Chuyện đầu tiên làm khi về Bắc Kinh chính là đi xăm hình.

Mấy ngày trước, Thẩm Diệc Hoan đã gửi tin nhắn cho vị "Maksim Gorky" kia, hỏi xem anh ta có quen biết thợ xăm nào giỏi không.

Trên người Lâm Khai Ca có rất nhiều hình xăm lớn bé đủ loại, là chuyên gia trong lĩnh vực này, hai giây sau đã nhanh chóng gửi cho cô thông tin của một người thợ xăm.

Maksim Gorky: Ơ, không giả vờ ngoan ngoãn nữa à?

Thẩm Diệc Hoan cười cười, trả lời duy nhất một chữ: Cút.

Xuống máy bay rồi về nhà tắm rửa sạch sẽ một phen, thời tiết hôm nay vô cùng tốt, Thẩm Diệc Hoan thay chiếc áo dày cộp lúc ở Tân Cương ra, mặc vào chiếc áo mỏng thoải mái.

Cô muốn xăm một hình lên trên vết sẹo.

Trên người có hai vết sẹo, một ở đùi, một ở trên ngực.

Thật ra sẹo cũng không rõ ràng lắm, nhìn qua thì không thấy gì, nhưng Thẩm Diệc Hoan vẫn muốn xăm.

Bởi vì sau lưng Lục Chu có, cho nên cô cũng muốn.

Thẩm Diệc Hoan đứng ở trước gương, cổ áo cô mặc hơi thấp, vừa vặn lộ ra vết sẹo kia, xăm sẽ rất tiện.

Ban đầu Lục Chu phản đối, sợ cô đau, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Anh biết Thẩm Diệc Hoan chính là không muốn đi gặp mẹ mình, cho nên vừa về Bắc Kinh đã sắp xếp chuyện này ngay.

Lục Chu rất nhạy cảm với phương hướng, anh có thể dễ dàng tìm được hướng đông nam, tây bắc trên sa mạc rộng lớn, huống chi là ở trong thành phố này.

Thẩm Diệc Hoan trực tiếp đưa điện thoại cho Lục Chu, bên trong có định vị Lâm Khai Ca gửi qua, mắt anh nhìn qua cái biệt danh "Maksim Gorky" phía trên, chợt nhíu mày.

Tiệm xăm rất lớn, không phải là kiểu tiệm nhỏ khó tìm như cô nghĩ.

Tên tiệm là một chuỗi tiếng Anh, bảng hiệu sang trọng lại sáng sủa, như sợ không ai nhìn thấy.

Lục Chu đẩy cửa cho cô.

Chủ tiệm là một người đàn ông theo phong cách Punk* với chiếc áo khoác đen bóng.

*Punk: Xuất hiện vào khoảng giữa thập niên 1970 tại Pháp, "Punk" là sự ngổ ngáo, sốc và nổi loạn. Thời trang "Punk" thường sử dụng yếu tố văn hóa truyền thống rồi cắt xén và sửa đổi theo cách mới.

"Cô là Thẩm tiểu thư sao?" Anh ta hỏi.

Thẩm Diệc Hoan hơi sửng sốt, ngập ngừng: "À, vâng, nhưng tôi không hẹn trước."

"Lâm Khai Ca giới thiệu cô tới đây đúng không? Anh ấy nói với tôi là cô sẽ sớm tới." Chủ tiệm rót nước cho bọn họ, "Cô chọn được mẫu chưa?"

"Vẫn chưa."

Chủ tiệm: "Muốn xăm ở đâu?"

"Chỗ này." Thẩm Diệc Hoan chỉ chỉ cẳng chân mình, lại chỉ chỉ tới chỗ dưới xương quai xanh, "Hoặc là chỗ này, chỗ nào đỡ đau hơn?"

"Hai vị trí này đều đau, do ít thịt, nhưng mà xăm dưới xương quai xanh thì sẽ đỡ hơn một chút, chỗ đấy cũng đẹp."

Thẩm Diệc Hoan quyết định rất nhanh: "Được, thế làm chỗ này."

Chủ tiệm lại nhìn về phía Lục Chu đang đứng sau lưng Thẩm Diệc Hoan: "Trai đẹp, cậu cũng làm sao?"

Thẩm Diệc Hoan trả lời thay anh: "Anh ấy không làm."

"Trước hết cô nhìn chỗ này xem có mẫu nào cô thích không." Chủ tiệm đưa một cuốn album trên bàn tới.

Thật ra trong lòng Thẩm Diệc Hoan đã sớm biết mình muốn xăm gì, nhưng cô vẫn nhận lấy, mở ra, bên trong có rất nhiều mẫu hình xăm, lớn có nhỏ có, đơn giản có hoa hòe có.

Cô ngồi ở trên sofa lật mở từng trang.

Chủ tiệm nhìn cô một lát, tán gẫu hỏi: "Hai người là người mẫu à?"

Lâm Khai Ca là người mẫu, sau đó cũng đã từng giới thiệu không ít người mẫu bạn bè trong giới qua đây, chủ tiệm cũng hiển nhiên nghĩ bọn họ là đồng nghiệp của Lâm Khai Ca.

Thẩm Diệc Hoan cười cười, lắc đầu: "Chúng tôi không phải."

"Ra thế, tôi nhìn vẻ ngoài còn tưởng hai người là người mẫu." Chủ tiệm nói xong liền đứng dậy đi vào gian phòng làm việc bên trong, trong đấy còn có người đang xăm.

Ngoài sảnh lớn chỉ còn hai người bọn họ.

Thẩm Diệc Hoan đẩy đẩy cuốn album sang cho Lục Chu bên cạnh: "Anh thấy hình nào đẹp?"

"Em muốn xăm hình gì?" Lục Chu hỏi.

"Thuyền."

"Hả?"

"Xăm một chiếc thuyền buồm, ở chỗ này!" Thẩm Diệc Hoan chọc chọc vào vết sẹo trước ngực mình.

Lục Chu sửng sốt, thật ra những lần Thẩm Diệc Hoan nhắc tới trước đó anh chỉ xem là cô nói cho vui.

Bởi cô sợ đau vô cùng.

Thẩm Diệc Hoan nhẹ giọng nói: "Em cũng muốn xăm một hình gì đó về anh trên người."

"... Được." Lục Chu trầm giọng nói, ánh mắt anh sâu thẳm, dừng trên người Thẩm Diệc Hoan, trầm mặc trong chốc lát, khóe môi khẽ cong lên, tiếng cười hơi trầm khàn.

"Vui sao?" Thẩm Diệc Hoan thò lại gần, nhìn vào đôi mắt anh.

Lục Chu xoa xoa đầu cô.

"Có phải anh đang ghen không?" Thẩm Diệc Hoan nép vào lòng anh, hai tay nhéo nhéo khuôn mặt điển trai kia, "Hả? Thuyền trưởng vại giấm?"

Lục Chu bình tĩnh nhướng mày, thản nhiên thừa nhận: "Lâm Khai Ca là ai?"

"Là cái tên "Maksim Gorky" trong máy em ấy, người mẫu, à, hình như anh từng gặp qua rồi, năm ngoái lúc chúng ta gặp lại trong bệnh viện, khi đó anh ta cũng ở đấy."

Lục Chu đã nhớ lại.

Hóa ra là người đàn ông đón Thẩm Diệc Hoan trước cửa hàng tiện lợi rồi đưa cô về nhà.

Nghe giải thích xong hình như còn khó chịu hơn thì phải.

Anh cắn chặt răng hỏi: "Anh ta từng theo đuổi em?"

"Nào có." Thẩm Diệc Hoan trả lời theo bản năng, sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vỗ đùi một cái, "... Nghe ý tứ thì hình như từng theo đuổi em thật, nhưng mà em trước giờ cứ tưởng anh ta thích con trai cơ!"

"... "

Chủ tiệm xăm từ phía trong đi ra.

Theo sau đó còn có một cô gái nhỏ đeo khẩu trang, hẳn là học trò của anh ta, và một người đàn ông xăm kín tay.

"Thẩm tiểu thư, cô chọn được hình chưa?" Chủ tiệm hỏi.

"Cái này đi." Thẩm Diệc Hoan chỉ vào hình ảnh chiếc thuyền buồm trên album.

Chủ tiệm nhìn qua: "Hình này khá đơn giản, cô muốn tôi hay học trò tôi xăm?"

Chỗ Thẩm Diệc Hoan muốn xăm nằm cách trên ngực một đoạn, nếu một người đàn ông xa lạ sáp lại gần chỗ đấy cô cũng thấy xấu hổ, huống chi Lục Chu còn ở đây, thế nên cô chọn cô học trò kia.

"Được rồi, hai người đi vào phòng xăm trước đi." Cô học trò tháo khẩu trang xuống, nói, "Tôi chuẩn bị dụng cụ một chút."

Một lúc sau cô ấy đã bước vào.

Cô gái này rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn, thoạt nhìn tuổi cũng đang nhỏ, người ôm một chồng đồ vật đi vào, ngầu vô cùng.

"Xăm ở dưới xương quai xanh sao?" Cô gái hỏi.

"Ừ."

Cô thợ xăm lại ghé mắt sát vào: "Trên vết sẹo này?"

"Đúng vậy, có thể chứ?"

"Có thể." Cô gái cười cười, "Mấy năm nay cũng có nhiều người xăm hình lên vết sẹo, nhưng mà... tôi chưa gặp loại sẹo nào giống với của cô."

Là hình chữ "thập".

Có thể xem là vết sẹo đôi với cái trên lưng Lục Chu.

"Cái này là vì sao lại bị thương?" Cô thợ xăm đứng một bên vừa hỏi vừa chuẩn bị.

Thẩm Diệc Hoan nói: "Do súng bắn."

"Súng bắn?" Đôi mắt mơ màng như sắp ngủ của cô thợ xăm chợt sáng bừng lên, "Ngầu quá, cô là cảnh sát sao?"

Thẩm Diệc Hoan chỉ chỉ vào Lục Chu: "Quân nhân."

"Oa." Cô thợ xăm cảm khái một tiếng.

Cô nàng đi tới, nói Thẩm Diệc Hoan nằm xuống, nhìn vết sẹo thật kỹ rồi hỏi: "Xăm cột buồm của con thuyền lên vết sẹo này được không?"

"Được, cô cứ tự quyết định đi."

Đầu tiên là vẽ đường nét phác thảo, lúc mới bắt đầu còn khá tốt, nhưng dần dà sau đó, bị châm chích lặp đi lặp lại mới thấy đau.

Thẩm Diệc Hoan nằm ở trên giường, cô thợ xăm khom lưng, ánh đèn chiếu xuống nơi xương quai xanh của cô, Thẩm Diệc Hoan muốn nhìn cũng nhìn không tới, chỉ có thể nghiêng đầu ngắm Lục Chu.

Lục Chu cau mày nhìn động tác của cô thợ xăm.

"Lục Chu." Thẩm Diệc Hoan gọi tên anh.

Lục Chu lập tức tới gần, nắm chặt tay cô: "Đau không em?"

"Có chút, hơi tê tê."

Cô thợ xăm cười cười: "Chỗ này da mỏng, cô lại gầy nên sẽ bị đau, đã được hơn nửa rồi, chịu khó thêm một chút."

Đến nước này không muốn nhịn cũng phải nhịn.

Thẩm Diệc Hoan muốn tìm việc gì đó để di dời sự chú ý của bản thân, tay chọc chọc Lục Chu, nói: "Cho em mượn máy anh chơi một lát."

Lục Chu đưa điện thoại cho cô.

Vừa ấn mở là màn hình bảo vệ, sau khi mở khóa cũng chỉ có mấy ứng dụng có sẵn trên điện thoại, không có gì mới mẻ.

Thẩm Diệc Hoan giơ tay lên cao, ấn vào album, mày nhướng lên, tất cả đều là ảnh cô, còn có bức ảnh chụp chung của hai người lúc ở buổi triển lãm ảnh Bắc Kinh, cô cũng không biết Lục Chu lưu bao giờ.

Chọn đi chọn lại nửa ngày, cuối cùng lựa bức ảnh mà Khâu Như Như chụp hai người lúc ở sa mạc ngày trước, đặt làm ảnh màn hình.

"Xong rồi, cô xem bản phác thảo này xem đã hài lòng chưa, nếu rồi thì tiếp tục phun màu." Cô thợ xăm bỗng nhiên nói.

"À." Thẩm Diệc Hoan ngồi dậy nhìn xem một chút hình vẽ trên làn da trắng nõn đã đỏ một mảng lớn, gật đầu, "Được rồi, phun màu đi."

Nằm xuống lần nữa, chuông điện thoại chợt vang lên.

Điện thoại Thẩm Diệc Hoan reo, Lục Chu đang cầm.

"Ai thế anh?"

Lục Chu: "Tư Lệnh phu nhân."

"Dạ?" Thẩm Diệc Hoan sửng sốt, "Anh nghe máy giúp em đi."

Lục Chu cầm điện thoại đi ra khỏi phòng, không đầy hai phút sau đã quay lại.

Thẩm Diệc Hoan hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Bảo chúng ta tới ăn cơm tối."

Thẩm Diệc Hoan nhìn đồng hồ trên tường: "Tới giờ rồi sao?"

"Không sao." Lục Chu ngồi trở lại, "Nhà chúng ta ăn cơm trễ, vẫn còn kịp."

Cuối cùng Thẩm Diệc Hoan cầm điện thoại Lục Chu tìm xem một bộ phim đơn giản, hai mươi phút sau, cô thợ xăm rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên: "Được rồi, cô nhìn xem."

Một chiếc hình xăm rất nhỏ màu lam nhạt, mảng da xung quanh phiếm hồng, vừa vặn khớp với vết sẹo hình chữ thập kia, không hề nhìn ra dưới này có sẹo.

"Đẹp không?" Cô quay đầu nhìn Lục Chu, ngón tay chỉ vào hình xăm.

Ánh mắt Lục Chu trầm xuống, hầu kết khẽ động, ánh mắt dừng ở một mảng đỏ hồng trên xương quai xanh của cô gái nhỏ, sau đó dời đi: "Đẹp."

Thẩm Diệc Hoan vừa lòng "hừ" một tiếng: "Em đã bảo chắc chắn sẽ đẹp mà, anh lúc đấy còn không cho em xăm."

Đi ra khỏi tiệm xăm, hai người trực tiếp tới Lục gia.

Tư Lệnh phu nhân cũng có gọi điện thoại cho bọn họ thúc giục đến nhanh một chút.

Xe đi vào đại viện của Lục gia, xuống xe vào cửa, Tư Lệnh phu nhân thấy hai người tới liền vội vàng bảo người giúp việc soạn đồ ăn ra.

"Nào nào nhanh vào đi." Tư Lệnh phu nhân gọi Thẩm Diệc Hoan đến bên cạnh, rồi bảo người lên thư phòng trên lầu kêu Lục Hữu Câu xuống dùng cơm.

Trên bàn ăn.

Tư Lệnh phu nhân ăn được một nửa, đột nhiên nổi hứng lên lấy ra một chai champagne.

Lục Hữu Câu và Lục Chu đều không thích uống rượu, chỉ trừ những lúc tiệc xã giao bắt buộc phải uống, còn lại thì tránh được chừng nào hay chừng đấy.

Còn Thẩm Diệc Hoan lại rất thích mấy thứ đồ này, đặc biệt là loại champagne vang đỏ này, nhưng bởi tửu lượng không tốt nên luôn bị Lục Chu quản chặt, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội tất nhiên sẽ không từ chối.1

Chờ tới lúc ăn xong, Thẩm Diệc Hoan đã say mèm.

Cũng may vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, vẫn biết Lục Hữu Câu và Tư Lệnh phu nhân còn đang ở đây, nên không làm loạn mà chỉ say khướt dựa vào ngực Lục Chu, vô cùng ngoan ngoãn.

"Bọn con xin phép về trước."

Lục Chu đỡ Thẩm Diệc Hoan đứng lên, khẽ nhíu mày, "Thẩm Diệc Hoan, em đi được không?"

"Tất nhiên!"

Thanh âm cô gái nhỏ giòn tan, hai tay thẳng tắp duỗi ra ngoài, cố gắng đi thẳng người, "Anh! Nhìn! Xem!"

... Tất nhiên là đi chân nọ xọ chân kia.

"Ai da." Tửu lượng của Tư Lệnh phu nhân rất tốt, một chút cũng không say, nhìn thấy Thẩm Diệc Hoan như vậy liền khom lưng cười cười, đỡ lấy người, "Tửu lượng thế này mà dì còn tưởng tốt lắm, Lục Chu, sau này con phải để ý con bé kỹ vào, không thể để nó uống một mình ở ngoài được, uống thành thế này thì làm sao bây giờ."

Lục Chu ôm lấy eo cô, nói: "Ngày thường con cũng không cho cô ấy uống."

Lục Hữu Câu nhìn thấy hình xăm dưới xương quai xanh của Thẩm Diệc Hoan, nhíu mày: "Hình xăm kia của con bé, là mới xăm hôm nay?"

"Vâng." Lục Chu vừa nói vừa giữ không cho Thẩm Diệc Hoan làm loạn.

Lục Hữu Câu mắng anh: "Anh nhìn anh xem, toàn làm gương xấu, để đứa con gái ngoan như con bé cũng xăm trổ theo anh."

"..."

Đây hiển nhiên là đang nói đến hình xăm sau lưng Lục Chu.1

Anh không muốn nhiều lời, chỉ nói: "Con đi đây Lục tư lệnh, dì."

**

Vừa xăm xong không thể đụng vào nước.

Về đến nhà, Lục Chu ôm Thẩm Diệc Hoan đến trên giường, lại đi ra ngoài lấy cho cô cốc nước ấm.

Lúc cầm cốc đi vào phòng ngủ, Lục Chu ngẩn người, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Thẩm Diệc Hoan đưa lưng về phía anh, tấm lưng trần trắng nõn, đang cố gắng mặc chiếc váy ngủ tơ tằm màu xanh nước biển lên người, mảnh vải trơn bóng nhanh chóng trượt xuống, che đi dáng người yểu điệu.

Váy ngủ dài đến giữa đùi, đôi chân vừa trắng lại vừa thẳng, họa ra bờ mông cong quyến rũ.

Lục Chu mím môi, tiến tới, từ phía sau ôm lấy cô, cằm đặt lên trên vai cô gái nhỏ.

Hơi thở dần trầm xuống.

Phả vào bên tai Thẩm Diệc Hoan.

Thẩm Diệc Hoan uống say, Lục Chu không muốn nhân dịp này đi hôi của, sợ lại làm đau cô.

Kết quả cô gái nhỏ không biết trời cao đất dày xoay người lại, mắt nhẹ híp, đuôi mắt cong lên, ngón tay cô từ cổ chiếc váy ngủ hơi mỏng đi xuống, nhẹ nhàng vén lên, miếng vải căng ra, cảnh sắc phía dưới lộ ra không sót tí nào.

Ánh mắt Lục Chu tối lại, ánh mắt không tự chủ rơi vào chiếc khe rãnh sâu quyến rũ, hàm răng cắn chặt.

Cô giống như không biết chuyện gì, còn vô cùng vui vẻ hỏi Lục Chu: "Anh xem, em mặc chiếc váy ngủ màu nước biển này, có phải rất giống chiếc thuyền buồm trên biển không?"

Đã đến bước này, Lục Chu nào có tâm tình nhìn thuyền nhìn biển.

"Giống."

Anh thuận miệng nói, phủ môi lên, khẽ cọ xát.

Một tay nắm lấy "sóng biển", khiến chiếc váy ngủ nhăn nheo xộc xệch.

Sau đó liền ôm eo Thẩm Diệc Hoan, đẩy người ngã xuống giường.

...

Có lẽ là do uống say rồi quan hệ, nên lần này Thẩm Diệc Hoan ngoan vô cùng.

Thanh âm nức nở hệt như một chú mèo nhỏ, cào cho lòng Lục Chu ngứa ngáy, động tác càng thêm triền miên.

Kết thúc.4

Anh nhẹ nhàng vén mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi của người phía dưới, khẽ hôn lên cái trái trơn bóng: "Mệt không em?"

Thẩm Diệc Hoan mơ màng sắp ngủ, không trả lời, chỉ yếu ớt đẩy Lục Chu một cái.

Lục Chu xuống khỏi người cô, vỗ vỗ tấm lưng trần non mịn: "Ngủ đi."

"Lục Chu."

Cô nhẹ nhàng nói, mắt cũng không mở ra.

"Ngày mai chúng ta đi lĩnh chứng được không?"

Hô hấp anh ngừng lại, trái tim nảy lên kịch liệt, đây là sự rung động duy nhất từ thuở niên thiếu của anh, kéo dài cho tới tận bây giờ.

May mắn thay, hết thảy những rung động ấy đều có hồi âm.

"Được." Anh trịnh trọng đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play