*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đoàn Dịch Phong, chắc vẫn chưa chết đâu nhỉ.
- -
La Kiêu không dám chậm trễ, rút tay về nhanh chóng men theo tiếng hét chạy đi, Đoàn Dịch Phong dùng mu bàn tay lau vết máu bên khóe môi, theo sát phía sau La Kiêu.
Sau gốc cây lớn, Húc Húc hoảng sợ ngã trên mặt đất, tay bé còn đang che cẳng chân, trên đó rõ ràng có thể thấy được vết máu do bị rắn cắn, mà trước mặt bé, có một con rắn toàn thân xanh biếc, đầu rắn hình tam giác ngược đang như hổ rình mồi phun phun lưỡi.
"Ba ba! Rắn! Nó cắn con một cái! Ba ba mau đuổi nó đi đi!" Nhìn thấy La Kiêu, Húc Húc lập tức khóc lên.
La Kiêu khẩn trương nhìn Húc Húc, lấy một nhánh cây trên mặt đất không suy nghĩ gì chỉ một lòng muốn đuổi con rắn kia đi, Đoàn Dịch Phong nắm lấy tay cậu, thấp giọng nói: "Đó là Trúc Diệp Thanh*, có kịch độc, trước tiên đừng hành động thiếu suy nghĩ!"
(*) Trúc Diệp Thanh"Kịch độc?!" Cảnh cáo của Đoàn Dịch Phong lại phản tác dụng, La Kiêu nghe vậy càng gấp gáp không chờ nổi, cậu tránh khỏi tay Đoàn Dịch Phong, dùng nhánh cây trực tiếp đè lại thân rắn.
"La Kiêu em cẩn thận......" Đoàn Dịch Phong tinh thần khẩn trương cao độ.
La Kiêu đánh gãy lời hắn, quát: "Mau ôm Húc Húc đi, nhanh lên!"
Đoàn Dịch Phong rất rõ ràng tầm quan trọng của Húc Húc với La Kiêu, có thể nói cậu tình nguyện chết cũng không để Húc Húc có việc gì, giờ này khắc này, hắn tuy rằng rất lo lắng La Kiêu, lại không thể nào cự tuyệt.
Thừa dịp La Kiêu dùng nhánh cây đè con rắn lại, Đoàn Dịch Phong nhanh chóng tới gần Húc Húc ôm bé đi, Húc Húc gắt gao bắt lấy cánh tay hắn, sợ tới mức toàn thân đều phát run.
"Được rồi, không có việc gì." Hiếm thấy, lúc hắn buông Húc Húc xuống, đột nhiên an ủi một câu.
Con rắn vì bị đè lại, giãy giụa càng thêm kịch liệt, nó không ngừng duỗi đầu ý đồ công kích, La Kiêu nhìn chằm chằm thân rắn, đến thở mạnh cũng không dám, nhánh cây là nhặt trên mặt đất, đã khô nên rất dễ gãy, mà con rắn vẫn cứ không ngừng giãy giụa, La Kiêu đã dần dần không khống chế được.
"La Kiêu, em nghe này, hiện tại ngàn vạn đừng buông tay, tôi từ từ đến đó." Đoàn Dịch Phong một bên tới gần một bên khẩn trương nói.
La Kiêu cũng không quay đầu lại, "Anh đừng tới đây, chỉ là một con rắn mà thôi."
Loại chuyện này Đoàn Dịch Phong sẽ không ngoan ngoãn nghe theo cậu, hắn thong thả tới gần La Kiêu, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm rắn độc đang không ngừng giãy giụa, hắn vừa tới gần vừa điều chỉnh tư thế, nếu phát sinh chuyện ngoài ý muốn lập tức có thể chuẩn xác che trước mặt La Kiêu.
Thân thể của con rắn tương đối trơn, nhánh cây dưới sự giãy giụa của nó sắp lệch vị trí, tay La Kiêu cầm nhánh cây, rất rõ ràng cảm giác được dị thường, một hồi lăn lộn đến rắn cũng phẫn nộ, cậu dùng sức cầm nhánh cây, muốn mượn lực ném con rắn đi thật xa.
Chỉ là không được như ý muốn, nhánh cây trong qua trình dùng sức đột nhiên bị gãy.
Con rắn đột nhiên bắn lên, theo đà vươn thân công kích!
La Kiêu vội vàng lui về phía sau, thời khắc mấu chốt, Đoàn Dịch Phong lấy áo khoác ném về phía con rắn, lúc ném áo ra, hắn cũng nắm được tay La Kiêu, La Kiêu ngẩn ra một chút, toàn thân cứng còng đến cử động nhỏ cũng không dám.
Đoàn Dịch Phong đứng phía sau La Kiêu, theo bản năng dừng lại mọi động tác, thậm chí đến hô hấp của bản thân cũng không tự chủ nhẹ đi.
Trong áo khoác, rắn độc dựng thẳng thân mình, phần đầu thẳng đứng lộ ra bên ngoài, đồng tử màu vàng như mang theo hơi thở âm lãnh.
"Đừng nhúc nhích!" La Kiêu hạ giọng, nghẹn ngào nói: "Thị lực của rắn không tốt, chỉ cần không động nó sẽ không thấy rõ chúng ta."
Không khí như đọng lại, đến máu cũng giống như bị đông cứng, hai người vẫn không nhúc nhích, dùng phương pháp trực tiếp nhất giằng co với rắn, Đoàn Dịch Phong dung lực nắm lấy tay La Kiêu, mắt hắn nhìn chằm chằm con rắn, tinh thần căng chặt như dây đàn.
Đồng tử La Kiêu hơi hơi phóng đại, toàn thân đều duy trì cảnh giác cao độ, cậu biết rõ, hiện tại động so không động càng dễ chịu công kích hơn, nếu nói như vậy, còn có thể đánh cuộc một phen.
Có lẽ...... Có lẽ nó sẽ tự mình rời đi!
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau càng ngày càng nóng lên, hỗn hợp mồ hôi lạnh quyện vào nhau, La Kiêu rất muốn ném cái tay này ra.
"Cẩn thận!" Đoàn Dịch Phong đột nhiên rống to, sau đó La Kiêu cảm thấy có một đôi tay ôm chặt lấy mình, một trận long trời lở đất, lúc cậu còn chưa có phản ứng, hai người đã thẳng tắp ngã về phía sau.
Rất không may, nơi đó có một cái hố.
Đoàn Dịch Phong rên một tiếng, một cổ đau đớn từ chân lan ra toàn thân, hắn cắn răng, cánh tay duỗi thẳng trực tiếp bắt được con rắn đang phun lưỡi ở bên cạnh, trong lúc bị cắn một cái, hắn lại dùng sức ném nó sang chỗ xa hơn.
La Kiêu được hắn bảo vệ trong ngực, bình yên vô sự.
Gương mặt va chạm mạnh với ngực của Đoàn Dịch Phong, La Kiêu mở to hai mắt, từng đợt gầm rú trong đại não dần dần bình phục, giây tiếp theo, cậu chống tay đứng lên, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Đoàn Dịch Phong, đi thẳng đến chỗ Húc Húc.
Đoàn Dịch Phong nhìn chằm chằm bóng dáng cậu, hiu quạnh cười.
"Ba ba, chân con đau quá, một chút sức lực cũng không có." Húc Húc nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, ngữ khí mỏng manh mở miệng.
Quá căng thẳng làm ngón tay không ngừng run rẩy, La Kiêu nhanh chóng lấy dao cắt quần của Húc Húc ra, chỗ bị thương đã sưng đỏ lên, La Kiêu không chút do dự cúi đầu.
"La Kiêu!" Đoàn Dịch Phong sắc mặt biến đổi, muốn ngăn cản cậu.
Hút độc tuy rằng có thể làm chậm khuếch tán trong máu, nhưng người hút độc cũng sẽ có nguy hiểm nhất định.
La Kiêu dừng một chút, tiếp tục động tác hút độc, cậu không ngừng phun máu độc lên mặt đất, sau đó lại dùng mảnh vải băng bó khẩn cấp bên cạnh miệng vết thương của Húc Húc.
"Húc Húc, đừng sợ, không có việc gì, ba ba lập tức đưa con đi bệnh viện." La Kiêu một bên trấn an một bên ôm Húc Húc muốn nhanh chóng xuống núi.
"Ba ba." Húc Húc giữ chặt tay La Kiêu, "Chú Đoàn...... hình như bị thương."
Bị thương? Chẳng lẽ là mới nãy...... La Kiêu ôm Húc Húc đi đến bên cạnh Đoàn Dịch Phong, thật sự bị thương, mới nãy không chú ý, hiện tại mới phát hiện chân hắn bị một nhánh cây cắt qua, đâm vào trong chân, nếu cứng rắn rút ra có khả năng sẽ không cầm được máu, hơn nữa...... ánh mắt La Kiêu dừng ở cánh tay hắn.
"Anh bị rắn cắn?"
Tuy rằng biết La Kiêu sẽ không lo lắng vì mình, Đoàn Dịch Phong vẫn ra vẻ nhẹ nhàng quơ quơ cánh tay, cười nói: "Không có việc gì, chỉ một chút nọc độc như vậy còn chưa độc chết tôi được."
La Kiêu không nói chuyện, cậu lấy điện thoại di động ra gọi 120, báo lại địa chỉ nơi này cho đối phương, cũng nói ngoa nơi này có người sắp chết.
"Này, tôi vẫn còn sống sờ sờ, không cần trừ ẻo tôi như vậy." Đoàn Dịch Phong bất đắc dĩ cười cười.
La Kiêu đưa điện thoại di động cho Húc Húc, không nói một lời đem tay Đoàn Dịch Phong đặt lên đùi mình, mảnh vải lúc nãy còn dư lại một ít, chọn chỗ băng bó thích hợp, Đoàn Dịch Phong không nghĩ tới cậu sẽ băng bó cho mình, nhất thời kích động không biết nói cái gì, chỉ nhìn chằm chằm hai mắt thâm trầm không biết La Kiêu đang nghĩ gì.
"Anh ở chỗ này, tôi đi trước." Băng bó miệng vết thương xong, La Kiêu đứng lên không lạnh không nhạt nói.
"La Kiêu." Nhìn bóng dáng La Kiêu, Đoàn Dịch Phong đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp mà nghiêm túc, "Thực xin lỗi."
La Kiêu ôm Húc Húc cũng không quay đầu lại rời đi.
Thực xin lỗi, một khắc em không để ý thứ gì mà nhảy vào trong biển kia, tôi liền biết bản thân mình sai rồi.
—— Chỉ là, tôi không thể không có được em, vô luận như thế nào cũng không thể.
Chờ La Kiêu đi xa, Đoàn Dịch Phong lấy điện thoại di động ra, ngữ điệu lạnh nhạt nói, "Cho cậu 10 phút chạy đến Thanh Phong Sơn, nếu không cứ chờ nhặt xác cho tôi đi."
So với 120, người này tựa hồ càng đáng tin cậy hơn một ít.
La Kiêu lo lắng mang Húc Húc đến bệnh viện gần nhất, bé con sợ đau, khi xử lý miệng vết thương La Kiêu vẫn luôn ở bên cạnh ôm bé, bởi vì sau khi bị cắn vết thương được xử lý đúng lúc, độc rắn vẫn chưa tạo thành thương tổn quá lớn, tiêm thuốc rồi lấy thuốc xong, bác sĩ nói có thể về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đương nhiên, tạm thời còn chưa thể xuống giường đi được.
Vào ban đêm, Du Ngô đến ký túc xá, vừa thấy La Kiêu liền nhịn không được oán giận.
"Húc Húc bị rắn cắn bị thương sao lại không cho anh biết?"
"Chú Du, con đã không có việc gì, chú đừng tức giận với ba ba." Húc Húc nằm trên giường vội vàng nói.
"Chú không phải tức giận với ba ba con." Du Ngô nhìn Húc Húc cười cười, ý bảo La Kiêu ra ngoài.
"Anh còn phải đi làm, mà Húc Húc cũng không có việc gì, nên em không nói." Đứng ở chỗ ban công, La Kiêu tâm bình khí hòa giải thích.
Du Ngô nghiêm túc nhìn cậu, "Anh là lo lắng em, nếu Húc Húc hoặc là em có chuyện gì, anh lại cái gì cũng không biết, em cảm thấy lòng anh sẽ dễ chịu sao?"
La Kiêu trầm mặc một hồi, "Thực xin lỗi." Cậu hơi cúi đầu, "Du đại ca, về sau sẽ không."
"Ừm." Du Ngô lại lần nữa nghiêm túc đề nghị, "A Kiêu, dọn đến chỗ anh ở đi, Húc Húc bị thương, ở ký túc xá không tiện."
"Em đang tìm phòng ở."
Du Ngô ánh mắt kiên định, "Như vậy trước khi tìm được phòng, qua nhà anh ở đi."
Ở trong lòng La Kiêu, Du Ngô tồn tại như anh cả, cậu tôn trọng Du Ngô, càng cảm kích Du Ngô, cho nên rất nhiều thời điểm, đối mặt với Du Ngô cậu không có biện pháp cự tuyệt, biết đối phương đều là vì muốn tốt cho mình, nói thêm gì nữa lại giống như làm dáng.
Du Ngô rất hoàn mỹ, anh giống viên ngọc đẹp đẽ không chút tì vết, phong độ nhẹ nhàng, ôn văn nho nhã, cho dù đối mặt người với xa lạ anh cũng có thể bảo trì phong độ tuyệt đối, trên mặt luôn mang tươi cười ôn hòa, cho dù là gặp phải chuyện gì cũng rất tinh tế, một người như vậy cơ hồ đã sở hữu toàn bộ tiêu chuẩn kén chồng của mấy cô gái, cái gọi là kỵ sĩ* trong truyền thuyết.
(*)Kỵ sĩ với công chúa ấy La Kiêu có khi ngẫm lại, thật cảm thấy được thương mà sợ hãi.
Dưới sự mời đón nhiệt tình của Du Ngô, La Kiêu không có lý do gì để tiêp tục cự tuyệt, cậu phát hiện lúc Du Ngô nghiêm túc, rất có lực chấn nhiếp.
Huống chi, cậu cũng không muốn ở lại cái ký túc xá này, Cao Phong kích động người toàn ký túc xá, thực hành chống cự tập thể với cậu và Húc Húc, La Kiêu thật ra không sao cả, nhưng cậu không thể để Húc Húc chịu một chút ủy khuất nào.
Ký túc xá trước sau đều quanh quẩn trong bầu không khí quỷ dị, La Kiêu cau mày, ánh mắt âm trầm của Cao Phong nhìn chằm chằm cậu sự quá chói mắt, hoàn toàn không cách nào bỏ qua.
Hiệu suất làm việc của Du Ngô rất cao, La Kiêu gật đầu một cái anh lập tức bắt đầu xuống tay dọn đồ, từ lúc sửa sang hành lý đến lúc rời đi không quas nửa tiếng, hành lý cơ hồ đều là anh thu thập, La Kiêu đứng ở bên cạnh hoàn toàn không nhúng tay vào.
Cậu cứ cảm thấy Du Ngô đang sợ hãi, sợ hãi cậu đổi ý, cho nên cần phải dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Hành lý cũng không nhiều, Du Ngô kéo cái vali, cầm theo thùng giấy, La Kiêu ôm Húc Húc đi bên cạnh, Húc Húc tò mò đánh giá, hỏi La Kiêu.
"Ba ba, chúng ta muốn chuyển nhà sao?"
La Kiêu còn chưa trả lời, đã bị Du Ngô đoạt đi, "Đúng vậy, dọn đến chỗ của chú Du ở có được không?" Anh cười hỏi.
Húc Húc cao hứng gật đầu, sau cười nói với La Kiêu: "Ba ba, đến nhà chú Du có thể xem TV."
"Muốn xem gì trong TV?" La Kiêu buồn cười.
"Hồng miêu*! Lần trước con còn chưa có xem xong, chú Du ơi con có thể xem TV được không?" Húc Húc nói đến một nửa, lại chuyển mắt vè phía Du Ngô, chờ mong.
(*) Nhân vật trong phim hoạt hình "Thất kiếm anh hùng"Du Ngô gật đầu, "Có thể, Húc Húc muốn xem cái gì thì cứ xem cái đó!"
"Yeah! Rốt cuộc cũng có TV để xem!" Húc Húc giơ cao hai tay, hoan hô.
Để vali vào cốp xe, La Kiêu ôm Húc Húc ngồi ở ghế sau, cậu mở phân nửa cửa sổ, gió lạnh ban đêm xuyên qua khe hở thổi lên mặt, phong cảnh bên ngoài cửa sổ lùi dần lại, đèn neon chung quanh thắp sáng đến tận cùng con đường.
Thần kinh căng chặt được thả lỏng, La Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng hưởng thụ gió lạnh ban đêm.
—— Đoàn Dịch Phong, chắc vẫn chưa chết đâu nhỉ.