Ngày hôm sau. Chíp….chíp… Tiếng chim hót líu lo đánh thức tôi dậy. Ngáp một cái rõ to, tôi uể oải xuống giường tiến thẳng về phía phòng tắm. Ôi trời, nhìn mắt tôi không khác gì con gấu trúc, đầu tóc bù xù như tổ quạ, hai mắt díp lại, quần áo nhăn nhúm vô độ. Hu hu hu, tôi chẳng khác gì yêu tinh dọa người nữa. 

Với lấy bộ quần áo đồng phục, tôi thay bộ đồ ngủ ra rồi cầm lược chải tóc. Rồi bỗng dưng “Rầm” tiếng động lớn khiến tôi giật mình. Vội vã chạy ra khỏi thì tôi thấy cánh cửa phòng mình đã yên vị trên sàn nhà từ lúc nào. Và thủ phạm gây ra không ai khác chính là khắc tinh của đời tôi – Trương Vĩ Thiên Ân. Đấy, cái số tôi nó đen thế đó.

Sống cũng chẳng được yên nữa, từ khi bắt đầu gặp hắn thì ngày nào ông thần xui cũng đeo bám tôi như đỉa. Tại sao hả? Ngay cả tôi cũng chẳng biết nữa đây này. Tức giận, tôi dậm chân “ruỳnh, ruỳnh” như động đất ở Nhật Bản, đến trước mặt hắn, tôi quát như kiểu nha đang bị cháy.

- NÀY, ANH ĐANG LÀM CÁI GI VẬY HẢ? MUỐN PHÁ NHÀ TÔI HẢ?

- Xin lỗi, tại tôi mạnh chân quá. Thôi có gì tôi sẽ cho người đến sửa lại giúp em. (cười đểu ơi là đểu)

Chắc tôi tức điên mất, giờ chỉ muốn nhảy lên đấm cho hắn một cái để cho tên đó tỉnh ra nhưng sức lực có hạn nên đành nhắm mắt chịu đựng mà thôi. Nói một câu xanh rờn cả tô quốc, hắn bỏ xuống phòng khách ngồi.

- Chưa mặc váy.

Tôi cúi xuống nhìn. Sặc. Oh my God. Cái gì thế này? Tôi đang mặc cái quần ngủ hôm qua, còn áo thì là đồng phục. Hu hu hu. Nhục. Nhục quá! Tôi chạy như bay vào phòng tắm, đóng cửa thật mạnh. Chết tôi rồi! Thế nào hắn cũng tìm cách mà nói về tôi à coi. Sao ông trời lại bất công với tôi như thế? Chẳng lẽ tôi đã làm gì sai hay sao chứ? Tôi phải làm gì để đối mặt với hắn đây? 

Haizzz… Thôi cứ coi như là không đi, giờ nghỉ học vì một chuyện cỏn con có mà điên. Hất nước vào mặt để tỉnh táo lại, tôi nhẹ nhàng khẽ mở cửa, ngó nghiêng xung quanh. May quá! Tiếp theo tôi rón rén đi ra khỏi phòng và bắt gặp hắn đang khoanh tay đừng trước cửa. Hức hức, đúng là có tránh. cũng chẳng được. Được, tôi đen đủi. Đang định dắt xe đến trường thì tên đó kéo tôi lại và nói.

- Hôm nay tôi sẽ đích thân đưa em đến trường.

Thế có khổ không cớ chứ nhưng biết làm sao đây. Tôi định trốn nhưng bị một đoàn người mặc áo đen chặn lại và đưa lên xe hắn. Tên này ác độc quá! Tôi cứ có cảm giác như mình là tội phạm đang được đưa đến phòng giam ý. Giời ạ! Tôi có đụng chạm gì đến hắn đâu mà lại phải gánh chịu tình cảnh này hả trời? Ấy vậy mà hắn còn vui vẻ nói chuyện điện thoại nữa chứ.

Bộ không thấy tôi ở đây hay sao? Thiên Ân, anh thật đáng ghét. Sắp thoát nạn rồi. Chiếc xe dừng ngay trước cổng trường. Ặc, híc, quả này tôi sẽ bị cả đám con gái làm thịt viên chiên rồi. Mặt méo xệch đi, tôi bước ra khỏi xe, còn không quên lườm cho hắn một cái cháy mặt. Hôm nay anh thắng nhưng hôm sau thì chưa chắc đâu, cứ chờ đấy tên độc quyền. Vừa nghĩ tôi vừa hậm hực đi vào trường, xung quanh ngưởi tỏa sát khi ngùn ngụt, ánh mắt hình viên đạn lướt quá đám học sinh như muốn nói: “Động vào thì chết..” 

Cũng nhờ cái chiêu này nên tôi mới thoát được tai kiếp đó chứ không đã chẳng xuất hiện ở đây đâu. Cùng lúc đó, một chiếc xe mô tô phân phối cao lao vào trường như đi ăn cướp. Tất nhiên tôi biết là ai nhưng không muốn nói ra đó thôi. Tiếp tục dải bước nhanh và dài, tôi bước vào lớp, quăng cặp sách xuống bàn rồi nắm gục ngủ. Ai ngờ, lại bị “cái loa phóng thanh” Tiểu Ngọc làm phiền, chán, siêu chán luôn. Đột nhiên, một đám con gái lớp trên đi và.

o khuôn mặt chẳng có chút thiện cảm nào và tiến thẳng về phía tôi. Chẳng lẽ sắp có chuyện gì xảy ra? Một đàn chị lớp trên – hình như là đầu đàn bước lên trước, nhìn tôi khinh khỉnh nói.

- Cuối giờ học gặp tại nhà kho thể dục. Và đừng nhát gan.

- Được thôi.

Tôi nhún vai như chẳng có chuyện gì xảy ra. Khi bon họ vừa rời khỏi, mọi cái nhìn đểu chĩa về tôi. Liếc xéo cho họ một cái, tôi ngó lơ ra ngoài cửa sổ. Nhưng không may là tôi lại phải chịu sự tra hỏi của Tiểu Ngọc. Haizzzz… Nếu không trả lời thì tôi sẽ chẳng thể sống mà trở về. Thế là tôi đành nói hết những gì tôi biết nhưng mấy người đó tôi không biết là ai. 

Có lẽ họ là thuộc hạ của Maria chăng? Mà thôi kệ, là ai thì cũng vậy thôi, tôi sẽ không bỏ chạy bởi như thế sẽ là kẻ thua cuộc. Cùng lúc đó, tiếng hét chói tai của bọn con gái khiến tôi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Một đám đông chen chúc đứng trước cửa. Chả bao giờ tôi được sống trong yên tĩnh cả. Và tôi cũng chẳng thế ngờ là Kin đến tận đây. Lại có chuyện gì nữa đây? Tôi nhìn Kin khó hiểu vô cùng. Rồi anh ấy cất tiếng nói, rất nhỏ như chỉ muốn mình tôi nghe thấy.

- Giờ ra chơi em có thể cho anh một chút thời gian được không?

- Vâng. Đằng nào em cũng rảnh. Vậy em đợi anh ở căng tin nhé.

- Ừ. Quyết đinh thế đi. Anh về đây.Sắp vào lớp rồi.

- Em chào anh. Lúc Kin biên mất khỏi lớp cũng là lúc lời ra tiếng vào, hết thảy học sinh trong lớp đều bàn tán rất sôi nổi mà tôi chính là chủ đề chính của câu chuyện. Chuông reo vang, tiết học thứ nhất bắt đầu với bao nhiêu sự thắc mắc nhưng không có lời giải đáp. 

Thật sự tôi chẳng thế nào tập trung được vào bài học. Mấy ngày hôm nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong khi tôi chưa chuẩn bị tâm lí để đón nhận nó. Đã không biết bao nhiêu lần cố giáo nhắc nhở tôi để ý vào bai học nhưng được mấy phút thì y như rằng tôi lại không thể làm được. Đầu óc tôi cứ để đi tận đẩu tận đâu.

Cuối cùng, tôi xin phép xuống phòng y tế với lý do bị đau bụng. Giờ tôi cần được nghỉ ngơi. Tôi lóc cóc đi đến phòng y tế. Ngả người xuống giường, tôi vắt tay lên trán, hình ảnh người ba thân yêu hiện lên trong đầu. Chắc ba đang trách tôi vì đã quên mất ông ấy. 

Đúng, thời gian này tôi đã quên mất ông, người mà bản thân mình yêu thương nhất. Tôi thật là vô tâm. Ba giận tôi cũng đúng thôi. Tất cả là tại tôi mà. Đau và nghẹt thở. Tim tôi như đang bị ai gặm nhấm từng chút từng chút một. Dường như đang có người nào đang nhìn tôi rất chăm chú. 

Ngồi dậy tôi thấy Thiên Ân đang đứng gần đó, ánh mắt nhìn tôi rất lo lắng. Chẳng lẽ lại có chuyện gì? Sao lại trùng hợp vậy nhỉ? Hay là hắn cố tình đến đây? Và hắn tiến gần về phía tôi, rồi sờ trán tôi, ân cần nói.

- Em bị ốm à? Có sao không?

- À, tôi chỉ cảm thấy hơi mệt. (tôi ngập ngừng trả lời)

- Vậy à? Làm tôi rất lo.

Hắn thở phào nhẹ nhõm như mới trút được gánh nặng. Một cảm giác lạ len lỏi trong trái tim mà không biết tên nó là gì. Thình thịch… thình thịch… Thế này là sao nhỉ? Thực sự tôi không hiểu mình đang bị làm sao nữa. Tự dưng hắn nháy mắt, trêu chọc.

- Mặt em đỏ chót lên rồi kìa. Nhìn đáng yêu thật đấy!

Ôi trời! Chắc mặt tôi bây giờ còn đỏ hơn trái cà chua rồi. Hu hu hu. Thật là mất mặt. Thế là tôi xoay ngoắt 360 độ, nói.

- Tôi mệt nên đi nghỉ đây.

- Vậy thì tôi sẽ ngồi đợi em tỉnh dậy. Sau đó tôi sẽ đưa em về.

Chết! Vậy thì không được. Đến giờ nghỉ trưa, tôi còn phải gặp Kin nữa cơ mà. Nhỡ hăn mà biết thì tôi sẽ chẳng còn toàn thây nữa đâu. Làm sao đây? À, đúng rồi. Tôi nở một nụ cười siêu đáng yêu, cất tiếng.

- Giữa giờ nghỉ trưa, tôi có hẹn với Tiểu Ngọc rồi nên không nằm bẹp đến giờ tan trường đâu.

- Thế à? Tiếc thật. Nhưng hết 5 tiết, tôi có thể đợi em ở cổng trường và đưa em về được không?

Nhìn vẻ mặt đáng thương như cún con của hắn khiên tôi không tự chủ mà gật đầu. Thiên Ân vui mừng đến nỗi bế tôi lê-n xoay vòng. Sao mọi thứ trước mặt cứ quay vòng vòng thế này? Là tại hắn. Và kết quả là tôi chóng mặt nên phải ở yên trên giường còn hắn thì tung tăng đi đâu đó. Đúng là xui xẻo. Reng…reng… Giờ nghĩ trưa đến rồi. Tôi nhảy xuống giường, tiến thẳng về phía căng tin. 

Không biết tôi có lỡ hẹn không nhỉ? À, tí nữa tôi còn cuộc hẹn với mấy đàn chị khối trên. Đã đồng ý với hắn rồi, biết làm sao bây giờ. Thôi đến đâu hay đến đó. May quá, Kin chưa đến, tôi chọn một cái bàn có thể nhìn được cảnh vật bên ngoài, kéo ghế ngồi vào đó. Lấy ình một cốc lúa mạch, tôi nhâm nhi thưởng thức. 

Mãi một lúc sau, Kin mới xuất hiện, tôi vẫy tay ra hiệu: “Em ở đây” Anh ngồi đối diện toi, trông có vẻ trầm tư, ánh mắt cứ hướng về một nơi xa xăm nào đó. Tôi đang rất thắc mắc, Kin đang định nói chuyện gì với tôi. 

Nếu về chuyện tình cảm thì tôi không biết nên làm gì cho đúng và không làm anh tổn thương. Lòng tôi đang rối như mớ bòng bong. Người phá tan bầu không khi căng thẳng, u ám là Kin, giọng nói của anh có vẻ rất ngập ngừng.

- Anh biết chuyện này hơi vội vàng nhưng em, em có thể làm người yêu của anh không?

Ánh mắt chờ đợi nhìn tôi chằm chằm. Tôi bối rối, chẳng biết tại sao cổ họng lại ứ nghẹn, bị chặn lại không thế cất lên lời. Có thế anh ấy sẽ ghét mà bỏ đi thì sao? Thế thì tôi sẽ mất đi một người thân yêu. Vậy nên không thế được. Tôi không chấp nhận điều đó. Không bao giờ. Kin, em xin lỗi vì đã quá ích kỉ, nhưng mong anh hãy hiểu và tha thứ cho em có được không? Gắng gượng mãi tôi mới thốt ra một câu.

- Em muốn suy nghĩ.

- Được. Anh sẽ chờ em nhưng đừng quá lâu, có được không?

- Vâng. Giờ em phải đi có việc gấp đây. Hẹn gặp anh sau.

Rồi tôi quay lưng bỏ đi mà trong lòng đau đớn, muốn khóc nhưng lại chẳng được. Giờ tôi biết đi đâu đây? Khó chịu quá. Đầu tôi sắp nổ tung ra rồi. Mưa. Mọi thứ xung quanh như bị nuốt chửng bởi không gian âm u, xám xịt. Từng bước chân nặng nề, tôi chẳng còn mặt mũi nào gặp Kin nữa rồi. Chắc chắn sau này tôi sẽ làm anh ấy tổn thương. Những giọt mưa tạt vào mặt và tôi thấy rát nhưng không thể bằng nỗi đau trong tim. Điện thoại reo, tôi lục túi quần, lấy chiếc điện thoại, nghe máy.

- Alo.

Im lặng, không có tiếng trả lời. Nó khiến tâm trạng tôi đang khó chịu giờ lại thêm bực bội. Tôi gắt.

- Ai vậy? Trả lời đi chứ.

Chính vì như vậy, người bên kia mới bắt đầu lên tiếng.

- Tiểu Hương, cô Lan đây (mẹ Tiểu Ngọc), mẹ cháu, mẹ cháu… (ngập ngừng)

- Mẹ cháu sao hả cô? Chắc là mẹ phải đi ra nước ngoài rồi à?

Và rồi tôi nghe thấy tiếng khóc của cô Lan. Sao cô ấy lại khóc nhỉ? Thái độ cũng lạ nữa. Thịch… Bất chợt, tim tôi nhói đau từng đợt, một cảm giác chẳng lành xâm chiếm lấy suy nghĩ. Tại sao lại thế nhỉ? Dường như cô Lan nén khóc, tiếp tục nói.

- Cháu phải bình tĩnh nghe bác nói nghe. Không được xúc động, được chứ?

- Vâng, cô cứ nói đi ạ. (vì chẳng hiểu chuyện gì nên tôi vẫn hồn nhiên nói)

- Thật ra, bệnh viện vừa gọi đến, mẹ cháu bị tai nạn rất nặng đang được phẫu thuật ở bệnh viện Nhân Ái. Bác sĩ nói bị đụng xe. Cháu đến luôn đi. Alo… alo… Tiểu Hương… cháu sao vậy?

Tai tôi ù đi, chẳng nghe thấy gì nữa. Chiếc điện thoại đã rơi xuống vũng nước mưa, tay tôi buông lỏng, mặt tái nhợt như tàu lá. Không phải, chắc chắn là có sự nhầm lẫn nào đó. Làm gì có chuyện mẹ tôi bị tai nạn cơ chứ? Đúng rồi, cô Lan nói đùa. Cô ấy trêu tôi. Tôi không tin, không bao giờ có chuyện đó xảy ra. 

Tôi sẽ đến bệnh viện xác nhận rồi bác sĩ sẽ nói nhầm lẫn. Đừng mà. Hãy nói đó là đùa đi. Các người nói dối, các người đang muốn hành hạ tôi bằng cách này đây mà. Mẹ, mẹ ơi, đó là một trò đùa đúng không? Mẹ đã nói không bao giờ rời xa con nên chuyện này không thể là sự thật đúng không mẹ? 

Dưới cơn mưa buốt giá, tôi vùng vẫy yếu ớt, đôi chân bất động không thế di chuyển. Thật sự rất đau, đau lắm. Nước mắt hòa lẫn với những giọt nước mưa. Mặn đắng. Sẽ chẳng có ai biết là tôi đang khóc, chẳng ai biết. Bỗng một giọng nói đầy lo lắng dù có mắng nhưng cũng chỉ vì lo lắng.

- Sao em ngốc thế hả? Trời mưa thế này mà lại ngồi đây, có biết là tôi tìm em cực khổ lắm không?

Ánh mắt vô hồn nhìn Thiên Ân, nói như cầu xin.

- Làm ơn. Hãy đưa tôi đến bệnh viện Nhân Ái. Xin anh.

- Được, được. Giờ tôi sẽ đưa em đến đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play