"Chân nhân, đã tới Vô Trần Cung." Người dẫn đường bên ngoài nói.
Vô Trần Cung là nơi ở của Thiên Nữ, chỉnh điện dùng bạch ngọc đúc liền, bên ngoài vách tường khắc đồ văn hình mây, dưới ánh mặt trời cả cung điện như tỏa ra vầng sáng.
Thiên Nữ là một đại mỹ nhân.
Tu Chân giới đồn rằng, nói Ly Hận Thiên chọn đệ tử không chỉ xem tư chất, mà còn có vẻ bề ngoài.
Lại có người nói công pháp Ly Hận Thiên có công dụng di hình đổi mạo, cho nên các tiên tử một người lại xinh hơn một người.
Mặc kệ lời nào mới là đúng, dung mạo nữ tu Ly Hận Thiên đều nổi danh lừng lẫy ở tu chân giới.
Nhưng những người đó so với Thiên Nữ thì chỉ là thường thường mà thôi.
Năm tháng đi qua cùng với địa vị quyền thế ban cho nữ nhân khí chất độc đáo, Thiên Nữ nghiêng người dựa trên trường kỉ, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, ống tay áo nhẹ lay, đầu ngón tay chỉ chỗ ngồi phía dưới, nhẹ giọng nói: "Chân nhân mời ngồi."
Tư Hằng hơi gật đầu, lui sang bên ngồi xuống.
Đã ngồi ở vị trí Thiên Nữ này rồi, muốn cái gì cũng không cần phải quanh co lòng vòng, Tư Hằng vừa mới ngồi xuống, bờ môi đỏ mọng liền khẽ mở: "Nghe nói trước đó vài ngày, chân nhân ở Ung Thành đã cùng người của Tán Tu Minh xảy ra tranh chấp?"
Tư Hằng gật đầu: "Đúng là như vậy."
Nghe được câu trả lời khẳng định, Thiên Nữ lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt hơi đổi lại hỏi: "Là vì Thọ Nguyên Quả sao?"
Nam nhân ở dưới lại gật gật đầu, biểu tình trên mặt vẫn không đổi.
Thiên Nữ che miệng cười khẽ, mắt phượng uy mị, chỉ một thoáng lộ ra dáng vẻ phong tình vạn chủng: "Ta muốn có được thần quả, không biết chân nhân có nguyện ý không?"
Y Chu ngồi xổm trong viện, hai tay bưng mặt nhìn trời.
Từ khi Tư Hằng rời khỏi đây hắn cũng không trở về phòng, cứ đờ đẫn chờ ở bên ngoài, đổi vài tư thế rốt cuộc cũng chờ được chiếc xe ngựa thuần trắng từ trên trời giáng xuống kia.
Đồng thời một hướng khác còn có... Tiên hạc đang bay tới.
Ngụy Thân là trưởng lão Quy Nguyên Tông, tu vi Hóa Thần trung kỳ, là Luyện đan sư nổi danh Tu Chân giới, đồng thời cũng là người dẫn đầu nhóm người trong phái đến chúc thọ Thiên Nữ lần này.
Bọn họ tới sớm hơn Thái Diễn Tông hai ngày, ở trên đường nghe nói qua chuyện ở Ung Thành, là một đại môn phái lấy đan dược lập tông, Quy Nguyên Tông không có khả năng bỏ qua Thọ Nguyên Quả được.
Vừa mới nhận được tin tức môn nhân truyền tới, Ngụy Thân liền vội vàng bay tới chỗ ở của nhóm người Thái Diễn Tông.
Chỉ là... Vẫn chậm một bước.
Thấy người bước xuống từ xe ngựa, Ngụy Thân thiếu chút nữa đã nghiến nát răng.
Chuyện truyền thừa Thiên Nữ Ly Hận Thiên đối với bọn họ căn bản cũng không tính là bí mật gì, nhìn đến chiếc xe ngựa bên cạnh còn có tiếp dẫn sứ, Ngụy Thân làm sao còn không rõ nữa.
Trong lòng thầm mắng một tiếng, tuy rằng biết đã bị người ta nhanh chân tới trước, nhưng Ngụy Thân cũng tuyệt không hết hy vọng.
Hắn từ trên tiên hạc nhảy xuống, tiến lên hai bước đối với Tư Hằng vừa xuống xe ngựa chấp tay: "Mấy năm không gặp, Huyền Chính đạo hữu tu vi càng thêm tinh tiến, thật đáng chúc mừng."
Tư Hằng đối với người trước mặt cũng hoàn toàn không xa lạ.
Đạo ma đại chiến trước đó Quy Nguyên Tông thiệt hại nặng nề, hiện tại địa vị coi như dưới Thái Diễn Tông, nhưng vạn năm qua chưa từng từ bỏ ý định muốn khôi phục vinh quang ngày xưa, thích nhất là rãnh rỗi tìm thêm việc, thường tổ chức các loại pháp hội triệu tập chúng phái.
Mấy trăm năm trước Quy Nguyên Tông xuất hiện một thiên tài kiếm đạo, nóng lòng muốn khoe khoang ra bên ngoài, liền bày ra pháp hội giao lưu sáu phái.
Tư Hằng lúc ấy bất quá chỉ mới Kim Đan, được tông môn phái ra để y mở rộng tầm mắt nhìn thấy việc đời, y cùng vị thiên tài kiếm đạo kia tu vi tương đương, lại còn nhỏ hơn mấy chục tuổi, vừa mới xuất hiện liền chiếm sạch hào quang của người ta.
Quy Nguyên Tông không cam lòng ném thể diện, lại cực kì có lòng tin với thiên tài nhà mình, cho nên đề nghị hai người tỷ thí một phen, kết quả không đến trăm chiêu vị thiên tài kiếm đạo kia liền hoảng loạn chịu thua.
Mặt mũi Quy Nguyên Tông bị vị thiên tài kia ném sạch, nhưng pháp hội không có khả năng hủy bỏ, nên chỉ có thể nghẹn khuất mà tiếp tục diễn ra.
Tư Hằng hại bọn họ mất mặt, mấy ngày ở lại Quy Nguyên Tông đều có người chơi xấu tìm đến trào phúng hạ thấp y.
Trong đó người xuất hiện tương đối nhiều chính là vị Ngụy Thân chân nhân này đây.
Khi đó đối phương đã là Hóa Thần, Tư Hằng chỉ mới Kim Đan, lúc gặp mặt Tư Hằng phải đối hắn hành lễ gọi tiền bối, bị trào phúng cũng không thể cãi lại.
Bất quá qua trăm năm, Tư Hằng đã là Hóa Thần trung kỳ, cùng hắn tu vi tương đương, mà "Tiền bối" trước đó hiện tại lại chắp tay xưng "đạo hữu".
Tư Hằng đối với Quy Nguyên Tông không có ấn tượng gì tốt, nhưng cũng không có bày ra bộ dáng tiểu nhân đắc ý.
Hắn đối với Nguỵ Thân ôm quyền, hơi hơi gật đầu đáp lễ: "Ngụy Thân đạo hữu."
Nói xong lại giới thiệu với Y Chu: "Vị này là Ngụy Thân chân nhân Quy Nguyên Tông, ngươi kêu sư thúc là được."
Y Chu hai tay đặt trước ngực, khom lưng chắp tay thi lễ: "Đệ tử gặp qua sư thúc."
"Sư điệt tuổi còn nhỏ đã có tu vi như vậy, thật sự là danh sư xuất cao đồ." Ngụy Thân lần này tới là có việc cầu người, thái độ dĩ nhiên là thân thiện, nói xong từ trong túi trữ vật lấy ra bình ngọc nhỏ đưa qua: "Đây là cực phẩm Thanh Tâm Đan, khi tu luyện có thể làm tinh thần tỉnh táo, nếu dùng khi đột phá đối với tâm ma càng có hiệu quả thần kỳ, trong bình có ba mươi ba viên đan dược, đủ cho sư điệt dùng trong một thời gian."
Ngoại trừ Tạo Hóa đan, trước đó Y Chu chưa từng được ăn qua linh dược gì gì đó cả, Thanh Tâm Đan Ngụy Thân đưa ra thoạt nhìn hiệu quả có chút giống với mũ mà Tư Hằng luyện chế ra.
Hắn ngửa mặt nhìn Tư Hằng, thấy y gật đầu, mới nói cảm ơn nhận lấy.
"Đa tạ sư thúc."
Đồ đã thu, vậy chuyện sau đó sẽ càng dễ nói hơn, tươi cười trên mặt Ngụy Thân lại càng thêm rạng rỡ hơn một phần.
Hắn quay đầu nói với Tư Hằng: "Ta có một số việc muốn trao đổi cùng đạo hữu, không biết đạo hữu có rãnh không?"
Tư Hằng giơ tay về phía trước: "Mời đạo hữu."
Chỗ y ở tận cùng bên trong Đoạn Sầu Viện, trên đường đi hai người không nói câu nào, Ngụy Thân vẫn luôn đánh giá xung quanh.
Một bên nhìn một bên so sánh chỗ ở của hai tông với nhau, thấy chỗ ở của Thái Diễn Tông so với Quy Nguyên Tông không có gì khác biệt, trong lòng lại có chút cao hứng.
Ba người đi đến tiểu viện của Tư Hằng, trước sau có ba dãy, tiền viện cùng hậu viện, ở giữa còn có cả hoa viên không nhỏ.
Sau khi vào cửa Tư Hằng liền đem Y Chu đuổi ra ngoài, sau đó lại mời Ngụy Thân đến đình nghỉ mát ở trong vườn.
Hai bên từng người ngồi xuống, Tư Hằng mới mở miệng hỏi, "Đạo hữu đến là vì chuyện gì?"
"Chuyện này không vội." Ngụy Thân cười lấy ra một bộ trà cụ đặt trên bàn: "Nơi này phong cảnh cực đẹp, trước đó vài ngày ta có được ít linh trà, vừa lúc nhân cơ hội này để đạo hữu thử một phen."
Ngụy Thân vừa nói vừa bắt đầu pha trà, dù là động tác hay biểu tình đều cực kì khoe khoang.
Quy Nguyên Tông tuy rằng mất đi vị trí thiên hạ đệ nhất, nhưng trong lòng không ít người đối với Thái Diễn Tông đều là khinh thường.
Trong mắt bọn họ, Thái Diễn Tông chỉ là đồ nhà quê phất nhanh sau một đêm, không hề có khí độ như Quy Nguyên Tông bọn họ.
Nhưng người bị bọn họ xem nhẹ nào có như họ nghĩ, kì thật Thái Diễn Tông lập phái có hơn mười vạn năm, trước đại chiến đạo ma đã là đại tông môn nhà cao cửa rộng thực thụ rồi.
Ngụy Thân lúc này ôm chút tâm tình vi diệu pha trà, nấu xong hắn khẽ nâng bình trà, nước trà trong suốt hương thanh khiết từ miệng bình chảy vào trong ly.
Ngụy Thân đắc ý đưa tay mời: "Đạo hữu tới nếm thử linh trà ta pha như thế nào."
Tuy rằng sở thiệp rất nhiều người, nhưng Tư Hằng dù sao cũng là một kiếm tu, đối với đồ vật ngoài thân trước nay không coi trọng, càng miễn nói đến lãng phí thời gian pha trà làm thú vui.
Linh trà Ngụy Thân tốn công khoe khoang trong mắt y cũng giống như bao lá trà khác, Tư Hằng nâng chén uống một hơi cạn sạch, sau đó buông ly nói một tiếng "trà ngon".
Loại diễn xuất này của y làm cho tươi cười trên mặt Ngụy Thân suýt nữa vỡ vụn, cái loại tư thế uống trà này có thể thưởng thức ra trà ngon hay dở sao hả?
Trong lòng âm thầm khinh bỉ, Ngụy Thân cũng dẹp ngay ý tưởng cùng y luận trà, hai người liền nói đến chuyện động thiên phúc địa ở đây.
Ly Hận Thiên tuy nói là một trong sáu đại tông môn, nhưng các nàng chỉ nguyện ý ở địa bàn của chính mình, đối với những chuyện lớn nhỏ ở Tu Chân giới cũng không nhúng tay nhiều, ở trong mắt người ngoài phá lệ bí ẩn một chút.
Ngụy Thần tới sớm hai ngày, đối với chuyện ở đây cũng hiểu biết một chút, lúc nói chuyện cũng đỉnh đạc mà nói.
Tư Hằng chịu đựng kiên nhẫn mà đáp hai tiếng, Ngụy Thân nói đông tây nam bắc một vòng, rốt cuộc cũng vào chủ đề chính: "Đạo hữu vừa rồi là đi gặp Thiên Nữ sao?"
"Làm sao?" Tư Hằng nhướng mày, cố ý hỏi.
"Chỉ là có chút tò mò." Ngụy Thân cười nói.
Quy Nguyên Tông tự xưng nội tình thâm hậu, môn nhân đề phải ngụy trang dáng vẻ phong độ, Ngụy Thân chính là điển hình, sau một câu lại đổi một đề tài.
Lại nói thêm ước chừng một chén trà nhỏ, Ngụy Thân một câu cũng không đề cập đến ý đồ của mình, tựa như hắn đến đây chỉ là muốn tìm đạo hữu lâu ngày không gặp ôn chuyện.
Hắn có thời gian chậm rãi dây dưa đưa đẩy, Tư Hằng lại không có hứng thú đó.
"Đạo hữu tìm ta có chuyện gì?" Y trực tiếp mở miệng hỏi, "Nếu không có chuyện gì ta liền đi trước, đồ đệ còn nhỏ, khi đến lúc tu luyện ta phải tự mình trông coi."
Thần niệm Hóa Thần đại năng vừa ra bao trùm ngàn dặm, Tư Hằng nói như vậy chỉ là viện cớ, Ngụy Thân tuy rằng biết cũng không thể phản bác.
Không thể phản bác cũng không thể để người đi, Ngụy Thân ngẫm lại trước đó đã chuẩn bị không sai biệt lắm, rốt cuộc nói trọng điểm: "Trước đó vài ngày nghe được đạo hữu có được Thọ Nguyên Quả?"
Tư Hằng nhìn chằm chằm hắn, tựa tiếu phi tiếu, nửa ngày mới hừ nhẹ tiếng, coi như trả lời.
"Vậy quả kia hiện tại vẫn còn ở chỗ đạo hữu chứ?" Ngụy Thân cẩn thận hỏi.
"Còn."
Chuyện lo lắng trong lòng không có xảy ra, Ngụy Thân cảm thấy đã nắm chắc được mục đích đi chuyến này, hắn vuốt vuốt hàm râu, mở miệng nói: "Ta tuy bất tài, đối với đan đạo ngược lại đều đã đọc qua, đạo hữu không bằng đem quả kia giao cho ta, chờ đến khi ta luyện thành đan dược sẽ đưa cho ngươi một viên Duyên Thọ Đan, như thế không phải tốt hơn việc ngươi nắm giữ thần quả hay sao?"
Người đối diện biểu tình tự tin, thời điểm nói ra cho y một viên Duyên Thọ Đan ngữ khí lại giống như đang bố thí.
Tư Hằng nhìn mà muốn cười, thực tế y cũng không muốn nén lại, liền cứ thế bật cười.
Biểu hiện của y hiển nhiên không phù hợp với suy đoán của Ngụy Thân, hắn bất ngờ hỏi: "Đạo hữu sao lại cười?"
"Ta cười vì ý nghĩ kì lạ của đạo hữu." Tư Hằng ngưng cười, trên mặt mang theo tia trào phúng: "Đạo hữu không phải tẩu hỏa nhập ma đấy chứ, mới có thể nghĩ ra chủ ý như vậy."
Y ngữ khí không nặng, lại biết người này coi trọng thứ gì, lời nói ra giống như thanh đao chém vào lòng Ngụy Thân: "Thái Diên Tông ta đường đường là đệ nhất đại tông môn, người tài khắp nơi, chỉ vì mấy viên đan dược không đáng để kẻ hèn đi cầu người ngoài."
"Ngươi, ngươi, ngươi!" Ngụy Thân trừng mắt chỉ vào y, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Ngươi không biết tốt xấu!"
"Nói hay lắm, loại tốt xấu này ta thật sự không biết đâu." Tư Hằng đứng lên, tay phất qua vạt áo, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Nếu đến là vì Thọ Nguyên Quả, vậy đành mời đạo hữu trở về. "
Nói xong cũng mặc kệ hắn, xoay người rời khỏi.
Ngụy Thân cực giận, nhưng người đã đi càng xa, thân làm một luyện dược sư kinh nghiệm thực chiến cũng không nhiều lắm, hắn cho dù là hỏng đầu, cũng không đến mức lại cùng so đấu vũ lực với kiếm tu cảnh giới ngang nhau.
Cuối cùng cũng là bàn ghế trong đình gặp xui xẻo, bị một chưởng hắn chụp xuống biến thành bột mịn!
___________________
Editor lảm nhảm: ủng hộ nhà chính của tui nhé, nếu có super skill tui sẽ đánh sập mấy web lấy truyện không xin phép, còn cắt mất phần tui note! *che mặt khóc ba dòng sông*.
#ps: vote & cmt ủng hộ nào! Tiến độ nhờ cả vào sự ủng hộ của mọi người đấy!!! 😘😘😘
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT