Thẩm Diệc Hoan cùng Khâu Như Như vừa nói chuyện phiếm vừa đi tới.
Không biết vì sao, cả Lục Chu và Cố Minh Huy đều đồng thời ngậm miệng, không tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm bỗng nhiên hòa hoãn xuống, giống như xương mắc nơi cổ họng, nhổ không ra nuốt không xuống.
Lục Chu và Cố Minh Huy đều lái xe, hai người đi hai xe một trước một sau về khách sạn.
Thật khéo làm sao, dịp này du khách tới đặc biệt nhiều, khách sạn chỉ còn đúng ba phòng trống.
Khâu Như Như đứng trước quầy, nghe nhân viên lễ tân nói chỉ còn hai phòng đơn cũng không để ý: "Thế còn có phòng giường lớn không?"
"Có ạ."
Khâu Như Như: "Vậy hai phòng đơn, một phòng giường lớn."
Thẩm Diệc Hoan: "... "
Cố Minh Huy:"..."
Lục Chu lại bình tĩnh rũ mắt, hẳn là đồng ý với sự sắp xếp này.
Nhân viên lễ tân nói: "Được, cảm phiền quý khách cho tôi mượn CMND một lát ạ."
Lục Chu lấy CMND của mình từ trong ví ra, người đàn ông đứng nơi sảnh lớn khách sạn, thần sắc bình tĩnh đẩy thẻ của mình qua, thanh âm trầm thấp mang theo giọng mũi thực nặng, như là cảm mạo, cũng giống như mệt nhọc.
Phòng giường lớn và phòng giường đơn không ở cùng một tầng, sau khi Cố Minh Huy cùng Khâu Như Như đi ra khỏi thang máy cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hành lang được trải thảm, dẫm lên đi rất mềm, không có âm thanh, chỉ có tiếng cười đùa trong mỗi phòng cùng tiếng TV truyền ra do hiệu quả cách âm không được tốt.
Lục Chu đi ở phía trước, vai rộng eo thon, áo trắng quần đen, thắt lưng phác họa ra vòng eo gợi cảm.
Mà Thẩm Diệc Hoan một thân váy đen, cũng coi như là dáng người cao gầy, đi phía sau Lục Chu trùng hợp vừa vặn đứng khít bóng lưng anh.
Lục Chu lấy thẻ mở cửa, cắm vào khe điện, đèn chợt sáng choang, so với hành lang u ám thì sáng hơn rất nhiều, cũng xua tan đi không ít không khí ái muội.
Thẩm Diệc Hoan nhẹ nhàng thở ra.
Lục Chu thả ba lô xuống, bên trong chính là một ít đồ dùng cá nhân, còn có máy ảnh của Thẩm Diệc Hoan.
"Em đi tắm trước?" Lục Chu hỏi.
Thẩm Diệc Hoan không biết vì sao mà mình đột nhiên cảm thấy khẩn trương.
Vì vậy một đoạn ký ức về lần đầu tiên bọn họ đi thuê phòng chợt ùa về, dệt thành những hình ảnh hương diễm.
Nhưng mà lần đầu tiên Thẩm Diệc Hoan trải qua không mấy tốt đẹp lắm.
Lần đó, Lục Chu... quá dữ.
Thẩm Diệc Hoan nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Anh trước đi."
Rất nhanh sau đó tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Thẩm Diệc Hoan lấy đồ dùng cùng quần áo của mình từ trong balo của anh ra.
Sau đó xốc chăn lên chui vào, đem bản thân bọc lại kín mít.
Nhưng mà rất nhanh sau đó lại không thể không vươn tay ra, điện thoại vang lên, là tin nhắn của Khâu Như Như.
Như Như: Bảo bối, hi vọng bọn mày củi khô dễ cháy, có phải đang rất cảm ơn người bạn tốt là tao không.
Anh đào: Đi chết đi!!
Như Như:???
Như Như: Ngày mai chúng ta đi tháp chỗ gần sa mạc đi, tao thấy mấy người tới đó chụp ảnh con mẹ nó đẹp lắm.
Như Như: Lát nữa mày hỏi Lục Chu đường đi nhá.
Anh đào: Tao cũng muốn tới đó chụp ảnh.
Anh đào: Để lát tao hỏi, chắc anh ấy biết đấy.
Chốt cửa phòng tắm vang lên, Lục Chu đi ra.
Đầu ướt nhẹp, đồ trên người đã đổi thành chiếc áo thun rộng thùng thình, quần vẫn là cái ban đầu kia, chỉ là không mang thắt lưng, treo ở trên hông, lộ ra một viền nhỏ quần lót bên trong.
Hõm xương quai xanh thật sâu, nước còn đang chảy xuống dưới.
Con mẹ nó...
Đây là muốn dụ hoặc ai vậy chứ...
Thẩm Diệc Hoan khụ khụ hai tiếng, dời đi tầm mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm di động: "Như Như nói ngày mai muốn tới tháp gần chỗ sa mạc ấy, anh biết đường đi không?"
Lục Chu nói: "Cách đây không xa lắm, lái xe hai tiếng là tới."
"Ngày mai chúng ta đi chơi sao?"
Lục Chu "Ừ" một tiếng.
Anh tùy tiện lau qua tóc hai cái, không cần sấy làm gì, gió thổi qua vài lần là khô.
Đặt khăn lông lên bàn, anh đi tới bên kia giường.
Đệm trên giường lõm xuống, Lục Chu xốc chăn chui vào, hương vị quen thuộc cùng mùi sữa tắm nơi khách sạn hòa lại, tạo thành tính xâm lược rất mạnh mẽ.
"Em, em đi tắm." Thẩm Diệc Hoan vội nói, chạy ra khỏi giường.
Ôm quần áo như trốn vào phòng tắm.
Lục Chu vừa tắm xong, trong phòng còn hơi nóng ẩm ướt, mặt kính xung quanh được bao phủ một lớp hơi nước.
Tắm rửa, tháo trang sức.
Đem lớp trang điểm tẩy trang đi, lộ ra ngũ quan sạch sẽ.
Váy đen thành thục gợi cảm đổi thành bộ đồ ngủ kín đáo màu trắng, giống như trở thành một người khác.
Cô ở trong phòng tắm chà chà một hồi mới đi ra ngoài.
Giường ở khách sạn này hình như khá lớn, Thẩm Diệc Hoan ngủ ở một góc mà nơi giữa giường còn có thể nằm được thêm hai người nữa.
Cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên hai người cùng nhau ngủ ở ký túc xá của Luc Chu.
Hình như là Lục Chu chủ động ôm cô, nhưng mà tình huống cũng không xấu hổ như bây giờ.
Trong đầu còn đang tự bổ não bằng một đống suy nghĩ, chuông điện thoại chợt vang lên, là của Lục Chu.
Anh ngồi dậy, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, không nói lời nào đeo lại thắt lưng, mở cửa phòng đi ra hành lang.
Thẩm Diệc Hoan:??
Chờ đến khi Lục Chu tiến vào liền nhìn thấy hình ảnh cô gái nhỏ đưa lưng về phía anh, chiếc chăn lớn che mất nửa cái đầu, lộ ra đỉnh đầu xù xù, nhìn qua rất không vui.
Anh cong khóe môi, đi vào.
Khi đôi tay kia vòng lấy eo mình, Thẩm Diệc Hoan nhịn không được khẽ run lên một chút.
Lục Chu đem người nào đó đang cuộn tròn mình lại xoay người ra, cằm gác lên vai cô, giọng nói lười biếng.
"Ngủ một góc như vậy làm gì, hửm?"
Hơi thở nóng rực của anh đều phả vào cổ cô.
Vừa mới từ bên ngoài trở về, trên người anh vẫn còn khí lạnh, bao vây lấy toàn thân Thẩm Diệc Hoan.
"Sợ anh sao?"
Anh nhẹ giọng hỏi, thanh âm mơ hồ lộ ra ý cười, tâm tình hình như rất tốt.
Thẩm Diệc Hoan không phục: "Ai sợ anh."
Giây tiếp theo, hơi thở nóng rực phả vào sau vành tai cô, Lục Chu nhẹ nhàng hôn lên làn da mỏng manh kia.
Thẩm Diệc Hoan:!!!
Con mẹ nó Thẩm Diệc Hoan bùng nổ rồi!
Đang yên đang lành đi hôn cái nơi mẫn cảm này làm gì chứ!
Lưu manh!
Vô sỉ!!
Khuôn mặt cô nháy mắt đỏ lên.
Cô cảm thấy lồng ngực dán sau lưng mình bắt đầu chấn động, tiếng cười nặng nề khàn khàn vang lên.
"Không phải không sợ sao?" Anh nói.
Thẩm Diệc Hoan cắn răng: "Vốn dĩ là không sợ."
"Mặt đỏ quá."
"..."
Thời thế thay đổi rồi.
Trước kia cô chính là người chọc cho Lục Chu đỏ mặt đấy.
Anh đem cánh tay mình qua, hỏi: "Muốn kê không?"
Thẩm Diệc Hoan hơi hơi ngẩng đầu, Lục Chu đưa tay luồn dưới đầu cho cô gối, tay còn lại khẽ xoa mái tóc mềm mại.
Thanh âm thực nhẹ nhàng, kèm theo ngữ khí nhàn nhạt: "Ngủ đi, anh không chạm vào em đâu."
Ủa ủa ủa??
Hóa ra nãy giờ từ đầu tới đuôi là do cô suy nghĩ nhiều à?
Khẩn trương con mẹ nó mất nửa ngày, kết quả là đối phương căn bản không có chút ý tứ về phương diện kia?
Lục Chu nhổm dậy, nghiêng người qua phía cô, tắt đèn trong phòng.
Nháy mắt căn phòng tối om, màn đêm bao phủ, vì vậy mọi thanh âm như được phóng đại lên cực điểm.
Tiếng tim đập của hai người thực mạnh.
Thịch thịch thịch...
Trong màn đêm yên tĩnh, tựa như một bản nhạc hòa hợp.
"Lục Chu." Thẩm Diệc Hoan nhẹ giọng gọi tên anh.
"Ừ."
"Tay anh không tê sao?"
"Không."
Thẩm Diệc Hoan nhấp nhấp môi: "Vừa nãy anh đi ra ngoài nghe điện thoại, là trong quân doanh có chuyện gì à?"
"Hà Mẫn gọi, bảo tên kia đã chịu mở miệng khai rồi."
"Là ai đứng phía sau?" Thẩm Diệc Hoan theo bản năng nói.
Lục Chu cười: "Nói em cũng không biết."
Hà Mẫn nói cho anh, tên kia khai rằng người sai bảo hắn là Lý Ổ.
Cái tên này không phải là lần đầu tiên Lục Chu nghe được, anh thậm chí đã từng giao đấu với tên Lý Ổ này.
Một lần ấy, anh đã bắn một phát súng vào bên đùi phải của hắn ta, vì thế cho nên bây giờ một bên chân hắn bị thọt.
Lý Ổ ở nơi biên giới này buôn lậu mậu dịch, không chỉ buôn mỗi súng ống đạn dược, nhưng việc buôn súng ống này lợi ích cao, sản nghiệp phía dưới cũng lấy nó là chủ yếu.
Các trạm biên phòng cũng liên tục giám sát hành tung của Lý Ổ, bởi vì chân thọt, cho nên bọn họ có thể thông qua dấu giày in lại trên bùn đất để suy đoán thân phận.
Chẳng qua đã rất lâu rồi không có tin tức về hành tung của tên Lý Ổ này.
Cái chân kia của hắn là do Lục Chu bắn, cũng coi như hai người họ có thù.
Nhưng Lục Chu vẫn cứ có cảm giác không thích hợp, cảm giác... không nói rõ.
Thẩm Diệc Hoan xoay người lại, đối mặt với anh, đánh gãy chuỗi suy nghĩ đứt đoạn kia.
Lục Chu rũ mắt, cô gái nhỏ có chiếc mũi rất cao, chóp mũi nhỏ xinh, còn khẽ phiếm hồng.
Anh khẽ hỏi: "Không ngủ được sao?"
Thẩm Diệc Hoan nghĩ thầm sớm như vậy ai muốn ngủ, nhưng vừa định mở miệng, phòng cách vách đột nhiên "Thịch" một tiếng, ngay sau đó chợt vang lên những âm thanh đứt quãng kì quái.
Tiếng nước dính dính nhớp nháp, thanh âm tinh tế mềm mại.
Đến khi nghe rõ, Thẩm Diệc Hoan chết trong lòng nhiều chút.
Lúc này mới mấy giờ!! Lăn lộn con mẹ gì vậy chứ!!
Không ra thể thống cống rãnh gì cả!!
Giường phòng cách vách đụng vào trên tường, từng tiếng thịch thịch thịch vang lên, âm thanh của cô gái khiến nhiều người mặt đỏ tim đập xuyên qua bức tường cách âm không được tốt lắm, truyền tới tai bọn họ.
Trong căn phòng tối đen, vừa bí ẩn lại vừa ái muội.
Thẩm Diệc Hoan: "... "
Cô cảm giác được cánh tay Lục Chu ôm nơi eo cô căng chặt.
"Nếu ngủ không được, hay là đi ra ngoài dạo chơi một lát?" Lục Chu hỏi.
"Đây là thành thị, em hẳn là chưa thấy cảnh đêm nơi này."
Thẩm Diệc Hoan vội vàng gật đầu.
**
Trong thành thị đèn đuốc sáng trưng, thời tiết cũng không lạnh như tiết trời ban đêm ở vùng ngoại thành sa mạc.
Từ khách sạn đi ra, đi theo Lục Chu rẽ mấy vòng, xuyên qua mấy con đường lớn liền tới khu chợ đêm.
Rất nhiều quán hàng rong nhỏ, mặt tiền cửa hàng chỉ treo đơn giản chiếc đèn be bé, nhìn sáng sủa mà ấm áp.
Lục Chu mua hai ly nước dưa hấu, trả tiền xong quay đầu lại, Thẩm Diệc Hoan đã không còn bên cạnh nữa.
Anh nhíu mày, nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng tìm được bóng dáng của cô gái nhỏ đang đứng trước gian hàng đồ trang sức đầy màu sắc sặc dỡ.
Lại chạy lung tung.
Lục Chu cất bước đi qua.
Cô gái nhỏ cúi đầu, xem rất nghiêm túc, đỉnh đầu treo chiếc bóng đèn giản dị, chiếu xuống gương mặt cô, tóc đen trên vai xõa ra, được cô vén gọn ở sau tai.
Lục Chu đem nước dưa hấu vừa mua cho Thẩm Diệc Hoan.
Cô uống một ngụm, mắt vẫn không rời những món đồ trang sức.
Lúc này Lục Chu mới phát hiện kia đều là móc chìa khóa, dùng vải màu cũng các cúc áo sặc sỡ làm thành những con búp bê nhỏ, tuy rằng tay nghề không tinh xảo, nhưng nhìn cũng khá độc đáo.
Lục Chu hỏi: "Thích cái nào?"
Thẩm Diệc Hoan có chút buồn rầu: "Em chưa tìm được cái đẹp nhất."
"Vậy thì mua nhiều cái."
Thẩm Diệc Hoan cũng không ngẩng đầu lên: "Lục Đội trưởng, em đã không còn là tiểu phú bà như trước đâu."
Thoát ra khỏi hoàn cảnh xấu hổ như vậy, Thẩm Diệc Hoan cảm thấy tâm hồn thư thái, thể xác và tinh thần đều sung sướng, mới không chút để ý nói giỡn với anh.
Lục Chu ngẩn người, rũ mắt nhìn vẻ mặt của cô.
Phát hiện Thẩm Diệc Hoan nói câu kia không chút để ý, vì thế cong môi, khẽ cười một tiếng.
Thẩm Diệc Hoan đã cầm lên một cái móc chìa khóa, là con búp bê màu trắng làm bằng vải bông, chiếc cúc áo đỏ rực làm mắt mũi, đặc biệt xấu, nhưng lại có chút tâm tư thiếu nữ.
"Thích thì mua." Anh nói, "Tiền lương của anh đều đưa cho em, mua cái gì cũng được."
Nghe vậy, Thẩm Diệc Hoan ngừng một chút, nghiêng đầu.
Thẩm Diệc Hoan thuận miệng hỏi: "Vậy anh thì sao?"
Lục Chu nói: "Anh không có gì cần tiêu cả."
Cả ngày đều ở quân doanh, cũng không có thói quen tiêu tiền, hơn nữa từ trước đến giờ anh đều được nhận những tiền thưởng lớn bé có đủ, mấy năm nay tích lũy được không ít.
Cuối cùng Thẩm Diệc Hoan mua hai cái móc khóa, một chiếc màu hồng, chiếc còn lại màu lam.
Lục Chu định trả tiền liền bị Thẩm Diệc Hoan từ chối, vốn cũng không tốn kém là bao, anh cũng không kiên trì giành trả.
"Máy ảnh của em đâu?" Thẩm Diệc Hoan hỏi.
Lục Chu lấy máy ảnh từ trong túi ra đưa cho cô.
Thẩm Diệc Hoan đeo máy vào cổ, lại xách hai chiếc móc khóa nhìn nửa ngày, cuối cùng đem cái màu hồng nhạt cất vào túi, móc chiếc màu lam vào trên máy ảnh.
Cầm máy lên quơ quơ vài cái, cực kì hài lòng.
Cô lại một lần nữa lấy chiếc màu hồng trong túi ra, đưa cho người trước mặt.
Lục Chu nhướng mày: "Sao vậy?"
"Cho anh." Thẩm Diệc Hoan nói.
Lục Chu rũ mắt.
Màu hồng thiếu nữ.
"Lấy cái này đổi lấy tiền lương hàng tháng của anh." Thẩm Diệc Hoan nói, "Đổi không?"
Anh duỗi tay ra lấy, Thẩm Diệc Hoan lại thu tay về: "Anh đem chìa khóa cho em."
Thẩm Diệc Hoan móc con búp bê kia vào chùm chìa khóa của Lục Chu, nhưng búp bê khá lớn, nhìn qua giống như là trên người búp bê treo một chùm chìa khóa nhỏ vậy.
Lục Chu đem chìa khóa thả lại vào túi, búp bê lại không chui lọt vào, đành treo ở nơi lưng quần.
Vạt áo dài che đi một nửa, nhưng lúc đi đôi chân búp bê lại như ẩn như hiện, Lục Chu cao to, nhìn qua có chút khôi hài.
Thẩm Diệc Hoan nhìn chằm chằm một lát, nhịn không được cười rộ lên, cố ý hỏi: "Thích sao?"
Lục Chu nghiêm túc trả lời: "Thích."
"... "
Đi tiếp được vài bước, Thẩm Diệc Hoan nghe được tiếng chuông điện thoại của mình, nhưng sờ túi mãi vẫn chưa tìm được, Lục Chu đứng bên cạnh đã lấy trong balo ra cho cô.
"Vừa nãy ra ngoài em quên cầm."
Thẩm Diệc Hoan vươn tay ra, vừa cầm lấy thì thấy được cái tên hiển thị trên màn hình.
Lục Chu cũng chú ý tới ánh mắt của cô.
- - Mẹ.
Cô tới Tân Cương đã lâu như vậy, từ lúc tan rã trong không vui lần trước đến giờ, mẹ cũng chưa từng gọi một cuộc điện thoại đến.
Cô cảm giác được cảm xúc bực bội kia lại ùn ùn kéo đến.
"Alo, mẹ ạ."
"Còn ở Tân Cương?"
Thẩm Diệc Hoan cúi đầu, "Vâng" một tiếng.
"Bao giờ về?"
"Con chưa biết."
"Thẩm Diệc Hoan, mày lớn như vậy rồi có chút tiền đồ đi được không? Mẹ có thể hại mày sao, đôi lúc thể diện đâu quan trọng như vậy, chờ công ty chú mày giao lại cho người khác rồi muốn khóc cũng không kịp! Khi đó ba mày... "
Xung quanh là dòng người đông đúc hối hả.
Thẩm Diệc Hoan đứng yên một góc, mắt buông xuống, nhìn chằm chằm mũi chân, gió khẽ thổi qua một cái, cô liền hắt xì.
Cô không chút để ý nghe giáo huấn, trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm trầm thấp nói: "Giơ tay."
Thẩm Diệc Hoan ngẩng đầu.
Lục Chu đã cởi áo khoác, khoác lên người cô, trên mặt không có cảm xúc gì.
Cô giơ tay, vói vào tay áo.
Lục Chu khom lưng, sửa sang lại, đem khóa áo kéo lên cao tận cằm.
Đèn xanh sáng lên.
Anh kéo tay Thẩm Diệc Hoan, dắt cô đi qua đường lớn.
Bên tai vẫn là thanh âm chói tai của mẹ, xung quanh người đi tới đi lui như mắc cửi, xuyên qua dòng người xuôi ngược, Lục Chu nắm tay cô chậm rãi dắt đi.
Mãi đến khi về cửa phòng, điện thoại mới cúp.
Lục Chu không nói gì, chỉ yên lặng để tay lên đỉnh đầu cô, không nhúc nhích.
Thẩm Diệc Hoan nghi hoặc ngẩng đầu.
Lục Chu nhìn chằm chằm cô, nói: "Đừng buồn."
Cô hít một hơi, không có cảm giác ê ẩm nơi đầu mũi.
Con người đúng là một sinh vật kì diệu, nơi nào đã từng bị thương liền được đúc thành tường đồng vách sắt, nếu sau này vẫn còn gặp phải thương tổn như vậy nữa, liền không còn chút cảm giác gì.
Cô liếc mắt nhìn Lục Chu một cái, liền thấy yết hầu anh khẽ động, ánh mắt tối lại.
"Không có ý nghĩ gì khác sao?"
Lục Chu thấp giọng cảnh cáo: "Thẩm Diệc Hoan."
"Anh à ~"*1
*Editor có lời muốn nói:
Chanh giải thích một chút nhé, ở trong đoạn đối thoại này, TDH gọi LC là 哥哥- ca ca, thân mật hơn 哥- ca. Ca ca con trai nói sẽ không sao, nhưng khi con gái nói sẽ trở nên mập mờ, đôi lúc còn có cảm giác tình thú, chị Hoan muốn gạ anh Lục thì gọi vậy là đúng bài rồi =)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT