Bên ngoài Ám Các phát sinh tranh đấu làm kinh động toàn bộ Ung Thành.
Trước khi tranh đấu xảy ra, Tán Tu Minh ở bên ngoài bố trí trận pháp ngăn cách với bên ngoài, cho nên người bên ngoài đều không hay biết những chuyện xảy ra.
Nhưng Tư Hằng trước đó đều đem tất cả mọi người giết hết, trận pháp không còn người trông giữ mất đi hiệu lực, trong không khí cả người phàm đều có thể ngửi tràn ngập mùi máu tươi, còn đừng nói đến tu sĩ giác quan nhạy bén.
Vì thế các tu sĩ Ám Các vừa mới đi ra, nhìn thấy chính là nửa con phố hóa thành tro bụi, cùng với thây thối nát khắp nơi.
Tuy tu sĩ đã quen đối mặt với sinh tử, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng không có cách bảo trì bình tĩnh.
Càng khiến bọn họ cảm thấy kinh dị chính là trong mấy khối thây thối rơi trên mặt đất đó đều có dấu hiệu của đệ tử Tán Tu Minh bọn họ.
Điều này làm cho đại đa số tu sĩ trong Ung Thành đều thấy lạnh sống lưng.
Đa số điều ý thức được một điều - bầu trời Ung Thành, e là phải sụp đổ rồi.
Những người ở đây sắc mặt khác nhau. Có người lo sợ Ung Thành không an toàn, có người suy đoán Tán Tu Minh lúc sau có sụp đổ hay không, mà thế lực của bọn họ ở giữa có chiếm được chỗ tốt nào hay không, mà một số người thần sắc đại biến, cuống quýt chạy ra khỏi thành.
An Thuận kể xong mở đầu chuyện xưa, Y Chu lại đột nhiên đứng dậy nhìn về phương xa.
"Tiên trưởng, làm sao vậy?" An Thuận cẩn thận hỏi.
"Có người tới." Trong tầm nhìn cái gì cũng không có, nhưng Y Chu chính là có loại cảm giác này, hắn vận thân pháp chạy về phía trước, ngăn lại con đường thông từ sườn núi đến cổng thành.
Rất xa xuất hiện đám người, đám người kia có trước có sau bay về phía hắn.
Tính cảnh giác tăng cáo, Thiên Diệp xuất hiện trên tay, Y Chu vận dụng công pháp chuẩn bị tùy thời có thể ngăn bọn họ lại.
Tuy rằng đám người kia số lượng không ít, cảnh giới so với hắn càng cao hơn.
Người đến càng gần, Y Chu cũng không còn căng thẳng như trước, chút khoảng cách này cũng đủ để hắn thấy rõ mặt đám người kia, chính làm chúng đệ tử Thái Diễn Tông cùng ra ngoài mừng thọ.
Những người đó đến trước mặt hắn thì dừng lại, thần sắc nôn nóng.
Y Chu thoáng thả lỏng, như cũ vẫn đứng chắn trước mặt những người đó, không cho bọn họ đi qua: "Sư phụ còn đang tu luyện."
"Sư điệt a." Người bị che trước mặt tu vi thấp nhất cũng là Kim Đan kỳ, lại không có biện pháp đối với tiểu hài tử thấp bé này, chỉ có thể nói: "Ngươi có biết trong thành đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không biết." Y Chu lắc đầu, hai má tròn phúng phính không chút biểu tình, hắn tay thi lễ với đám người trước mặt, nói: "Chư vị sư thúc sư huynh nếu có vấn đề gì muốn nói, chờ sư phụ tỉnh lại hỏi hắn đi."
Sau đó hắn nâng tay chỉ về phía lúc nãy cùng ngồi nói chuyện với An Thuận, "Thỉnh sư thúc sư huynh đến đó nghỉ ngơi."
Người khác cũng không có biện pháp, đồ đệ người ta ngăn đón, bọn họ cũng không thể trực tiếp tiến lên.
Trong khoảng cách này bọn họ cũng có thể nhìn thấy được tình huống của Tư Hằng, thoạt nhìn đúng là đang tu luyện, không giống như là bị trọng thương.
Một đám người đi đến dưới tàng cây được chỉ dẫn, sôi nổi từ trong túi trữ vật lấy ra dụng cụ nghỉ ngơi.
Tu sĩ thọ mệnh dài lâu, nếu là quá khắc khe với chính mình, vậy tồn tại cũng không có ý nghĩa gì.
Y Chu cự tuyệt gối đầu mềm mại của một vị Nguyên Anh sư thúc đưa qua, lấy đệm hương bồ của mình đặt trên mặt đất, sau đó nghĩ nghĩ, lại đưa qua cho An Thuận một cái.
An Thuận tiếp nhận đệm hương bồ Y Chu đưa lót trên đất, sau đó lại ngồi lên trên, toàn bộ quá trình đều diễn ra trong âm thầm lặng lẽ.
Nhưng dù hắn đã giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, các tu sĩ cũng không có khả năng làm lơ hắn.
Một phàm nhân sau khi Ung Thành xảy ra chuyện lại có thể bên cạnh Tư Hằng, ngẫm lại liền thấy không tầm thường.
"Vị tiểu hữu này là?" Một vị tu sĩ Nguyên Anh giới thiệu.
"Hắn gọi An Thuận." Y Chu giới thiệu tên xong lại không nói thêm gì nữa.
Tư Hằng còn chưa tỉnh, ai biết người cùng y đánh nhau là ai, hiện tại vẫn nên duy trì cảnh giác thì hơn.
Một đám Kim Đan Nguyên Anh tìm mọi cách cũng không moi được tin gì từ miệng Y Chu, không những vậy đối phương còn không cho bọn họ đi hỏi phàm nhân kia.
Mỗi lần có ai đến tìm An Thuận, Y Chu đều đứng lên chắn trước mặt, nói đây là người sư phụ muốn.
"Sư điệt thật là." Lần đi theo đều là người được tông môn coi trọng, ai cũng mang theo ngạo khí, trước mắt bất quá chỉ là nhìn mặt mũi Tư Hằng mà không làm khó dễ Y Chu mà thôi.
Hiện tại hắn bị người ta nhiều lần cản trở ngăn đuổi liền không áp được hỏa khí.
Nhưng bọn họ không dám động thủ với tiểu hài tử trước mắt này, người nói chuyện bất quá chỉ mới Kim Đan, nhưng lại cùng thế hệ với Tư Hằng, hắn mở miệng nói lời uy hiếp: "Chờ su huynh tỉnh lại ta sẽ nói lại với hắn một chút, sư điệt không trọng trưởng giả như thế nào."
Y Chu ngồi lại chỗ cũ, loại uy hiếp này đối với hắn không đau không ngứa, Tư Hằng nhìn giống như là người sẽ vì lời nói của người khác mà giáo huấn đồ đệ của mình hay sao?
Khẳng định là không a! Y Chu trong lòng nghĩ, nếu vì lời nói người khác mà trách phạt đồ đệ sẽ không phải là một sư phụ tốt!
Hắn không nói lời nào, người vừa nói chuyện cho rằng hắn thành thật lại, đang muốn từ An Thuận hỏi ra chút gì đó, lại thấy phàm nhân kia trước mắt bao người bị một tiểu hài tử lùn lùn kéo ra sau lưng.
"Thật là! Thật là!" Người nọ tức giận quá mức, lại không dám lớn tiếng ồn ào, chỉ có thể cắn răng dùng ngón tay chỉ Y Chu.
Y Chu đối với chuyện này không thèm liếc mắt, trưng khuôn mặt nhỏ nghiêm chỉnh ngồi xuống đệm hương bồ.
Trải qua trận xung đột nhỏ này, những người khác đều biết Y Chu dầu muối không ăn, liền không hề tiếp tục lãng phí nước bọt.
Cả đám cứ như vậy đợi một đêm, thời điểm đến hừng đông Tư Hằng rốt cuộc cũng kết thúc tu luyện.
Linh thạch trên mặt đất đã không còn linh khí, thành một đống đá cứng vô dụng.
Theo y thu thế, tia linh khí cuối cùng trong Tụ Linh Trận cũng bị hấp thu tiến vào cơ thể, Tư Hằng kiểm tra một lượt, tu vi chỉ khôi phục không đến ba thành, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ ứng phó tình hình hiện tại.
Tu sĩ bên cạnh vẫn luôn chú ý, nên Tư Hằng vừa tỉnh bọn họ đã phát hiện ra.
Những người đó vốn không thân thiết với Tư Hằng cũng sôi nổi tiến lên, vây quanh nam nhân trước mặt, trên mặt mang theo gấp gáp lại không dám tùy tiện mở miệng dò hỏi.
Tu vi Y Chu không bằng những người đó, động tác chậm hơn một nhịp, chờ hắn đến trước Tư Hằng xung quanh đã toàn là người.
Tiểu hài tử mặt xị xuống, phồng má, vòng từ phía sau tiến vào, sau đó đến bên cạnh nam nhân kêu một tiếng "sư phụ".
Nam nhân diện vô biểu tình đột nhiên liền trở nên ôn nhu, y đáp một tiếng, một tay cầm lấy mớ tóc loạn của Y Chu, năm ngón tay biến thành lược đem tóc từ từ chảy vuốt lại, sau đó quấn lại trên đỉnh đầu, dùng khăn vải buộc lại.
Làm xong hết thảy, Tư Hằng lau đi bụi bặm trên mặt tiểu đồ đệ, hỏi hắn: "Sợ sao?"
Y Chu đầu tiên là lắc lắc đầu, sau đó lại nhìn nam nhân, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Có chút xíu."
Sư đồ hai người diễn một màn này làm những người xung quanh định tiến lên cáo trạng đều đem lời nuốt trở về, hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ không tiếng động trao đổi cùng nhau, cuối cùng vẫn là Huyền Ngôn đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, chờ Tư Hằng nhìn qua liền chắp tay thi lễ: "Sư huynh vẫn tốt chứ?"
Tư Hằng lắc đầu: "Không đáng ngại."
"Vậy, những người Tán Tu Minh kia... " Hắn nói đến đây, nghĩ mới chút lại tiếp tục nói: "Xem một chút pháp lực dao động lưu lại, sư huynh cùng Tán Tu Minh trở mặt?"
Nam nhân gật gật đầu.
Thấy y gật đầu, người ở đây đều có chút kích động, nhưng nhịn xuống không mở miệng, vẫn là Huyền Ngôn hỏi: "Không biết là vì chuyện gì?"
Tư Hằng không lập tức trả lời, y phất tay lấy ra lâu thuyền, ôm lấy Y Chu đi lên, còn thuận tiện đem An Thuận theo luôn.
Sau đó xoay người nói với đám người: "Lên rồi nói sau."
Một đám người vây quanh bên người Tư Hằng, nghe y đem tiền căn hậu quả nói lại, quần chúng nhân dân lại kích động.
"Tán Tu Minh khinh người quá đáng!"
"Việc này nên viết thư gửi về tông môn bẩm báo chưởng môn, Tán Tu Minh nho nhỏ lại dám khinh đến trên đầu Thái Diễn Tông, nếu không cho chút giáo huấn, về sau ở Tu Chân giới không phân rõ ai mới là đứng đầu chính đạo.!"
"Ta nói cũng không cần chờ tông môn hồi âm, Tán Tu Minh ở trong tay sư huynh hao tổn hơn nửa, nửa còn lại kia chúng ta dư sức đối phó."
....
"Không cần cố sức." Tư Hằng chờ bọn họ nói không sai biệt lắm, lên tiếng đánh gãy: "Tán Tu Minh những năm gần đây càng thêm cuồng vọng, lần này bị thương tổn đến căn cơ, tự nhiên sẽ có người khác muốn đi lên cấu xé."
"Chúng ta chỉ cần chúc thọ Thiên Nữ, không cần vì chuyện này mà chậm trễ thời gian." Y nói xong đứng đậy, bỏ lại đám người đứng đó, mang theo tiểu đồ đệ cùng An Thuận về phòng.
Đám người ở lại hai mặt nhìn nhau.
"Sư thúc thật sự không muốn truy cứu sao?"
"Chắc là vậy, Tán Tu Minh cũng chẳng là gì."
Có người kinh ngạc cảm thán: "Có lẽ chỉ có sư thúc trí tuệ hơn người, tu vi mới có thể tăng lên nhanh chóng như vậy."
"Sư huynh nói chí phải."
"Ta có chút chuyện không rõ, phàm nhân kia rốt cuộc có chuyện gì?"
"Không rõ lắm."
"Không biết."
"Sẽ không phải thu đồ đệ đi, nhìn tuổi lớn như vậy rồi."
"Tuổi lớn cũng không có việc gì, nhớ năm đó Đằng Với* tiền bối hoa giáp** mới nhập đạo, chỉ hơn ngàn năm liền phi thăng Tiên giới."
*nỗi khổ của tui là không tìm được bản raw nên tên dịch sát quá nghe thô vl.
** 1 giáp = 12 năm
1 hoa giáp = lục thập hoa giáp = 60 năm. (tui tra nát google thấy để vậy, nếu sai góp ý tui sửa nha.)
"Vậy ngươi có thể tìm được mấy người như Đằng Với chân nhân."
Người có cảnh giới cao nhất đi rồi, người ở lại không còn áp lực liền tụ lại với nhao ồn ào nhốn nháo, có người không nhịn được muốn đi điều tra tình hình Tán Tu Minh, đều bị hai vị Nguyên Anh túm cổ lại.
An Thuận đi theo hai người, một đường đi rường cột chạm trổ hắn cũng không dám phân tâm tra xét.
Ba người vào phòng Tư Hằng, phòng y ở chính giữa lâu thuyền, chỗ ở cực lớn, Y Chu vừa vào cửa liền lôi kéo Tư Hằng ngồi xuống, chính mình lại bò lên trên người nam nhân.
Sau đó lại dùng giọng điệu của chủ nhân tiếp đón An Thuận: "Ngươi ngồi a."
"Tiểu bối không dám." An Thuận trộm liếc nhìn Tư Hằng một cái, liền vội vàng cúi đầu, hắn ngập ngừng một lát, mới mở miệng nói: "Tiên trưởng trước đó nói qua,...có biện pháp giúp tiểu bối tu luyện, nhưng... Nhưng... "
"Còn tính hay không?" Y đem phần sau thay hắn nói nốt, Tư Hằng trên mặt cười như không cười, nhéo tay béo ụ của tiểu đồ đệ: "Dĩ nhiên là tính rồi."
An Thuận còn chưa kịp hưng phấp, lại nghe y nói: "Bất quá phương pháp này có chút đau đớn, không biết ngươi có kiên trì nổi hay không?"
"Có thể, có thể." An Thuận nhìn chằm chằm nam nhân, cắn răng nói.
"Thật sao?" Tư Hằng không biết là tin hay không tin, ngón tay y gõ gõ trên tay vịn của ghế, từng tiếng vang lên như gõ vào trong lòng An Thuận.
Không biết qua bao lâu, An Thuận mới nghe y nói: "Vậy làm đi, đây là ngươi nói."
Tư Hằng nói xong, đem Y Chu ôm xuống, nhéo nhéo tiểu mặt béo, "Ngươi trở về tu luyện trước, sư phụ phải đả thông kinh mạch cho hắn."
Y Chu cảm thấy thương tích trên người Tư Hằng còn chưa tốt lên, nghe vậy liền có chút không vui: "Không thể chờ một thời gian ngắn mới đả thông sao?"
"Ngươi đây là lấy cớ không tu luyện sao?" Tư Hằng hỏi: "Tuy rằng luyện kiếm vất vả, nhưng đánh ba ngày phơi lưới hai ngày là không thể được, nói ra lại làm mất mặt sư phụ ta đây."
Nam nhân nói còn lắc lắc đầu, bộ dạng không còn mặt mũi gặp người.
Đồ đệ còn trẻ người non dạ ra đời chưa bao lâu bị một kích này lừa nhảy hố, ném xuống câu ta mới không phải lấy cớ liền nổi giận đùng đùng đẩy cửa ra ngoài.
Xác định tiểu đồ đệ đã vào phòng của mình, Tư Hằng lúc này mới đóng cửa lại, khi xoay người đối mặt với An Thuận biểu tình trên mặt đã hoàn toàn biến mất, trong ánh mắt y đều lộ ra một cổ hương vị cao cao tại thượng.
An Thuận bị nhìn, dần dần cúi đầu, nhưng eo không cong, vẫn như cũ nhớ chuyện tu luyện.
"Tiên...tiên trưởng, hiện tại... có thể bắt đầu rồi sao?"
"Vừa rồi có đồ đệ ta ở đây, có câu ta còn chưa nói." Tư Hằng mở miệng.
"Thỉnh tiên trưởng chỉ dạy."
Tư Hằng mở miệng nói: "Ngươi kinh mạch không thông, chỉ có thể trọng tố, trọng tố cơ hội sống không cao, ngươi có muốn thử hay không?"
Người đối diện trầm mặc hồi lâu, đến khi Tư Hằng sắp hết kiên nhẫn mới từ trong kẽ răng nói ra một câu: "Tiểu bối nguyện ý thử."
Hắn ngẩng đầu, đáy mắt có tinh quang chớp động, phi thường rực rỡ, ngay cả lời nói cũng không còn mềm yếu vô lực như trước: "Tiểu bối là một phàm nhân, cho dù lúc này không thử thì nhiều lắm cũng chỉ có năm sáu mươi thọ mệnh, dùng bấy nhiêu đó để đổi lấy một cơ hội, ta nguyện ý."
Hắn nói như chém đinh chặt sắt, Tư Hằng cũng không lại phí lời, y từ túi trữ vật lấy ra một thứ đặt trước mặt An Thuận.
Trước mặt đột nhiên nhiều thêm một cái thùng, rất giống dục dũng ở thế gian dùng để tắm.
"Vào trong." Tư Hằng nói.
An Thuận làm theo, một chân chuẩn bị bước vào, lại nhớ tới gì đó, mở miệng hỏi: "Có cần cởi quần áo hay không?"
"Cởi đi." Tư Hằng tùy ý gật gật đầu, trên tay xuất hiện mấy bình ngọc, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, bản thân mấy thứ trong bình ngọc từng cái đổ vào một cái bình rỗng khác.
Chờ khi An Thuận cởi xong quần áo ngồi vào trong, Tư Hằng cũng đã chuẩn bị tốt.
Lại từ trong túi trữ vật lấy ra một thứ vốn là đồ ăn của đồ đệ, thứ đó tự động bay lên phía trên thùng gỗ, miệng bình nghiêng xuống, đổ thứ chất lỏng màu trắng ngà vào bên trong.
Đó là linh nhũ, sau khi tới Trúc Cơ vẫn ngẫu nhiên cho Y Chu uống, chỉ là dùng không giống khi Y Chu còn nhỏ một giọt linh nhũ pha với chén nước, phàm nhân căn bản sẽ chịu không nổi. Chất lỏng trắng ngà vừa mới tiếp xúc với An Thuận, hắn liền kêu to đau đớn.
Bất quá chỉ vừa kêu một tiếng, An Thuận lợi không phát ra âm thanh nào nữa, không phải là do hắn chống đỡ được, mà là một người khác trong phòng không muốn tiếng hắn mà thôi.
Linh nhũ đổ đầy hơn phân nửa thùng, bao vây lấy An Thuận bên dưới.
Toàn thân tắc nghẽn, lại không kêu ra được, cũng không thể động đậy, chỉ có thể thanh tỉnh chịu đựng đau đớn xuyên tim thoát cốt.
Thời điểm hắn đau đớn sắp ngất xỉu đi, Tư Hằng lại đứng lên, đi đến bên thùng tắm, trên tay cầm bình ngọc đổ vào trong một giọt.
"Kiên nhẫn một chút."
Chất lỏng kia vừa vào thùng gỗ, sắc mặt An Thuận liền trở thành một mảng trắng bệch, nửa ngày sau hắn mới khôi phục một tia thần trí, hơi hơi hít vào một hơi.
Trên người như bị dao cắt từng nhát từng nhát, muốn đem da thịt cùng gân cốt hắn tách ra. An Thuận chưa từng trải qua loại đau đớn thống khổ này, trong nháy mắt hắn muốn hô to từ bỏ.
Nhưng hắn không làm được, trong phòng có người không cho hắn quyền được nói chuyện, hắn thậm chí muốn ngất đi cũng không được. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ không nhanh không chậm không ngừng cho thêm chất lỏng vào thùng gỗ.
Dần dà An Thuận đã không còn cảm giác được sự tồn tại của mình, đau đớn cũng như bóng với hình, không còn phân biệt được tư vị gì.
Nhỏ xong giọt cuối cùng trong bình ngọc, Tư Hằng dừng lại, an tĩnh đứng chờ.
An Thuận cảm giác da thịt cùng gân cốt hắn nhất nhất bị tách ra, sinh mệnh hắn gắn kết cùng linh nhũ, chỉ cần có chút sai lầm, hắn liền bỏ mạng quy thiên.
Loại bỏ tạp chất khỏi kinh mạch đối với bên trong thân thể tự nhiên càng tốt, Tư Hằng vận chuyển pháp lực xuyên qua linh nhũ tìm được kinh mạch hắn, loại bỏ tạp chất ra khỏi kinh mạch.
Kinh mạch yếu ớt, khi pháp lực tiến vào liền vỡ nát, nhưng kinh mạch rách nát sau khi bức tạp chất ra lại thần kì thong thả khôi phục lại.
Đây cũng là hiệu quả của thuốc.
Tạp chất từng chút một bị loại bỏ, linh nhũ dần dần nãy sinh màu tro, trên thùng gỗ lại nhiều thêm một bình ngọc, nhỏ xuống một giọt chất lỏng.
Linh nhũ lần này chưa trải qua pha loãng, chất lỏng đặc sệt đổ xuống, nước màu tro trong thùng lại biến thành màu trắng ngà.
Thời gian không biết đã bao lâu, nhưng đối với An Thuận đã lâu đến mức hắn cho rằng chính mình đang ở địa ngục, nam nhân bên cạnh rốt cuộc cũng dừng lại động tác.
Bình ngọc phía trên thùng gỗ được thu hồi, trên tay Tư Hằng lại nhiều thêm một cái bình khác.
An Thuận biết cái bình này, hắn đột nhiên trừng lớn mắt, lại không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể nhìn chất đó lại lần nữa nhỏ giọt tiến vào.
So với trước đó, động tác của Tư Hằng nhanh hơn rất nhiều, tốc độ nhỏ giọt càng mau, An Thuận càng cảm thấy đau đớn.
Cứ như vậy hắn đau đến mất đi tất cả tri giác, trước mặt một mảng u ám, phía trước là vực sâu, trong vực sâu mang theo hương vị an tĩnh, khi một chân An Thuận sắp bước vào vực sâu, hắn đột nhiên nhớ tới lời nói khi tổ phụ đem vật gia truyền giao lại cho mình.
"An Thuận ngoan tôn* về sau khẳng định cũng có thể thành tiên nhân."
Thối lui khỏi vực sâu, lần nữa khôi phục thần trí, đau đớn vẫn vô biên vô hạn, nam nhân trước mặt nhướng mày, kinh ngạc: "Khó được."
Lúc sau, hắn từ trong thùng gỗ lảo đảo bò ra, An Thuận cảm thấy toàn thân vô cùng nhẹ nhàng.
Nhặt lại quần áo che lại thân thể, hắn hướng Tư Hằng hành đại lễ: "Đa tạ ân tái sinh của tiên trưởng."
"Trước không vội tạ." Một phen động tác vừa rồi cũng hao tổn không ít tâm lực, Tư Hằng nói: "Còn chưa xong đâu."
An Thuận cho rằng chính mình vừa đặt nửa chân bước vào tiên đồ...
....
Thời điểm Tư Hằng đả thông kinh mạch cho An Thuận, toàn bộ đệ tử cũng đã đến đông đủ.
Huyền Ngôn vốn định định đến dò hỏi có lâu thuyền bay hay không, nhưng đến trước cửa lại phát hiện trong phòng bố trí trận pháp.
Cho rằng sư huynh đang dạy dỗ đồ đệ tránh người quấy rầy, Huyền Ngôn cũng không nhiều chuyện, xoay người rời đi.
Dù sau đến đây cũng bởi vì địa vị thống lĩnh của Tư Hằng, mặc kệ hỏi hay không hỏi, thuyền này đều vẫn phải đi về phía trước.
Huyền Ngôn vừa đi, trong lòng âm thầm hâm mộ tình cảm của sư huynh cùng đồ đệ, tình huống ngày hôm qua không phải tất cả đồ đệ đều dám đứng ra.
Hơn nữa đồ đệ lại còn nhỏ như vậy.
Huyền Ngôn ở trong lòng than một câu: Tuổi trẻ không sợ.
Hắn đi được nửa đường, vừa lúc đi ngang qua phòng tiểu sư điệt, Huyền Ngôn vì trong lòng suy nghĩ nên quay đầu nhìn vào phòng, lại thấy cửa phòng đột nhiên mở ra, người đi ra là sư điệt cao chỉ đến then cửa.
"Sư thúc." Y Chu cuối đầu kêu một tiếng.
"Sư điệt?" Huyền Ngôn nhìn tiểu hài tử, cười gượng một tiếng: "Ngươi không cùng sư phụ ngươi ở cùng nhau a."
"Không có." Tiểu oa nhi nghe được lời này, mặt tròn xị xuống, cùng Huyền Môn liếc mắt nhìn cánh cửa đằng xa, bĩu môi nói: "Đệ tử đi tu luyện."
"Đi thôi." Huyền Ngôn vừa đem lời nói xong, cánh cửa kia liền đóng chặt lại trước mắt.
____________________
Editor lảm nhảm: cả tuần này đều làm bộ này thì phải? Chắc đổi ca thôi.... Hiu hiu..
Ps: cầu yêu thương, cầu vote, cầu ủng hộ. 😘😘😘
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT