*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chụp ảnh cưới xong, ngày nào Thẩm Diệc Hoan cũng nằm ăn vạ trong nhà chẳng buồn ra khỏi cửa.
Bây giờ còn đang trong kỳ nghỉ phép, bởi vì triển lãm ở các thành phố khác còn chưa kết thúc, mà Chu Ý Xu cũng không phải kiểu sếp thích bóc lột sức lao động nhân viên, thậm chí có thể coi là người sử dụng lao động vô cùng hợp lý.
Nhiều lúc Thẩm Diệc Hoan còn ngạc nhiên bởi thân làm sếp mà tính tình như Chu Ý Xu vẫn chưa làm studio phá sản.
Ngược lại gần đây Lục Chu hình như rất bận rộn.
Thẩm Diệc Hoan cũng không hỏi, chỉ biết sơ qua là anh bận bịu dự án bên trường quân sự, nội dung cụ thể liên quan đến vấn đề cơ mật, nên cô không hỏi nhiều.
Thẳng đến buổi sáng bốn ngày sau.
Thẩm Diệc Hoan bị Lục Chu lay tỉnh, từ trước đến giờ Lục Chu chưa bao giờ đánh thức cô, bản thân lúc rời giường cũng cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể để tránh đánh thức Thẩm Diệc Hoan.
Cô dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ: "Sao thế anh?"
Lục Chu nửa quỳ ở trên giường ôm cô ngồi dậy, nhẹ nhàng nói: "Đưa em tới chỗ này."
"Chỗ nào?"
"Đi rồi sẽ biết."
Ngày hôm qua bị Lục Chu lăn lộn đến nửa đêm, Thẩm Diệc Hoan thật sự không tỉnh táo nổi, cô gắng gượng rửa mặt xong liền mơ mơ màng màng bị Lục Chu dắt xuống lầu rồi lên xe.
Cũng không kịp chú ý tới trong tay anh còn xách theo một chiếc vali.
Trên xe cô lại thiếp đi lần nữa.
Lúc đến nơi, Lục Chu lại đánh thức cô dậy.
Thẩm Diệc Hoan quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, chớp chớp đôi mắt, ngây ngẩn hết cả người.
Sân bay?
"Lục Chu." Cô nuốt nước bọt, "Chỗ mà anh nói mang em đi, phải đi máy bay hả?"
"Ừ, xuống xe nào, sắp tới giờ đăng ký rồi."
Thẩm Diệc Hoan nhìn Lục Chu lấy vali từ cốp xe ra, mới tỉnh ngủ lầu bầu một tiếng: "Chúng ta đi đâu thế?"
"Hulunbuir*."
"...Dạ?"
"Không phải trước đó em nói muốn đi thảo nguyên chơi sao?"
Lời này Thẩm Diệc Hoan nói từ những năm còn học cấp ba, thế mà bây giờ Lục Chu vẫn còn nhớ.
*Hulunbuir là một địa cấp thị nằm phía đông bắc của khu tự trị Nội Mông Cổ, Cộng hòa Nhân dân Trung HoaMãi cho tới khi xuống máy bay, Thẩm Diệc Hoan vẫn còn thơ thơ thẩn thẩn.
Thế nhưng khí chất độc nhất vô nhị mà Lục Chu đã được tôi luyện trên mảnh đất sa mạc đầy nắng và cát kia, quả thực đã được phô bày ra hết.
Một cơn gió thổi qua mang theo sự ẩm ướt, Thẩm Diệc Hoan nhìn Lục Chu, bị vẻ đẹp trai của anh làm cho tim đập bình bịch.
Khi đi ra ngoài đã có xe đón, Lục Chu một tay xách hành lý tay còn lại nắm lấy Thẩm Diệc Hoan lên xe.
Chiếc xe này còn rất lớn, có thể chứa được bảy, tám người, Thẩm Diệc Hoan sửng sốt, hỏi: "Anh đặt trước rồi à?"
"Ừ."
"Sao em lại không biết, anh chuẩn bị bao giờ thế?"
Lục Chu nói: "Mấy ngày nay."
"À." Thẩm Diệc Hoan chớp chớp mắt, dựa vào lưng ghế, "Em còn tưởng mấy hôm nay anh bận việc bên trường quân đội, thế bây giờ chúng ta đi đâu hả anh?"
Lục Chu không trả lời cô, mà chỉ chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Bảo bối, em thử nhìn ra ngoài kia xem."
Thẩm Diệc Hoan lập tức quay đầu.
Trong nháy mắt cả người cô ngây ngẩn, quá đẹp.
Từng thảm cỏ trải dài rộng lớn, vừa vào xuân không lâu, sắc cỏ xanh như ngọc, khi cơn gió nhẹ thổi tới tạo thành từng gợn sóng xanh rì rào, đẹp không tả xiết.
Sa mạc ở Tân Cương cũng đẹp, nhưng hai vẻ đẹp này hoàn toàn khác nhau.
"Em không mang máy ảnh!" Thẩm Diệc Hoan buồn buồn nói.
"Anh mang cho em đây rồi." Lục Chu khẽ cười, mở balo của mình lấy camera ra đưa cho cô, "Đây."1
Thẩm Diệc Hoan lập tức hạ cửa sổ xe xuống bắt đầu chụp.
Dù đi trên cỏ nhưng xe vẫn chạy rất nhanh, ảnh chụp cũng rất tốt.
Tài xế quay đầu lại cười nói: "Cỏ bên này vẫn chưa tính là đẹp đâu, tới thêm một đoạn phía trước nữa còn tuyệt hơn, có cả cừu đấy."
"Cừu sao ạ!" Hai mắt Thẩm Diệc Hoan sáng lên.
"Đúng thế." Tài xế vừa nói vừa khoa tay múa chân một chút, giống như đang giảng giải cho một đứa trẻ chưa thấy sự đời, "Lớn như thế này nè, cừu con cũng có nữa, chúng thường ăn cỏ dọc bờ sông."
Xe tiếp tục đi về phía trước, cỏ ngày càng rậm rạp, nhìn qua mềm mại vô cùng.
Thẩm Diệc Hoan đã không thèm để ý gì tới Lục Chu, từ đầu đến cuối chỉ quay mặt ra ngoài cửa sổ, còn giơ tay bắt lấy cơn gió trên thảo nguyên.
Thời tiết vẫn còn lạnh, Lục Chu sợ cô cảm nhưng Thẩm Diệc Hoan vẫn mặc kệ, vẫn trong trạng thái hồ hởi từ đầu đến giờ.
Xe dừng lại, từ đây đã có thể nhìn thấy những nhà bạt xa xa, rất lớn, trong không khí thoang thoảng mùi hương cỏ non.
Thẩm Diệc Hoan nhảy xuống xe, cảm giác dẫm đi trên cỏ vô cùng kỳ diệu, khác hẳn so với cỏ trong thành phố, cô khẽ nhảy nhảy hai lần.
Rồi vô cùng vui vẻ nhìn Lục Chu: "Mềm quá!"
Lục Chu cười "Ừ" một tiếng.
Đôi mắt cô gái nhỏ sáng ngời, hệt như ẩn chứa cả một dải ngân hà sáng chói.
Lục Chu lấy vali xuống, cùng Thẩm Diệc Hoan đi về phía trước.
Thẩm Diệc Hoan vẫn luôn cầm máy ảnh, chụp đây chụp đó, cũng chụp Lục Chu mấy bức.
"Buổi tối chúng ta ở đâu?" Thẩm Diệc Hoan chụp một lúc mới nhớ tới vấn đề này.
"Nhà bạt."
"Nhà bạt chỗ này vẫn cho người thuê ở á?" Thẩm Diệc Hoan chỉ về phía dãy những nhà bạt cách đó không xa.
"Không." Lục Chu chỉ ra chỗ xa hơn, "Ở bên kia."
Thẩm Diệc Hoan hưng phấn tới cực điểm, đến nỗi không thể bước đi như người bình thường, mà hai chân nhảy nhảy từng bước nhỏ trên cỏ.
Đi được mười phút, Thẩm Diệc Hoan đã thấy chỗ hai người sẽ ở lại.
Là một căn nhà bạt vô cùng độc đáo, một mặt làm bằng kính, ngồi ở trong có thể trực tiếp ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, phỏng chừng buổi tối còn có thể ngắm sao, sáng mai lại xem được mặt trời mọc.
Bên trong là ánh đèn màu vàng dịu, nhìn qua vô cùng ấm áp.
"Oa!" Thẩm Diệc Hoan hô một tiếng.
Nói rồi chạy thẳng vào trong, Lục Chu cũng xách vali đi vào.
Sắp xếp xong đồ đạc, hai người lại ra ngoài.
Sắc trời đã gần tối, cách đó không xa có một cái hồ, bên bờ quả nhiên có cừu, một đàn đứng ăn cỏ uống nước với bộ lông xù trắng tinh.
Thẩm Diệc Hoan trực tiếp ngồi phịch xuống đất giơ máy ảnh lên, Lục Chu đứng ở bên cạnh.
Chụp được mấy bức, Thẩm Diệc Hoan lại đem máy cất vào trong túi, ném qua một bên, nằm thẳng thành hình chữ X xuống dưới, huơ tay rồi lại huơ chân.
Thoải mái quá!
"Lục Chu, anh cũng nằm xuống đây đi."
Anh cũng nằm xuống, cả hai cùng nhìn lên bầu trời không dính chút bụi trần, đã có mặt trăng và vài ngôi sao ẩn ẩn dần hiện lên.
"Lục Chu, chỗ này đẹp quá."
"Ừ."
"Em rất thích." Cô nói.
Lục Chu cười cười: "Em thích là tốt rồi."
Gió vẫn không quá lạnh, lúc thổi qua người còn cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Thẩm Diệc Hoan nằm trên cỏ mơ mơ màng màng sắp ngủ, chợt nghe được một tiếng: "Anh đào --!"
"Ừ." Cô vẫn nhắm mắt trả lời.
Giọng nói này quen quá, hình như là Khâu Như Như thì phải, cô nghĩ.
Lại chợp mắt thêm một lát, cô mới đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, sao Khâu Như Như lại ở đây được?!
Vừa lồm cồm bò dậy, Khâu Như Như lại trùng hợp ngồi xổm xuống trước mặt cô, kết quả trán hai người cụng vào nhau.
Thẩm Diệc Hoan ôm trán "Ai ui" một tiếng, Lục Chu liền đưa tay phủ lên trên, sờ sờ trán cô.
"Mày..." Thẩm Diệc Hoan ngây người nhìn Khâu Như Như trước mặt, để mặc cho Lục Chu xoa xoa trán mình.
Khâu Như Như cười hề hề, gật đầu: "Là tao."
"Sao mày lại ở đây?" Thẩm Diệc Hoan hỏi.
"Hỏi chồng mày ấy." Khâu Như Như chỉ chỉ vào Lục Chu.
Thẩm Diệc Hoan quay đầu nhìn Lục Chu.
Lúc này cô mới phát giác ra lần này Lục Chu thần thần bí bí lừa cô tới đây, có lẽ không phải chỉ đơn thuần là đi du lịch.
Khâu Như Như cười nói: "Cũng không phải có mình tao đâu, đi thôi, mọi người đều đang chờ mày đấy."
"Còn có ai nữa?" Thẩm Diệc Hoan hỏi.
Lục Chu nói: "Tất cả mọi người đều tới."
Mặc dù không hiểu "mọi người" này là chỉ ai, nhưng cô cũng không hỏi lại.
Trái tim cô đập thình thịch, tựa như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực, càng đi cô càng có một loại dự cảm, hình như bản thân biết lần này Lục Chu mang mình tới đây là muốn làm gì, nhưng lại không thể tin được.
Lại đi thêm một đoạn, Khâu Như Như đi phía trước miệng ngâm nga một đoạn nhạc tựa như giai điệu mở màn hôn lễ.
Thẩm Diệc Hoan ngẩng đầu lên.
Nhìn đến địa điểm đã được bố trí hoàn hảo trên bãi cỏ, một hôn lễ nơi thảo nguyên.1
Hoa tươi và bóng bay đẹp như mơ, những đồ trang trí mọi hôn lễ khác thường có cũng không thiếu.
Chỗ ngồi phía dưới đã đầy người, Thẩm Diệc Hoan ngây ngẩn, thấy được không ít gương mặt quen thuộc, có những người anh em trong quân đội, còn có các bạn học cấp ba trước kia, chủ nhiệm lớp cũng ở đây, và cả những người làm việc trong studio với Thẩm Diệc Hoan.
Ai nấy đều tới đông đủ.
Bạn học cấp ba là Lục Chu nhờ Khâu Như Như liên lạc, Khâu Như Như hiểu rõ Thẩm Diệc Hoan, cho nên không mời những người ngày trước hay khua môi múa mép kia.
Mọi người trong quân đội tất nhiên là Lục Chu mời tới, cũng may gần đây không có nhiệm vụ gì, vì thế đều có mặt đầy đủ.
Đồng nghiệp nơi phòng làm việc là Lục Chu gọi điện thoại cho Chu Ý Xu, sau đó để Chu Ý Xu phụ trách.
Nhưng bố mẹ hai bên lại chưa tới.
Bố mẹ bên Thẩm Diệc Hoan tất nhiên là không thể tới, vì thế Lục Chu cũng không gọi cho Lục tư lệnh và Tư lệnh phu nhân, nếu chỉ có trưởng bối của một bên, anh sợ sẽ có người lời ra tiếng vào không hay.
Anh đã sớm đem kế hoạch này bàn với Lục Hữu Câu và Tư Lệnh phu nhân, hai người bọn họ đều tán thành, cũng hiểu được.
Thẩm Diệc Hoan giật mình che miệng lại, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Khi đó đó cô nói không cần hôn lễ, Lục Chu có hỏi rằng cô sẽ tiếc nuối sao, cô cũng chưa nói rằng bản thân không nuối tiếc.
May mà, cô không cần nói gì, Lục Chu cũng có thể hiểu được.
Trước đó Lục Chu có đem váy cưới gửi tới đây, nhưng buổi tối nơi đây nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng, mặc một chiếc váy cưới mỏng manh chắc chắn sẽ cảm lạnh.
Vì thế trực tiếp bỏ qua bước này, ai nói hôn lễ là phải mặc váy cưới chứ.
Người chứng hôn là chủ nhiệm lớp, bà đứng ở trên đài, kể rất nhiều chuyện thú vị hồi hai người còn đang học cấp ba.
Nhẫn cưới đã sớm được đeo vào tay Thẩm Diệc Hoan, vì thế cũng bỏ qua bước này.
Phía dưới ồn ào hô lớn "Hôn nhau đi", "Hôn nhau đi".
Thẩm Diệc Hoan không có thói quen thân thiết trước mặt người khác, vì thế đỏ mặt khẽ xoay đầu sang một bên.
Lục Chu ôm lấy eo cô, không nói hai lời cúi người hôn xuống, hôn lên bờ môi Thẩm Diệc Hoan.
Tiếp theo chính là tới tiết mục ném hoa cưới.
Thẩm Diệc Hoan nhắm ngay vị trí Khâu Như Như đang đứng mà ném, Khâu Như Như cũng chịu chơi vô cùng, nhảy cao lên rồi nhanh chóng bắt được.
Vốn dĩ bắt được hoa cưới là có điềm may, tất cả mọi người đều cười cười trêu chọc: "Có phải chúng ta lại sắp được uống rượu mừng của Như Như không đây?"
Khâu Như Như xua tay cười, thuận miệng nói: "Vẫn còn sớm chán mà."
Tổ chức ở trên thảo nguyên, vì thế đồ ăn được chuẩn bị cũng là nhập gia tùy tục, ăn thịt uống rượu tưng bừng, ai không uống được rượu thì rót một ly sữa dê.
Trước đây với Thẩm Diệc Hoan mà nói anh em bốn bể chỗ nào cũng có, nhưng sau khi Thẩm Phó xảy ra chuyện, cô không muốn kết thêm bạn bè, tính cách cũng thay đổi ít nhiều, mấy năm nay bạn bè thật sự cũng chỉ có Khâu Như Như và Cố Minh Huy.
Cố Minh Huy...
Vừa nhớ tới cái tên này trong lòng Thẩm Diệc Hoan liền loạn.
Cô không uống rượu, sợ hôm nay say khướt lại làm ra chuyện gì mất mặt, thế nên chỉ cầm một ly sữa dê trong tay.
"Anh đào, tới đây với tao một chút." Khâu Như Như một tay cầm điện thoại vẫy vẫy cô.
Thẩm Diệc Hoan nói với Lục Chu một tiếng rồi đứng dậy đi qua.
"Mày cầm điện thoại chụp gì thế?" Thẩm Diệc Hoan vừa đi vừa hỏi.
"Tới đây." Khâu Như Như kéo tay cô, chuyển màn hình điện thoại sang cho cô xem.
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt mấy giây, mãi đến khi người đàn ông mặc đồ tù nhân phất tay với màn ảnh, cười một tiếng, cô mới kịp phản ứng lại.
Miệng há to, không thể tin được: "... Cố Minh Huy?"
Người đàn ông cười cười, rất ung dung dựa vào lưng ghế: "Như Như nói với tao hôm nay mày kết hôn, cũng tốt, chỉ là tao không tới được, nếu không sẽ cho mày một cái hồng bao lớn."
Nói rồi anh ta lại ghé sát lại màn hình, nhíu mày chế giễu: "Ngày kết hôn mà mày mặc cái quái gì thế?"
Thẩm Diệc Hoan vừa khóc vừa cười, nghẹn ngào mắng một tiếng: "Cút đi!"
Khâu Như Như cũng nhìn màn hình mắng: "Tao biết ngay loại mày miệng chó không mọc được ngà voi mà! Anh đào nhà chúng ta mặc gì chẳng đẹp."
Cố Minh Huy sờ sờ mũi, thỏa hiệp "Ừ ừ ừ" một hồi.
Tất cả mọi người đều cười, rõ ràng tâm lý của Cố Minh Huy dạo này tốt hơn, anh ta quả thực làm điều sai trái, cuối cùng không bị phán án tử hình đã là điều vô cùng may mắn.
"Bây giờ... " Cố Minh Huy dừng một chút, "Cũng coi như là tao nhìn mày kết hôn đi, cũng tốt, gả cho mối tình đầu thời học sinh."
Một câu này Cố Minh Huy phải nghiến chặt hàm răng để bản thân không xúc động.
Thẩm Diệc Hoan lấy tay xoa xoa đôi mắt, nước mắt chảy xuống.
Khâu Như Như không nói gì, chỉ lấy điện thoại đứng ở một bên mỉm cười.
Ánh mắt Cố Minh Huy chuyển từ Thẩm Diệc Hoan tới trên người Khâu Như Như, hỏi: "Trước mày bảo với tao là mày cướp được hoa cưới?"
"Ừ." Khâu Như Như gật đầu, "Anh đào ném thẳng tới chỗ tao luôn."
"Dấu hiệu tốt đấy." Cố Minh Huy cười cười.
Khâu Như Như im lặng nhìn anh.
"Không phải nói ai bắt được hoa cưới thì sẽ là người tiếp theo kết hôn sao, nhìn dáng vẻ của mày chắc sau này vận hoa đào tốt phết đấy."
"Tao con mẹ nó vận hoa đào có bao giờ không tốt, bao giờ cũng tốt hết, mày cho là không ai theo đuổi tao sao?" Khâu Như Như cười nhạt một tiếng, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi người Cố Minh Huy, cuối cùng bất đắc dĩ nghiến răng nghiến lợi, thanh âm có chút run rẩy: "Cố Minh Huy."
"Đừng chờ tao, mày cứ muốn làm gì thì làm, thích yêu ai thì yêu." Cố Minh Huy nói.
Khâu Như Như cười: "Đương nhiên."
"Lần này đến lượt tao chờ mày." Cố Minh Huy nói, "Dù sao tao cũng ở trong này mười mấy năm, đợi đến khi tao ra, nếu mày còn chưa kết hôn sinh con, chúng ta liền..."
Anh chưa nói hết, Khâu Như Như đã hiểu rõ hết thảy.
Gật gật đầu.
"Anh đào." Cố Minh Huy nói, "Cho tao gửi lời xin lỗi tới Lục Chu, tuy rằng bây giờ nói cũng vô dụng, nhưng tóm lại lần đó là tao làm anh ta bị thương."
Anh cười nhẹ một chút: "Hứa không có lần sau đâu, dù gì bây giờ tao cũng lên chức anh rể mà."
"Thử có lần sau xem tao có đánh chết mày không." Thẩm Diệc Hoan mắng một câu, lau nước mắt lẩm bẩm, "Ai là em gái mày chứ, chiếm hời của tao đã đành lại còn muốn chiếm luôn của Lục Chu à."
—
*Nhà bạt trên thảo nguyên Hulunbuir