Trương thái thái thanh âm tuy nhỏ, nhưng Dung Phi và Dung thái thái đều có thể nghe thấy.

Dung thái thái nhăn mày, đang muốn quay đầu lại thì Dung Phi chỉ vào một nhà hàng gần đó nói. "Mẹ à, vào uống một tách trà đi. Con bỗng dưng muốn ăn cánh gà với sủi cảo tôm."

"Được được!" Dung thái thái đối với con trai là vô hạn sủng nịch, vừa nghe con trai đói bụng muốn ăn liền đem lời của Trương thái thái ném ra sau đầu.

Ba người bước vào nhà ăn. Nơi này được trang hoàng một cách thanh nhã, đường hoàng, mỗi bàn ăn đều được ngăn cách bởi một thanh ngăn thủy tinh, đem lại cảm giác rộng rãi nhưng cũng không làm mất đi sự riêng tư của khách hàng.

Họ chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Rất nhanh, sủi cảo tôm cùng cánh gà đều được đem đến. Dung Phi nhai nhai, mùi vị thơm ngon nhanh chóng lấp đầy đầu lưỡi. Dung thái thái thong thả nhấp trà, nhìn con trai mình ăn đến ngon miệng. Dung Phi gắp sủi cảo tôm bỏ vào chén bà. "Mẹ, sao lại không ăn gì hết vậy? Sủi cảo tôm ở đây rất ngon!"

"Ừ..." Dung thái thái cười tươi, thậm chí rất hạnh phúc mà cắn miếng sủi cảo ấy. Nhưng bà chỉ cắn những miếng nhỏ một, tựa hồ sợ hãi nếu mình ăn quá nhanh, niềm hạnh phúc này sẽ nhanh chóng tan biến.

Trương thái thái múc một muỗng canh vi cá, không cho là đúng mà chen vào. "Dung Phi à, lấy thân phận của mẹ con thì nên ăn cháo bào ngư hoặc là nấm tuyết nhĩ a, sủi cảo tôm hay cánh gà gì đó không hợp với bà ấy đâu."

"Nga, tối qua ở nhà con đã hầm súp nấm tuyết nhĩ ngọt rồi, sáng nay lại ăn cháo bào ngư, mẹ con có vẻ cũng chán rồi, nên ăn chút đồ lặt vặt để đổi vị." Dung Phi làm một bộ con trai ngoan nói. "Dì Trương cũng nên ít ăn mấy cái vi cá lại, gần đây trên TV không phải đang rầm rộ chiến dịch bảo vệ cá mập sao? Nếu có paparazzi tìm đến thấy dì ăn canh vi cá rồi múa bút một cái thì phiền lắm."

Dung thái thái cố nén cười, động tác ăn canh của Trương thái thái cương cứng tại chỗ, hoàn toàn mất đi khẩu vị.

Lúc này, màn hình LED to lớn bên ngoài đang phát sóng tin tức về show thời trang ở New York. Trong hình, một nam nhân mặc bộ tây trang màu kaki sang trọng, thần sắc kiêu căng nhàn nhã bước đi trên sàn diễn. Anh ta mỗi lần nện bước như mang theo từng đợt chấn động, bả vai đung đưa như muốn phá tan bầu không khí đang vây hãm anh.

"A, là An Khải Văn." Trương thái thái trong mắt tràn đầy thưởng thức. "Xem show thời trang có cậu ta khiến ta rất thích thú, mỗi kiện quần áo cậu ấy khoác lên đều mang theo ý vị khác nhau. Nếu Tô Trăn ở trong giới giải trí vĩnh viễn không đánh mất sự ưu nhã, thì An Khải Văn vĩnh viễn xưng vương trong giới thời trang."

Dung Phi nghiêng mặt, ngơ ngác nhìn An Khải Văn xoay người, đem chiếc khăn quàng cổ kẻ sọc vẽ ra một đường cong, rõ ràng trông rất nhàn nhã nhưng lại toát ra cả một khí chất tinh anh. Hai loại phong cách này đan xen với nhau, nhìn có vẻ đối nghịch nhưng ngoài ý muốn lại hòa quyện uyển chuyển với nhau.

"A, sao ta có thể quên được chứ?" Trương thái thái cong khóe môi. "An Khải Văn cùng con hôn nhau ở trước sân bay cũng là một hình ảnh đẹp mắt a!"

Dung Phi ngoài mặt không để lộ biểu cảm gì, nhưng trong lòng đang quẫn bách gào thét. Hắn cũng đã xem qua bức ảnh kia, nhìn nồng nhiệt như vậy hẳn là một nụ hôn kiểu Pháp... Thật không biết lúc đó Dung đại thiếu nghĩ gì nữa, An Khải Văn chung quy cũng là nam nhân kim cương của thời đại đấy!

"Haha!" Lần này đến lượt Dung thái thái bật cười, mạnh mẽ vỗ lưng của Dung Phi. "Đây cũng là điểm tôi tự hào nhất về con trai mình đấy! Bà nghĩ lại đi, được An Khải Văn ôm hôn như vậy ai chả muốn cơ chứ? Con trai tôi vậy mà làm được đấy! Bà không biết chứ tôi đã đem cái hình tạp chí kia cắt ra, đem lồng kính kỷ niệm rồi!"

"Phốc..." Dung Phi thiếu chút nữa sặc chết, sủi cảo tôm nghẹn lại ngay cổ họng.

Trương thái thái cứng ngắc cười, cả người ngây ngẩn.

Dung Phi lúc này vô cùng kính nể mẹ mình, loại công lực tất sát này hắn nhất định phải hảo hảo học hỏi.

Buổi tối về đến nhà, Dung Phi lười biếng duỗi eo thật lâu trong phòng ngủ, Dung thái thái đến gọi hắn.

"Tiểu Phi..."

"Dạ?"

"Mẹ hôm nay rất vui, cảm ơn con đã đi cùng với mẹ." Dung thái thái cười nhạt, nước mắt tựa hồ được bà cật lực giữ lại.

"Nếu mẹ thích, con có thể cùng mẹ đi uống trà lúc nào cũng được."

"Mẹ đã nghĩ con sẽ không tha thứ cho mẹ..." Dung thái thái cười cười.

"Tha thứ việc gì?"

"... Lần đó mẹ nghi ngờ ba con ngoại tình, lúc cãi nhau với ông ta mẹ đã nói "dù sao đó cũng là con trai ông, không phải của tôi, ly hôn tôi cũng không cần nó"... Đó không phải điều mẹ muốn nói..." Dung thái thái nuốt nước miếng. "Mẹ quay lại thì thấy con đã đứng ở cầu thang, nhìn mẹ với ánh mắt thương tâm... Vô luận sau này mẹ có đối tốt với con thế nào, con đều không tha thứ cho mẹ..."

Nguyên lai mọi chuyện là như vậy...

"Đó là chuyện đã lâu, con đã sớm không nhớ rõ." Dung Phi nhún vai.

"Tiểu Phi, con bây giờ khác trước nhiều lắm."

Dung Phi thoáng chốc khẩn trương lên, cả lưng cứng còng. Dung thái thái dù sao cũng là mẹ ruột của Dung thiếu, dù cảm tình giữa hai người không tốt cũng không đại biểu bà vô pháp phát hiện ra con trai mình đã bị đánh tráo.

"Trước kia con không hiểu chuyện... Nhưng sau tai nạn này con nhận ra..."

Nhận ra cái gì? Phải đối xử tốt với người nhà? Đối xử tốt với tất cả mọi người sao?

Nghe có vẻ giả tạo quá.

Kì thật Dung Phi rất ghen tị với Dung đại thiếu, gã có tất cả những gì Dung Phi hằng mong muốn. Những thứ đó, dù gã không đặt trong lòng, nhưng đối với Dung Phi là những thứ vô cùng trân quý.

"Mẹ chỉ đang sợ hãi... Sợ con lại quay về như xưa... Lại đối với mẹ hờ hững như trước thôi. Như hiện tại là tốt rồi, tốt đến độ như một giấc mơ... Cho nên, xin con ngàn vạn lần đừng biến mất..."

Dung thái thái nức nở nói khiến tim Dung Phi như bị bóp nghẹn.

"Sẽ không đâu, mẹ nghĩ nhiều rồi." Dung Phi ôm lấy Dung thái thái, vỗ về bà. "Mẹ quay về ngủ đi. Hôm nay con phải ngủ sớm, mai còn phải đi đến Thịnh Thế."

Đúng vậy, ngày mai chính là lần đầu tiên, Dung Phi trong thân xác của Dung đại thiếu bước vào Thịnh Thế Hoa Thiên. Hắn không biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì, cũng không biết mình có an toàn vượt qua tất cả khó khăn hay không.

Thịnh Thế Hoa Thiên là một tòa nhà 36 tầng, bên ngoài có thể thấy nhan nhản những thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi cầm biển hiệu, chờ đợi minh tinh mình hâm mộ bước ra ngoài.

Dung Cẩn Nghiêm quả nhiên đã nói là làm. Đặc quyền của Dung Phi cái gì cũng không có, trừ chiếc xe màu đen không có gì đặc sắc này. Người lái xe chính là Vệ Tử Hành.

"Dung thiếu, ngài hoàn thành tốt vai diễn của nhân vật này, lúc nhận được thù lao đã có thể thuê được trợ lí mới rồi." Vệ Tử Hành bình tĩnh nói.

Dung Phi thân là con trai duy nhất của tổng giám đốc Thịnh Thế Hoa Thiên mà chỉ có một chiếc xe riêng và một người đại diện, đem so ra với ối người khác quả thực nghèo nàn.

"Ừ." Dung Phi nhẹ nhàng đáp lời.

Vệ Tử Hành nghiêng đầu thấy Dung Phi chỉ yên tĩnh nhìn anh, cười nói. "Tôi còn cho rằng thiếu gia sẽ tức giận chứ, không ngờ ngài bình tĩnh đến vậy."

"Bởi vì lúc này tôi không có tiền." Dung Phi tự giễu nói. Hắn nhớ rõ lúc trước làm diễn viên đóng thế, lúc đó hắn muốn vào Thịnh Thế Hoa Thiên một lần cũng không có cơ hội.

"Hôm nay ngài ăn mặc thực đơn giản." Vệ Tử Hành dừng một chút. "Đơn giản ở đây, ý chỉ ngài chẳng mang tí ti khí chất thời thượng nào."

Dung Phi cúi đầu nhìn chính mình, hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, một cái quần jean, hoàn toàn mang dáng vẻ của một thiếu niên bình thường, chẳng có chút phong phạm của một minh tinh. Cũng khó trách, Dung Phi trước đây là diễn viên đóng thế nên hắn không bao giờ phải ăn vận hoa lệ cả.

"Bất quá bộ đồ này cũng hợp yêu cầu rồi."

Sau khi đỗ xe, Dung Phi theo đuôi Vệ Tử Hành đi vào tòa nhà được mệnh danh là "Thần điện" trong giới giải trí. Nội thất bên trong được trang hoàng xa hoa nhưng vừa đủ, mang theo tiết vị ung dung cao quý tỏa ra từ mọi ngóc ngách, tất cả làm Dung Phi có ảo giác bản thân đang tiến vào một buổi trưng bày nghệ thuật. Dung Phi nhìn thấy không ít mỹ nam mỹ nam, trong đó gần hắn nhất chính là nữ ca sĩ nổi tiếng Lâm Vũ Vi. Thẳng cho đến khi nàng đến trước mặt Dung Phi mới nhận ra nam nhân "mộc mạc" này là ai.

"A... Là Dung thiếu... Thật ngượng ngùng, em vừa rồi không nhận ra anh!" Lâm Vũ Vi tự động xin lỗi, trong giới đều đồn đại Dung thiếu không hề khoan dung độ lượng, chỉ cần đối phương không tôn trọng gã hay hành động chậm trễ một chút, gã nhất định sẽ trả thù.

Hơn nữa Lâm Vũ Vi có thể nổi tiếng đến độ này, ít nhiều cũng nhờ tai tiếng của nàng với Dung đại thiếu.

"Không sao." Dung Phi cười lắc đầu, nhưng trái tim lại đập rộn ràng. Lâm Vũ Vi sở hữu chất giọng trong trẻo cao vút, hơn nữa diện mạo xinh đẹp của nàng giúp nàng trở thành tình đầu trong mơ của không biết bao nhiêu thanh thiếu niên. Dung Phi cũng từng mua đĩa nhạc của nàng về nghe, đến khi mơ cũng nghe thấy giọng của nàng.

Lâm Vũ Vi cọ bả vai lên cánh tay Dung Phi, trong ánh mắt ám lên vài phần ái muội. "Hay là để em mời Dung thiếu một chén tạ lỗi?"

"A?" Dung Phi có chút quẫn bách, một số nhân viên đi qua cũng mặc kệ bọn họ, Vệ Tử Hành cũng cực kì kiên nhẫn đứng một bên nhìn hai người.

"Chân tôi vừa mới khỏi, không uống rượu được." Dung Phi lùi về sau nửa bước, vừa lúc lưng đụng phải Vệ Tử Hành. Hắn ẩn ẩn đoán ra ý đồ mời mọc của Lâm Vũ Vi. Dung Phi hắn trước giờ không có tâm địa thâm sâu hay gì, nhưng không có nghĩa hắn ngu ngốc. Lâm Vũ Vi có thể nổi tiếng thần tốc như vậy, cũng có thể là nhờ "quy tắc ngầm" cùng Dung đại thiếu.

Tưởng tượng đến điểm ấy, Dung Phi đối với cơ thể hiện tại của mình căm thù đến xương tủy. Trước kia hắn còn rất thích Lâm Vũ Vi, nhìn nàng bây giờ son môi hồng nhạt lại bày ra bộ ngực trắng sữa, Dung Phi có cảm giác bị đả kích nặng nề. Biết là trong cái vòng này không ai là hoàn toàn trong sạch, một Lâm Vũ Vi không có gia thế hiển hách này cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng vì hình tượng mình ngưỡng mộ đã lâu kia nên hiện tại Dung Phi có chút không chấp nhận được.

Đối phương còn muốn tiếp tục áp sát lại, Dung Phi lại lùi về phía sau, đụng phải người nào đó.

"Dung thiếu cẩn thận."

"A, nguyên lai là Vệ tiên sinh a! Tôi thất kính quá!" Lâm Vũ Vi đưa tay tới. "Ngài là người đại diện có tiếng trong công ty đó."

"Thực xin lỗi, tôi bị dị ứng nước hoa." Vệ Tử Hành nở nụ cười nho nhã lễ độ.

Sắc mặt Lâm Vũ Vi thoáng chốc thay đổi, cánh tay cương lại giữa không trung, không thu về mà cũng không vươn tới.

"Đi thôi Dung thiếu, chúng ta muộn mất." Vệ Tử Hành vỗ vỗ bả vai Dung Phi, Dung Phi hướng Lâm Vũ Vi cười xin lỗi rồi đi theo đối phương về phía thang máy.

Một nam nhân chậm rãi đi tới, cùng Dung Phi duy trì khoảng cách không gần không xa sóng vai mà đi.

Dung Phi nghiêng đầu, nháy mắt đồng tử khuếch trương cực độ, sườn mặt thanh nhã của đối phương lọt vào tầm mắt.

Ba người đứng trước thang máy, Dung Phi cứng người không biết phải làm gì, còn đối phương lại coi hắn như không khí.

"Đã lâu không gặp, Tô Trăn." Vệ Tử Hành vẫy tay chào đối phương.

"Cũng lâu thật. Đây là nghệ sĩ mới anh phụ trách sao?" Tô Trăn tựa tiếu phi tiếu đáp lại.

"Đúng thế, gánh thì nặng nhưng đường thì xa." Vệ Tử Hành vỗ vai Dung Phi.

Tô Trăn kéo khóe môi. "Vậy chúc anh may mắn."

Câu chúc phúc này mang ý tứ gì không cần nói cũng biết, y là đang hi vọng Vệ Tử Hành làm người đại diện cho Dung Phi sẽ trở về an toàn, không bị máu chảy đầu rơi.

Mà Dung Phi lại ngây ngốc nhìn mặt của Tô Trăn. Hắn nhớ rõ hình ảnh một Tô Trăn tươi cười khi còn ở phim trường, thậm chí biểu cảm khi nói chuyện của y đều được hắn ghi nhớ rõ ràng, hoàn toàn khác xa so với lúc này, đến một cái liếc mắt cũng lười bố thí.

Dung Phi thực chất không thấy đau lòng, chỉ là trong lòng có chút trầm xuống. Hắn biết rõ hình tượng trước đây của Dung thiếu đã ăn sâu bén rễ trong lòng mọi người, kể cả Tô Trăn. Dung Phi còn nhớ lời tuyên bố muốn bao dưỡng Tô Trăn kia. Hắn biết mình hiện tại đối với Tô Trăn, chỉ sợ bùn đất dưới chân cũng không bằng.

Đến khi cửa thang máy mở, mãi đến khi Tô Trăn tiến vào trước, Dung Phi mới cất được bước chân.

Tô Trăn chỉ đứng sau hắn như vậy, nhẹ nhàng dựa vào tường, cái gì cũng không nói, nhưng sự tồn tại của y vẫn mãnh liệt như cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play