Thái Diễn Tông rất rộng lớn, lâu thuyền trên không bay ba mươi phút cũng chưa ra khỏi phạm vi.
Mà bản đồ Tư Hằng vẽ ra kì thật là bề ngoài của Thái Diễn Tông, y chỉ vào vị trí bên cạnh phía dưới, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn ra.
Đáng tiếc Y Chu không nhìn kĩ, theo lí thường hắn cảm thấy chính mình sẽ không biết, sau đó cứ như vậy mà hỏi thôi.
Không khí trở nên yên tĩnh, nam nhân ngồi trên ghế mặt mang mỉm cười, mà tiểu gia hỏa ngồi ở đối diện y mặt lại đỏ bừng bừng.
Cũng không hiểu là do thẹn quá hóa giận hay là được sủng mà kiêu, sau một lúc yên tĩnh như vậy, Tư Hằng cũng không thể không dang rộng đôi tay mà nghênh đón tiểu đạn pháo nhào tới.
Trên vai bị cắn một ngụm, không có chút lực đạo nào, Tư Hằng giơ tay gõ nhẹ đầu nhỏ bên cổ: "Học ai cắn người hả?"
Người trong ngực cắn quần áo, trong miệng ô ô ô ô nói một hồi không hiểu muốn nói gì.
Chờ phát tiết xong rồi, Y Chu mới ngẩng đầu lên, hầm hừ nói: "Ngươi cố ý chơi ta!"
"Lại không nói lý?" Tư Hằng véo véo mặt hắn, "Ta tại sao lại phải cố ý hả?"
"Rõ ràng có thể nói thẳng là vẫn chưa ra khỏi!" Y Chu bẹp bẹp miệng, hừ một tiếng: "Dù sao ngươi cũng là cố ý."
Tư Hằng xác thật có chút động cơ không thuần khiết, nhưng tiểu đồ đệ không thể lấy đây làm cớ mà dĩ hạ phạm thượng, vì thế Y Chu đáng thương sau khi bị người ta chơi, còn bị Tư Hằng dùng mấy từ không học vấn không nghề nghiệp đả kích, bắt hắn làm quen với những chuyện của Thái Diễn Tông.
Trong truyền thuyết Thái Diễn Tông do tiên nhân thượng cổ kiến tạo nên, đến nay đã hơn mười vạn năm, vẫn luôn đứng đầu chính đạo. Ở dưới có hai mươi tiểu tông môn, có tới cả trăm thế gia tu chân dựa vào, ngoài ra còn có mười ba đế quốc của phàm nhân quy thuận.
Mấy tiểu tông môn, thế gia cùng đế quốc phàm nhân được Thái Diễn Tông phù hộ, ngược lại bọn họ cũng cung cấp cho tông môn nguồn tài nguyên cuồn cuộn, cùng với đệ tử thiên phú tốt nhất.
Được là đệ tử chủ tông, người trong Thái Diễn Tông không cần phải nhớ mấy thứ linh tinh, bọn họ chỉ cần được người ta tâng bốc nịnh nọt là đủ rồi.
Nhưng Tư Hằng quyết tâm muốn chỉnh tiểu đồ đệ, đem mấy chuyện lung tung loạn não đều giảng cho hắn nghe, nói xong còn bảo hắn phải nhớ kỹ.
"Nói không chừng khi nào rãnh rõi ta liền sẽ tới kiểm tra ngươi."
Y Chu nghe y nói xong cả người như chìm trong mộng, hắn mờ mịt gật gật đầu, choáng váng đứng lên, lắc lắc đầu, nói với Tư Hằng: "Ta... Ta đi nghỉ ngơi."
Tựa như có hồng thủy mãnh thú đang đuổi theo sau, hắn lảo đảo đỡ tường lắc lư chạy đi.
Tiểu đồ đệ lại trốn tránh y nha.
Tư Hằng có chút nhàm chán mà thở dài.
Từ ngày đó sau khi trở về, cửa phòng Y Chu cũng chưa từng mở ra, ngay cả Tư Hằng đi đến gõ cửa cũng không mở, dáng vẻ cứ như muốn ngăn cách cùng thế giới bên ngoài.
Lâu thuyền đi được mấy ngày, lộ trình cũng qua non nửa, Tư Hằng không có việc gì thì đến trên boong tàu lắc lư, thuận tiện chỉ điểm vài cái đệ tử tu hành.
Đệ tử được chỉ điểm như bừng tỉnh đại ngộ, sôi nổi cáo từ trở về phòng mình, chắc là phải hảo hảo tiêu hóa đợt thu hoạch này.
Không lâu sau, trên boong tàu chỉ còn lại một mình Tư Hằng, y nhìn về phía phòng tiểu đồ đệ, sách một tiếng.
Cứ như vậy cũng không phải biện pháp, tiểu gia hỏa nghẹn hỏng thì làm sao bây giờ? Phải nghĩ biện pháp để hắn nguôi giận mới được nha.
Y nghĩ, lại tiến về trước thêm hai bước, trên boong tàu cuối đầu nhìn xuống phía dưới.
Lâu thuyền đi xuyên qua một tầng mây, cảnh sắc xung quanh đều là một mảnh trắng xóa, nhưng chút này cũng không ảnh hưởng gì đến tầm mắt Tư Hằng, phía dưới là thành trấn của một quốc gia phàm nhân, Tư Hằng nhìn một hồi, đột nhiên nghĩ đến một ý kiến hay.
Cửa bị gõ vang, Y Chu nhìn nhìn, đứng dậy đi tới trước cửa, nhỏ giọng hỏi: "Làm gì nha?"
Người bên ngoài nói: "Để sư phụ đi vào, có chuyện muốn nói với ngươi."
Y Chu suy xét, rồi kéo mở cửa, để người bên ngoài tiến vào.
Nhìn thấy Tư Hằng, trước mắt liền xuất hiện hình ảnh y thao thao bất tuyệt nói giống như niệm kinh, Y Chu run lên lại run lên, chuyển ánh mắt, xụ mặt hỏi: "Sư phụ có chuyện gì sao?"
Tiểu đồ đệ tựa hồ không muốn liếc mắt nhìn mình dù chỉ một cái, tình huống lần này xem ra rất nghiêm trọng đây. Tư Hằng nhướng mày, ôn nhu nói: "Thuyền đến Ung Thành rồi, nơi đó đông đúc rất náo nhiệt, có muốn đi xem không?"
Y Chu thoáng chốc trợn to mắt, cẩn thận ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn sư phụ nhà mình một cái.
Sau đó nhìn biểu tình trên mặt y, dựa theo đó phân tích xem khả năng y lừa hắn lớn bao nhiêu.
Tiểu đồ đệ ánh mắt trong suốt lung linh, tất cả cảm xúc đều không che giấu được, Tư Hằng nhìn dáng vẻ này của hắn, bị chọc cười: "Thế nào, hiện tại cả sư phụ cũng không tin sao?"
"Ai kêu ngươi luôn gạt ta!" Y Chu tranh luận, cũng không dám nói lớn tiếng, dáng vẻ giống như tiểu tức phụ đáng thương.
"Được rồi, đừng nóng giận, trước đó là sư phụ không đúng, không nên cùng ngươi nói mấy thứ linh tinh kia." Tư Hằng khom lưng, gõ gõ mũi đồ đệ, hiếm khi ăn nói khép nép: "Hiện tại không phải đến nhận lỗi với ngươi hay sao?"
"Ta... Ta không có tức giận." Y Chu đỏ mặt, nhăn mũi, sau đó lại giải thích cho mình: "Nhưng là ngươi còn bắt ta phải nhớ kỹ."
"Sau đó sao?" Tư Hằng hỏi xong tự trả lời, "Bởi vì không nhớ hết được, cho nên cảm thấy chính mình quá ngu ngốc?"
"Mới không phải!" Y Chu chu miệng nhỏ phản bác: "Là bởi vì mấy ngày nay trong đầu toàn là mấy thứ linh tinh ngươi nói kia, đặc biệt phiền."
Tư Hằng "phụt" một tiếng cười ra, vì giữ mặt mũi cho tiểu đồ đệ nên quay mặt sang chỗ khác, ngón tay nắm lại đặt trên môi giả bộ khụ hai tiếng, sau một lúc, buông tay nói: "Vậy vừa lúc mang ngươi ra ngoài giải sầu, về sau không cần nghĩ tới mấy cái chuyện đó nữa."
"Được rồi." Y Chu tựa hồ như không quá tình nguyện, nói xong đưa tay mình nhét vào trong lòng bàn tay Tư Hằng, hỏi: "Vậy chúng ta hiện tại liền đi xuống sao?"
"Còn chưa được, phải đợi một lát." Tư Hằng giấu đi ý cười bên khé môi, tìm chỗ ngồi xuống: "Để ta nhìn xem mấy ngày nay ngươi có lười biếng hay không a."
Lười biếng không định là sẽ không, vừa lúc kiểm tra Y Chu thuận lợi thông qua, sau đó hắn cùng Tư Hằng đi ra ngoài, đến căn nhà duy nhất trong lâu thuyền.
Lâu thuyền dùng linh thạch làm động lực, nhưng cũng cần người điều khiển phương hướng, gian nhà này chính là phòng dùng để khống chế lâu thuyền.
Trong phòng có một vị tu sĩ Kim Đan, nhìn thấy Tư Hằng liền đứng dậy hành lễ, Y Chu cũng đối với họ khom lưng chắp tay thi lễ.
Chờ Y Chu thi lễ xong đứng thẳng người, vị tu sĩ Kim Đan kia mới hỏi: "Sư thúc tới đây có chuyện gì sao?"
"Đến Ung Thành dừng lại một chút, qua hai ngày lại đi."
Vị tu sĩ Kim Đan thoáng nghĩ liền hiểu được, cười nói: "Ung Thành hiện tại xác thực rất náo nhiệt."
"Ân." Tư Hằng gật đầu, tùy tay đánh ra một đạo linh khí, lâu thuyền bay nhanh hạ xuống trên một sườn núi bên ngoài thành.
Người khác trên thuyền phát hiện ra tình huống, nghi hoặc ra khỏi phòng, Tư Hằng nhìn đám người đã đến đông đủ, nói xong chuyện, lại dặn dò: "Hai ngày sau liền tập hợp ở chỗ này, mang theo Truyền tin phù, có chuyện gì cứ tìm ta."
Đám đệ tử nhận lời, Tư Hằng vẫy vẫy tay cho bọn họ tản ra, đám người kia đi rồi y mới đem Y Chu rời thuyền, sau đó phất tay đem lâu thuyền thu vào túi trữ vật.
Cửa thành Ung Thành rất cao, chừng mấy chục trượng, hai bên có thủ vệ đứng canh, người vào thành cần giao phí dụng.
Tư Hằng nắm tay Y Chu, giao hai khối linh thạch hạ phẩm sau đó vào thành.
Bên trong thành tất nhiên là một mảnh phồn vinh, Tư Hằng vừa đi, vừa giới thiệu cho Y Chu: "Ung Thành này, là hang ổ của Tán Tu Minh."
Cũng không phải tất cả tu sĩ đều thuộc tông môn. Vài người gặp được kì ngộ nhặt được công pháp, có vài người bái sư thất bại trở thành tán tu, còn có người không muốn bị quản thúc, còn có số ít người do phản bộ tông môn mà ra.
Những người này đều được gọi chung là tán tu.
Tu Chân giới cá lớn nuốt cá bé, một người đối với một môn phái, dĩ nhiên là không có phần thắng, các tán tu tất nhiên là không muốn bị tông môn khi dễ, dần dần liền có người đề nghị kết thành liên minh.
Tán Tu Minh cũng sẽ không quản thúc đệ tử bên trong, cũng sẽ không phát lương hàng tháng, nhập Minh chỉ cần giao nộp mười linh thạch hạ phẩm, liền có thể nhận được một khối hào bài*.
*thẻ bài của TTM
So với môn phái, nơi này giống như là một thị trường giao dịch lớn, muốn có bất cứ thứ gì đều có thể trong Minh nội tuyên bố nhiệm vụ sẽ có người đi nhận, muốn tuyên bố nhiệm vụ trước đó đều phải giao nộp thù lao, chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Tán Tu Minh ở giữa sẽ rút ra một số tiền thù lao cực nhỏ.
Y Chu đại khái hiểu được phần nào: "Vậy cùng Thiện Công Đường trong Tông môn có chút giống nhau."
Bất quá Thiện Công Đường so với Tán Tu Minh có lợi hơn một chút, cho đệ tử phát nhiệm vụ, lại còn phụ trách phát lương hàng tháng cho đệ tử.
"Không giống nhau." Tư Hằng mở miệng nói: "Thiện Công Đường tông môn sẽ không phát nhiệm vụ để đệ tử đi chịu chết."
"A." Y Chu nghe hiểu ý, hắn trợn to mắt, quay đầu nhìn Tư Hằng, đối phương lại không có nói tiếp, chỉ tay về phía một quầy hàng ăn vặt, hỏi Y Chu: "Muốn ăn không?"
Y Chu đã sớm ngửi được mùi, chỉ là vừa nãy Tư Hằng nói chuyện, mới mạnh mẽ nhịn xuống.
Hắn nghĩ nhiều năm qua hắn chính là sống quá khổ rồi. Từ nhỏ uống sữa, sau khi mở mắt thì chính là linh nhũ đoái thủy*, sau đó biến thành người đồ ăn ở Thực Đường cũng không thể ăn, thật vất vả ăn ngon một chút thì lại vì tu luyện mà ăn tích cốc đan thay cơm.
*hỗn hợp sữa linh thú với nước
Người đi cùng lần này không có ai có thể nấu cơm, hơn nữa trước đó Y Chu đã có một tháng chưa ăn qua thứ gì rồi.
Nuốt một ngụm nước miếng, Y Chu quay đầu nhìn chằm chằm quán nhỏ, nói: "Muốn!"
Tư Hằng cười cười, dẫn hắn đi qua.
Trên quầy hàng nướng một loại thịt yêu thú không biết tên, chất thịt phì nộn, khi nướng mỡ tràn ra, bị ngọn lửa đốt phải, phát ra mấy tiếng vang vui tai.
"Được rồi, ngài chờ một lát." Lão bảo thu linh thạch, hét to một tiếng, dùng bàn chải dính chất lỏng mật ong quét lên hai mặt miếng thịt, sau đó kẹp thịt lên, dùng một khối bánh tráng bao lại, đưa qua.
Y Chu nhận bánh, liền cắn xuống một ngụm, nhai hai cái liền thoải mái mà nheo lại đôi mắt, nói ăn ngon.
Thịt nướng mới ra lò, mang theo độ ấm nóng rực, nhưng chút nóng này không làm ảnh hưởng đến Y Chu. Thức ăn trong miệng còn chưa nuốt xuống, hàm răng đã cắn tiếp vào khối bánh kẹp thịt, khuôn mặt nhỏ hai bên phồng lên, giống như con sóc chỉ biết tham ăn.
Hỏa tốc giải quyết thức ăn trên tay, Y Chu đem dầu mỡ dính trên tay thuận tiện chà sát lên y phục của Tư Hằng, trên pháp y có công năng tự động thanh khiết (làm sạch), sau khi cọ qua liền như cũ không thấy để lại dấu vết nào.
Loại động tác nhỏ dĩ nhiên trốn không khỏi ánh mắt Tư Hằng, hắn gõ nhẹ lên đầu tiểu đồ đệ, Y Chu rụt rụt cổ, ngửa đầu cười cười với Tư Hằng, bày ra bộ mặt lấy lòng: "Sư phụ tốt nhất a."
Tư Hằng hừ một tiếng.
Tiểu đồ đệ lấy lòng xong, liền vội vàng lộ ra mục đích, "Sư phụ, ta còn chưa có ăn no a~~"
"Ngươi là tiểu Thao Thiết*, đương nhiên là sẽ không no." Tư Hằng khom lưng, nhéo nhéo mặt tiểu đồ đệ.
*chỉ những người tham ăn.
Nhưng sau khi nói xong, y lại đứng dậy nắm tay tiểu đồ đệ, đi đến trước quầy hàng.
_________________
Editor lảm nhảm: tự nhiên thấy Y Chu quá bi thảm, mỗi lần nghe TH nói xong, lại phải vừa load vừa phân tích độ chân thật, coi có bị lừa tình hay không.... 😒😒
Ps: cầu yêu thương, cầu vote, cầu ủng hộ.... 💋💋💋
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT