cái này càng thú vị hơn một ít.
Mỗi lần đọc đến chỗ phấn khích, hắn hận không thể thay thế nhân vật chính.
Nhìn xem, người ta mới là binh vương đường hoàng, sát thần trong quân, đến trường học, gặp học bá nào đánh học bá đó, câu từng hoa hậu giảng đường một, cứ thế tuần hoàn, là phấn khích loại nào tiêu sái loại nào!
Nhìn lại Long Thành, đến trường học, giết hoa hậu giảng đường hết lần này đến lần khác, câu đến kho hàng hết ngày này sang ngày khác, cứ thế tuần hoàn, giết hoa hậu giảng đường mười lần câu kho hàng bảy ngày, cái này có thể nói được gì đây?
Ở trong cảm nhận của Fermi, cái gọi là hoa hậu giảng đường căn bản không có cách nào so với Jasmine.
Ngẫm lại hôm nay Long Thành vừa mới giết hoa hậu giảng đường mười lần, kho hàng không biết phải ở đến khi nào, Fermi cảm thấy cuộc đời bi thương bất quá cũng chỉ là như thế.
Jasmine đáng yêu như vậy, người này cũng hạ thủ được?
Ài, cách giờ cơm còn chừng một giờ, sao mình đã thấy đói bụng rồi?
Ngay vào lúc này, trước mắt Fermi bắn ra tin tức, Trung Tâm An Ninh gởi đến tình báo, không ngoài ở nơi nào đang phát sinh xung đột vân vân.
Fermi xem cũng không xem, trực tiếp tắt đi, tiếp tục đọc "Binh vương ở trường", hắn phải chạy chữa tâm linh đang bị thương của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT