Đối với Lục Chu mà nói, Thẩm Diệc Hoan không phải là người đặc biệt giữa biển người mênh mông.

Cô là ngoài ý muốn.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được tình cảm, đối tượng chính là Thẩm Diệc Hoan.

Tình yêu kia giống như ngọn lửa cháy hừng hực, thiêu đốt nơi tâm hồn hoang vu của anh, chưa bao giờ lụi tắt.

Lúc mới bắt đầu, anh liều mạng che giấu sự biến thái, tình cảm điên cuồng của mình với cô, trong mắt mọi người, anh vẫn chính là nam thần cao lãnh tự phụ.

Nhưng không ai biết rằng sau lưng anh như đang đi trên một lớp băng mỏng, lung lay sắp đổ thích Thẩm Diệc Hoan.

Loại thích này, như con tằm đang ăn mòn lý trí của anh.

Nhưng anh không biết, tình yêu cắm rễ của anh đã từng vặn vẹo, bởi vì ngày bé Lục Hữu Câu đã yêu cầu rất cao, nên mới làm cho anh khi đối mặt với tình cảm của chính mình rất cố chấp đến mức vặn vẹo.

Anh không có cảm giác an toàn, vì vậy luôn phải khống chế dục vọng chiếm hữu đến đáng sợ.

Anh vẫn luôn che giấu thật tốt, vì không muốn Thẩm Diệc Hoan sợ hãi mà rời đi.

Lần mất khống chế duy nhất chính là lần gặp mặt cuối cùng trước khi chia tay.

Anh nhốt cô trong phòng ngủ, chiếc rèm dày nặng che hết ánh sáng từ bên ngoài, anh trói tay chân cô, đặt cô lên trên chiếc giường mềm mại.

Mỗi buổi tối đều ôm cô ngủ.

Vì cô anh vào bếp nấu đồ ăn, đút cho cô ăn.

Sau khi cô ăn no lại đến lượt anh ăn, nhưng là dùng thân thể của cô để thoả mãn.

Lần lượt chiếm hữu.

Đoạn thời gian ấy, Thẩm Diệc Hoan từ mờ mịt, lại đến phẫn nộ, cuối cùng là cầu xin.

Nhưng quãng thời gian kia, lại là thời điểm Lục Chu vui vẻ nhất, không bao giờ lo người khác có thể cướp cô khỏi anh, không bao giờ lo lắng cô sẽ dùng đôi mắt xinh đẹp kia đi nhìn người đàn ông khác.

...

Đã ngần ấy năm.

Tưởng đã quên cô là thật, nhưng không yêu cô lại là giả.

***

"Tật xấu gì thế này!"

Thẩm Diệc Hoan đẩy anh ra, mắt liếc nhìn xuống cổ áo mình.

Đã tím một mảng.

Còn vương tơ máu.

Ai nhìn mà không biết đây là cái gì?

"Người khác thấy được nói em thì sao đây?" Cô trừng anh.

"Thì nói anh làm."

Cô trợn mắt, lẩm bẩm: "Phạt xong em rồi lại chờ Phùng Tư Lệnh phạt anh sao."

"Em đi với anh."

Anh kéo tay Thẩm Diệc Hoan, băng qua hành lang tối đèn, ngựa quen đường cũ rẽ hai lần.

Đi qua hành lang dài, anh kéo Thẩm Diệc Hoan đến đứng trước một cánh cửa.

Lấy chìa khóa, tiếng kim loại trong màn đêm yên tĩnh phá lệ chói tai.

Lưng cô bị đẩy một cái, đi vào phòng tối om, sau đó tách một tiếng, đèn sáng lên, chiếu sáng cả căn phòng.

Thẩm Diệc Hoan mở to mắt.

Này con mẹ nó là phòng ngủ của Lục Chu sao?

Cô bị kéo đến ngồi trên ghế, Lục Chu xoay người đi vào gian phòng khác.

Phòng ngủ của anh không giống với các cô, một người ở, bên ngoài là phòng khách, phòng ngủ không có vách ngăn, có thể nhìn thấy giường bên trong, chăn được xếp chỉnh tề vuông vắn, đặc biệt gọn gàng sạch sẽ, không có chút đồ trang trí dư thừa.

Lúc Lục Chu xách theo hộp thuốc ra ngoài, Thẩm Diệc Hoan còn đang quay đầu nhìn đông nhìn tây trong phòng.

Anh đem hộp thuốc để trên mặt đất, nửa quỳ xuống dưới, kéo tay Thẩm Diệc Hoan, vén ống áo lên.

Khuỷu tay lộ ra một mảng da trầy xước còn vương tơ máu, đỏ rực.

Thật ra không có gì nghiêm trọng, chỉ là thể chất Thẩm Diệc Hoan dễ lưu sẹo, làn da non mịn, chỉ cần hơi dùng sức là trên người đã lưu lại vệt đỏ, chưa kể nói đến vết thương như thế này.

Lục Chu nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.

Anh mở hộp thuốc, động tác thành thạo, nhỏ cồn lên bông, khẽ lau nhẹ nơi khuỷu tay cô.

Thẩm Diệc Hoan hít vào một hơi.

Động tác anh ngừng lại, ngẩng đầu: "Đau sao?"

Cô thành thật trả lời: "Có chút."

"Anh sẽ nhẹ nhàng."

Động tác anh nhẹ lại, từ góc độ của Thẩm Diệc Hoan có thể thấy được bờ mi rũ xuống, nhìn qua bả vai, liền đến phía sau lưng.

Dưới lớp áo này.

Có hình xăm anh đào sao?

Cô không tự chủ được duỗi tay qua, vừa muốn chạm lên lưng anh, đã bị Lục Chu kéo về.

Giống như tay còn lại, xắn ống áo lên, sát trùng miệng vết thương.

"Lộn xộn cái gì."

"Hôm nay em nghe người ta nói, trên lưng anh có hình xăm, em có thể nhìn không?"

Anh thế mà không có chút giật mình khi bí mật bị người ta biết, bình tĩnh đóng hộp thuốc, ném bông băng vào thùng rác.

Sau đó nhàn nhạt nói: "Không có gì đẹp."

"... "

Giống như đấm vào bông vậy.

"Em muốn nhìn."

Anh trầm mặc không nói, ánh mắt lạnh nhạt.

Thẩm Diệc Hoan cũng cố chấp, nhìn chằm chằm anh, chờ anh trả lời.

Cuối cùng Lục Chu cong môi cười khẽ: "Không được."

"... " Cô trợn mắt, thay đổi chủ đề, "Anh xăm khi nào?"

"Tầm hai năm trước, gần ba năm đi, không nhớ rõ." Anh trả lời.

Hai năm trước, gần ba năm.

Đó là thời điểm bọn họ vừa chia tay.

"Không phải quân nhân không thể xăm mình sao?" Thẩm Diệc Hoan hỏi.

Lục Chu: "Anh không giống bọn họ, có nguyên nhân đặc thù."

Thẩm Diệc Hoan không nghĩ ra nguyên nhân gì, làm sao quân nhân có thể có hình xăm trên người, lại là một hình xăm rất lớn.

Cô còn muốn hỏi cái gì, Lục Chu lại nói: "Bản kiểm điểm, đừng quên."

"... Em cũng chưa viết kiểm điểm bao giờ."

Đôi mắt cô nhìn thẳng vào Lục Chu, ý tứ rất rõ ràng.

Năm cấp ba, tất cả các bản kiểm điểm của cô đều là Lục Chu viết.

Chủ nhiệm lớp lúc ấy có quy định rất biến thái, bản kiểm điểm sai phạm đầu tiên là 500 chữ, sau mỗi lần lại tăng thêm 500, Thẩm Diệc Hoan liên tục làm trái nội quy trường học.

Số lượng chữ trong bản kiểm điểm tích lũy tới 5000 chữ.

Cô không muốn viết, liền làm nũng nhờ Lục Chu giả chữ cô viết giúp.

Đối với cô, Lục Chu từ trước đến nay không có điểm gì mấu chốt, nũng nịu mấy câu, hoặc là hôn một cái, anh liền viết cho cô.

Thẩm Diệc Hoan thấy anh không phản ứng, kéo cổ áo xuống, phẫn nộ trừng anh, chỉ vào vệt đỏ.

Không chút tiếng động uy hiếp.

Lục Chu nhìn động tác của cô, áo bị kéo xuống, vải nơi cổ áo hơi nhăn.

Vệt hồng kia ở trên làn da trắng nõn như là một loại dụ hoặc.

Mắt anh tối lại, cuối cùng cong môi, cười một tiếng.

Chính Lục Chu cũng phát hiện ra.

Từ lúc Thẩm Diệc Hoan tới Tân Cương, tính tình anh ngày càng chuyển biến tốt đẹp, cũng cười nhiều hơn trước.

Nhưng cùng lúc đó, anh cũng sợ, sợ ngày nào đó Thẩm Diệc Hoan lại phải rời khỏi mình.

Cầm giấy bút từ phòng ngủ ra.

Anh vặn nắp bút, đầu bút sắc bén, viết xuống hai chữ "Kiểm điểm".

Thẩm Diệc Hoan ghé vào cạnh bàn, nghiêng mặt, nhìn anh viết.

Anh vẫn có thể nhẹ nhàng viết ra nét chữ của Thẩm Diệc Hoan, chỉ là ở mỗi cuối nét đều viết thêm một nét độc đáo sắc bén của mình.

Rất nhanh liền viết xong, mục ký tên cuối cùng, anh viết xuống tên của Thẩm Diệc Hoan.

Ký xong tên, nhét vào tay cô, đứng dậy.

"Đi thôi, đưa em về phòng ngủ."

***

Mấy ngày sau đó.

Thẩm Diệc Hoan đều chuyên tâm quay chụp thật tốt, trước mắt đem phần việc của mình xử lý xong xuôi.

Mà tiết mục của đài truyền hình còn có buổi quay của Trương Đồng Thích, sau khi bị phạt Trương Đồng Thích có chút cảm nhẹ, không có tinh lực đi gây gổ với Thẩm Diệc Hoan.

Thẩm Diệc Hoan căn bản là không muốn chấp cô ta, đã sớm tránh xa.

Cô cũng chưa bao giờ xem cô ta là đối thủ.

Về Lục Chu, cô rõ ràng biết, Lục Chu căn bản là không có chút ý tứ gì với Trương Đồng Thích; về công việc, cô cũng chịu không nổi bầu không khí đấu tranh gay gắt của giới giải trí; lại nói về gia đình, Thẩm Diệc Hoan không biết gia đình cô ta thế nào, cũng không có hứng thú muốn biết; nói về vẻ ngoài, mấy năm nay quả thực Trương Đồng Thích rất đẹp, nhưng từ nhỏ Thẩm Diệc Hoan đã tự tin về bề ngoài của mình.

Cô tranh thủ lúc nhàn rỗi, tránh xa đám người, ngồi ở gốc cây chơi điện thoại.

Cô vừa phát dòng trạng thái mới trên vòng bạn bè, rất nhanh đã có nhiều bình luận.

Liếc nhìn một chút, khóe miệng khẽ giật, lại nhận thêm được hai tin nhắn mới.

Maksim Gorky: Anh đang tự hỏi sao dạo này không thấy bóng dáng em đâu, hóa ra là chạy tới tận Tân Cương rồi.

Maksim Gorky: Bao giờ về Bắc Kinh?

Anh đào: Em tới công tác, chưa biết bao giờ mới kết thúc.

Maksim Gorky: Loại công tác này em cũng nhận?

Anh đào: Cũng tốt mà, tới giải sầu.

Maksim Gorky: Hay là em đi tu luôn đi.

"... "

Hàn huyên một lát liền kết thúc.

Lúc trước Lâm Khai Ca từng có ý định theo đuổi Thẩm Diệc Hoan, nhưng anh ta tán tỉnh quá nhiều người, người này đi thì người kia tới, hoa đào đếm không xuể, mà cô cũng thực sự không có hứng thú với anh ta.

Rốt cục Lâm Khai Ca cũng nhận ra làm huynh đệ với Thẩm Diệc Hoan là tốt nhất.

Vì thế dứt khoát từ bỏ.

Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, nếu không có khả năng thì cứ buông tay đi tìm người mới thôi.

Mới vừa nhắn tin với Lâm Khai Ca xong, lại có một tin nhắn mới.

Là nhóm của cô, Khâu Như Như và Cố Minh Huy.

Cố Minh Huy: Anh đào, bao giờ mày rảnh?

Anh đào: Ngày nào tao cũng rảnh.

Như Như: Cuối tuần tao rảnh, Cố Minh Huy cũng bảo cuối tuần nó đi công tác trên Tân Cương, bọn tao tới tìm mày chơi.

Anh đào: Được đấy, sắp xếp thời gian rồi báo với tao một tiếng.

Anh đào: Cố thiếu gia lợi hại ghê, còn có thể tới Tân Cương công tác.

Cố Minh Huy: Tới thăm mấy người trước giúp đỡ tao quản lý công ty, tùy tiện đi thôi.

Như Như: Giàu rồi đừng quên bạn đấy.

Thẩm Diệc Hoan ngồi nói chuyện phiếm một hồi, liền cười rộ lên.

Tiếng cười của cô gái nhỏ vô cùng trong trẻo, tựa như tiếng chuông gió thanh thúy ngân vang trong bầu trời giữa hạ.

Thời tiết ngày càng lạnh dần.

Lúc mới tới còn mặc áo ngắn tay, bây giờ phải khoác áo dày mới không bị đông lạnh.

Cô đang chuyên tâm tám chuyện, đột nhiên nghe được sau lưng vang lên tiếng la, thanh âm còn rất to, lại còn gấp gáp, sợ tới mức buông lỏng tay.

Điện thoại rơi xuống bậc thang cạnh đó.

Cũng may không quăng hỏng màn hình.

"... "

Thẩm Diệc Hoan khom lưng, nhặt máy mình lên ngó trước ngó sau.

Là Hà Mẫn.

"Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi.

"Nhanh lên, Lục Đội phát hỏa rồi, mau mau, cô tới khuyên đi!"

Tuy nói Thẩm Diệc Hoan không biết vì cái gì Lục Chu phát hỏa muốn tìm cô tới khuyên nhủ, nhưng cô vẫn là không tự chủ được đi nhanh hơn.

Còn chưa tiến vào đã nghe được giọng của Lục Chu.

Lời nói mang theo sự tức giận.

Hiếm khi thấy anh như vậy bao giờ.

Anh có thói quen ẩn nhẫn, rất ít khi để lộ ra cảm xúc của mình.

Thẩm Diệc Hoan theo Hà Mẫn đi vào.

Liền thấy Trương Đồng Thích, bên cạnh còn có cô trợ lý và người đại diện.

Người đại diện tốt xấu gì cũng nâng đỡ mấy minh tinh, tài nguyên trong tay rất nhiều, trong giới giải trí cũng được xem là người có tiếng tăm, nào có nghe lọt mấy lời quở trách này.

Không phục nói: "Bọn tôi đây cũng là truyền thông cho anh nữa, làm sao lại nói trái với quy củ được."

Thẩm Diệc Hoan nhẹ nhàng đi tới cạnh Tần Tranh, hỏi han tình hình hiện tại.

Ngày đầu tiên bọn họ vào quân doanh đã cam kết, mọi nội dung quay chụp trước lúc công khai đều phải được bên quân doanh xét duyệt, nếu không thì không được phát tán bất kì ảnh hay video nào.

Mà phòng làm việc của Trương Đồng Thích, vì để cọ nhiệt nên đã đăng một vài bức ảnh.

Không chỉ có cô ta, mà còn có mấy ảnh nhóm quân nhân đang huấn luyện.

Lục Chu trực tiếp nhíu mày: "Cô lặp lại lần nữa."

Lời nói lạnh băng không có chút nhiệt độ, tuy là người đại diện nhưng cũng không dám nói cái gì.

Trương Đồng Thích nói: "Lục Chu, lần này quả thật là nhân viên công tác của em không đúng, bọn họ đã xóa toàn bộ bài trên Weibo rồi."

Lục Chu: "Ngày đầu tiên vào đây, có phải tôi đã nói với các người là không thể tùy tiện chụp không?"

"Đúng vậy."

"Đã biết rõ lại còn cố tình vi phạm." Trong thanh âm tràn đầy cảnh cáo, "Đều thu dọn đồ đạc cút đi!"

Một bên kia, Hà Mẫn nhẹ giọng hỏi Thẩm Diệc Hoan: "Cô không qua khuyên vài câu sao?"

Thẩm Diệc Hoan nhìn anh ta, ăn ngay nói thật: "Tôi không thích Trương Đồng Thích, nói đỡ cho cô ta làm gì?"

"... "

Tiểu cô nương này còn rất thật thà.

Người đại diện trợn tròn mắt, tức muốn hộc máu, thanh âm sắc nhọn: "Một người đội trưởng như anh thì lên mặt cái gì, muốn chúng tôi cút là cút sao? Đây chính là tiết mục hợp tác của cục du lịch Tân Cương cùng bên chúng tôi!"

Thẩm Diệc Hoan nhíu mày.

Hà Mẫn một bên cũng nhăn mi lại.

Những tấm ảnh kia chưa được sự cho phép đã công bố ra ngoài quả thật là không đúng, nhưng cũng may không phải tiết lộ cái gì cơ mật, xóa hay không xóa cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Nhưng với tính tình Lục Chu, lại thêm Trương Đồng Thích lần thứ hai vi phạm quy định, chắc chắn sẽ làm to chuyện.

Anh ta mới đi gọi Thẩm Diệc Hoan, để xem việc này có thể thay đổi tình hình không.

Sắc mặt Lục Chu vẫn không thay đổi, liếc mắt nhìn người đại diện một cái: "Vậy cô đứng nhìn xem tôi có thể khiến mấy người cút đi hay không."

***

Đây là lần đầu tiên Thẩm Diệc Hoan nhận thức được, trong quân doanh này, quyền lực của Lục Chu lớn bao nhiêu.

Câu nói trước đây "Nơi này anh định đoạt" quả đúng là nói thật.

Trưa hôm đó, hành lý của mấy người Trương Đồng Thích toàn bộ bị xách ra khỏi phòng ngủ.

Bọn họ thân là quân nhân, đương nhiên không thể thật sự đem người đuổi đi, chỉ là thu hồi lại phòng ngủ, bây giờ nhanh chóng thu thập, càng về đêm trời càng lạnh, trời đêm nơi đây không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Cuối cùng Lục Chu chỉ tận tình tận nghĩa cho bọn họ một chiếc xe, phái người đưa tới sân bay gần nhất.

Buổi tối.

Thẩm Diệc Hoan ngồi ở mép giường nói chuyện phiếm cùng Tần Tranh, hai người tuy chênh nhau mười tuổi, nhưng tính tình lại rất hợp.

"Tiến độ quay chụp của mọi người sẽ bị kéo dài sao?" Thẩm Diệc Hoan hỏi.

Tần Tranh: "Vẫn còn tốt, cũng đã chụp được kha khá rồi, vốn dĩ Trương Đồng Thích chỉ có vài cảnh, nhưng cô ta muốn trở thành nhân vật chính của video, thật ra nội dung của cô ta đã có thể kết thúc ngày hôm qua rồi."

Thẩm Diệc Hoan cười cười: "Tính tình chị cũng thật tốt quá."

"Cũng không có biện pháp nào, bọn chị làm sau hậu trường, gần đây Trương Đồng Thích lại đang hot, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện."

Thẩm Diệc Hoan rửa mặt, mang giày vào, nói một câu "Em đi ra ngoài một chút" rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Gió đêm thổi phần phật.

Lục Chu mới đi ra từ văn phòng tư lệnh.

Lúc xuống lầu, anh bắt gặp một thân ảnh nhỏ gầy đang đứng thẳng, đưa lưng về phía cầu thang, ánh trăng phủ trùm xuống người cô.

Thẩm Diệc Hoan nghe được động tĩnh liền nhìn về phía anh.

Thân hình cao lớn, đứng ở nơi bậc thang đầu tiên, trời sinh cảm giác áp bách.

Nơi đây rời xa chốn thành thị phồn hoa, vừa vào đêm liền rất yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có vài ánh đèn đường, cùng ánh trăng tận chức tận trách chiếu sáng.

Chiếu xuống hình dáng hai người bọn họ.

"Tìm anh?" Anh đi xuống.

"Vâng." Cô nói.

Trời lạnh, Thẩm Diệc Hoan vừa đi ra khỏi nơi có tường chắn liền bị gió Bắc thổi vào mặt, nhịn không được hắt xì một cái.

Lục Chu nhìn cô một lát.

Cởi áo khoác trên người, khoác lên người cô, kéo khóa lại lên tận cổ.

"Có chuyện gì?"

"Cũng không có gì." Thẩm Diệc Hoan nhấp môi, "Chính là hôm nay anh mắng quá khó nghe, em lại đây nhìn xem anh có lén khóc nhè không."

Lục Chu nghe xong, duỗi cánh tay dài ra, đem người ôm vào trong ngực.

Ngoài trời giá lạnh, nhưng cái ôm này lại rất nóng bỏng.

Thẩm Diệc Hoan rụt rụt cổ, không tránh, chỉ nói: "Anh làm gì thế, em không phải lại đây cho anh chiếm tiện nghi đâu."

"Ôm một lát." Anh nhẹ giọng nói, "Đừng nhúc nhích."

...

Cũng không biết ôm bao lâu.

Bỗng nhiên tiếng chuông báo khẩn cấp vang vọng nửa bầu trời.

Sau đó trong loa truyền ra thanh âm: Khẩn cấp tập hợp cứu tế! Khẩn cấp tập hợp cứu tế!

Lục Chu buông tay, quay đầu nhìn hướng chuông báo khẩn cấp reo, cằm phác họa một đường cong sắc bén.

Anh quay đầu lại, rũ mắt nhìn Thẩm Diệc Hoan.

"Biết đường trở về phòng ngủ không?"

Cô gật đầu.

"Được rồi, lập tức trở về." Anh nói, "Anh đi đây."

***

Thẩm Diệc Hoan nhìn bóng dáng Lục Chu chạy xa.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn bóng dáng của anh.

Chạy lao vào đám đông, còn có rất rất nhiều bóng dáng của nhiều quân nhân khác từ phòng ngủ chạy ra.

Động tác bọn họ rất lưu loát, mở cửa lên xe, đèn xe bật sáng, chiếu rọi vào màn đêm.

Chiếc xe chở quân nhân chạy vào đường quốc lộ thẳng tắp.

Một giây kia Thẩm Diệc Hoan liền biết.

Một Lục Chu tường đồng vách sắt, bất khuất kiêu ngạo từ xương cốt này là được mài giũa từ đâu ra.

Chính là từ nơi cát vàng này, là nơi đảm đương trách nhiệm, là sự rèn luyện ngày đêm bất kể xuân hạ thu đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play