"Huynh đệ mày đã chết, mày có thể đi theo nó rồi."
Một câu nói nhỏ lạnh nhạt mơ hồ bất định, nghe không ra vui buồn.
Triệu Nhã ý thức bắt đầu mơ hồ, mơ hồ nghe được đối phương không có dừng lại, hành lang trống trải yên tĩnh quanh quẩn tiếng bước chân, dường như đã đi xa.
Fermi đang ngủ ở trên xe bị tiếng cảnh báo bừng tỉnh, hắn giật mình một cái, nhanh đứng dậy.
Khu dưới đất bên ngoài tấm thủy tinh đang là một mảng hỗn loạn, mọi người phía sau tiếp trước chạy về phi xa của mình. Bọn họ vẻ mặt kinh hoảng, có người mặt mũi bầm dập, trên người nơi nơi là vết máu, nữ thì trên mặt đầy nước mắt, tóc tai bù xù chân trần.
Fermi sắc mặt khẽ biến, nhảy xuống xe, kéo lại một người quen hỏi phát sinh cái gì. Biết được khu Quang Giáp phát sinh chiến đấu, tim hắn lập tức đề lên cổ họng. Long Thành không phải khu ở Quang Giáp sao? Người này sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Fermi đang do dự có đi khu Quang Giáp hay không, thì ở trong đám người ngay mặt chạy đến phát hiện bóng dáng Long Thành, không khỏi thở ra một hơi.
Thời điểm Long Thành đi ra, mạng đã được kết nối, hắn đoán trung tâm trang bị đã khống chế thế cục. Tình thế cũng quả nhiên như hắn đoán, ven đường xuất hiện rất nhiều nhân viên công tác, nghiêm khắc kiểm tra giấy chứng nhận cùng thân phận. Mấy Quang Giáp tọa trấn toàn trường, nhân viên công tác phát hiện Long Thành là học sinh Bonin, để hắn đi qua. Ngẫu nhiên có nhân viên công tác kêu hắn "Thiết Canh Vương", hiển nhiên là đã xem qua khảo hạch của hắn.
Khi Fermi nhìn thấy vết máu trên tay trái, đã bị dọa nhảy dựng: "Cậu bị thương?"
Long Thành lắc đầu: "Không có."
"Vậy may rồi! Nghe nói bên trong đã xảy ra chiến đấu? Là chuyện gì vậy?"
Long Thành cúi đầu trầm mặc không nói.
Fermi phát hiện Long Thành cảm xúc không cao lắm, nghĩ Long Thành là bị kinh sợ, an ủi nói: "Không sao không sao, người không có sao là tốt rồi! Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời! Cậu đây là sẽ phát đạt đó. Nói thật, vận khí của cậu thật sự là không ai bằng. Tôi đến Bonin ba năm, trung tâm trang bị lần đầu tiên gặp chuyện không may, đã bị cậu gặp trúng. Ha ha, đợi lát mua xổ số, nói không chừng có thể trúng giải nhất."
Long Thành không hé răng, hắn hiện tại thực sợ hãi, cảm xúc hạ tới đáy cốc.
Hắn đã giết người.
Ở trong nháy mắt cảm nhận được sát ý, thân thể bản năng làm ra phản ứng. Ở khoảng cách gần như vậy, thời gian ngắn như vậy, hắn căn bản không rảnh đi tự hỏi.
Còn chưa có khai giảng mình đã giết người.
Long Thành trong lòng khổ sở đến cực điểm, đã phần là sợ hãi. Mình có thể sẽ bị đuổi ra doanh huấn luyện hay không? Nếu bị đuổi ra, có phải cũng không thể ở lại nông trường hay không?
Hắn ngơ ngác nhìn bên ngoài xe, có chút ngẩn người, tim đã trầm xuống, tay chân lạnh như băng. Mỗi khi hắn sợ hãi, tay chân hắn nhiệt độ đều sẽ rất thấp.
Xe đang phi hành trong dãy núi, trong thùng xe thực im lặng.
Fermi lo lắng liếc mắt nhìn Long Thành một cái, Long Thành trở về từ khu Quang Giáp đã như mất hồn mất vía.
Bắt đầu từ khi tiếp xúc, Long Thành cho Fermi ấn tượng sâu nhất chính là im lặng, im lặng đã có điểm quái gở, tiếp theo chính là bình tĩnh, bình tĩnh vượt quá tuổi. Fermi luôn có một loại ảo giác, giống như trời sập xuống, Long Thành vẫn sẽ là gương mặt không chút vẻ mặt như vậy.
Đến cùng vẫn là một đứa nhỏ, nhất định là sợ hãi rồi!
Fermi không khỏi cảm khái, hồi tưởng mình khi ở quân đội tham gia trận chiến đấu đầu tiên, lúc ấy đầu mình hoàn toàn trống không, toàn bộ nội dung ngày thường huấn luyện tất cả đều quên sạch không còn một mảnh. Sau khi lui ra khỏi chiến trường, trong thời gian rất dài buổi tối mỗi ngày đều là ác mộng.
Fermi khuyên bảo: "Không cần lo lắng, Long Thành, cậu hiện tại thực an toàn, phi thường an toàn, không có ai dám động một sợi lông của cậu. Nơi này là Bonin, không ai dám xâm nhập vào đây!"
Long Thành hỏi: "Trường học sẽ đối phó người xâm nhập như thế nào?"
Fermi cười ha ha: "Cho bọn chúng một cái giáo huấn khắc sâu. Trước tìm ra bọn chúng, sau đó à, giết chúng không còn manh giáp."
Long Thành hỏi lại: "Anh không phải nói không thể giết người sao?"
"Tôi nói là ở trường học, đối với đồng học khác." Fermi đầu tiên là một bộ giọng điệu ân cần dạy bảo, ngay sau đó ngữ khí chợt chuyển, đằng đằng sát khí: "Bọn chúng là người xâm nhập, còn là tìm tới cửa, không giết còn giữ lại mừng năm mới sao?"
Long Thành vẻ mặt nghiêm túc chân thật: "Tôi có thể giết người xâm nhập không?"
"Cậu?" Fermi cười ha ha: "Đương nhiên có thể! Bất quá cậu lo mà học tập, học bản lãnh cho giỏi, chờ thực lực đủ, lại đi xử lý bọn chúng. Còn ở trước đó, bảo vệ bản thân cho tốt. Cậu lần này làm rất đúng, ở thời điểm gặp phải nguy hiểm, trước tiên bảo vệ tốt bản thân, không cần làm anh hùng..."
Toàn bộ áp lực cùng sợ hãi tan thành mây khói trong nháy mắt, vui mừng khó có thể diễn tả bằng lời tràn ngập mỗi một tế bào trong thân thể Long Thành.
Hắn không cần rời khỏi trường học! Hắn không cần rời khỏi nông trường!
Fermi chú ý tới cảm xúc của Long Thành biến hóa.
khí tức áp lực bao phủ quanh thân Long Thành trở thành hư không, khuôn mặt non nớt giờ phút này hoạt bát sáng ngời.
Fermi bỗng nhiên nhớ tới chiến hữu bị thương tuyệt vọng trên chiến trường, ở một khắc được cứu, khuôn mặt u ám chết lặng của bọn họ đột nhiên trở nên sinh động, bọn họ có hy vọng sống sót.
Fermi khóe miệng không khỏi thêm một phần tươi cười, trong lòng thỏa mãn.
Hắn không biết vì sao mình sẽ nghĩ đến chiến hữu năm đó, nhưng mà có thể dẫn đường cho Long Thành, hắn cảm thấy thực vui mừng.
Chuyện hôm nay cũng gõ vang cảnh báo cho Fermi, vô luận Long Thành mạnh đến cỡ nào, đến cùng vẫn là một đứa nhỏ, hắn phải chú ý điểm ấy.
Sau khi hân hoan, Long Thành hiện tại trong lòng tràn ngập ảo não, có chút đau lòng.
Súng trên tay người xâm nhập kia, vừa xem đã biết là vật phi phàm, chiến lợi phẩm trên người còn chưa có cướp đoạt. Đúng rồi, cô gái nọ hình như nói nàng rất có tiền?
Đáng tiếc lúc ấy hắn bởi vì lo lắng bị trường học đuổi đi, không muốn bị người ta phát hiện mình giết người, vội vàng rời đi.
Đáng tiếc chiến lợi phẩm này.
Tiếc nuối thì luôn khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, nhưng mà so sánh với có thể ở lại trường học, là không đáng giá nhắc tới.
Máy tính khống chế chủ nhắc nhở: "Đã đến tọa độ mục tiêu, sắp hạ xuống, xin buộc dây an toàn!"
Xe bắt đầu hạ xuống.
Lúc này đã gần đến chạng vạng, ánh chiều tà chiếu xuống ở trong những ngọn núi, ngọn núi màu trắng xanh bị nhuộm thành vàng óng, nhiệt độ không khí bắt đầu hạ xuống, trong gió mang theo một chút ý lạnh hiu quạnh.
Tầm nhìn của Long Thành cũng hạ xuống, xe đã hạ độ cao để đáp xuống ngọn núi. Đợi hạ xuống đến đáy sơn cốc, ánh sáng càng thêm hôn ám, ngẩng đầu nhìn lên, ngọn núi đã một phân thành hai, nửa trên đắm chìm trong ánh chiều tà, nửa dưới bị bóng đêm hắc ám cắn nuốt.
Sơn cốc không lớn, bốn phía là vách đá dựng đứng, mặt đất tất cả đều là đá, lớn cao chừng hai người, nhỏ chừng ngón cái, trừ cái đó ra thì trống không.
Long Thành đánh giá sơn cốc, cùng với hình chiếu tin tức mà hắn đã xem thì giống nhau như đúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT