Trọng Sinh Chi Dung Thiếu

Chương 63: Tôi muốn em ấy yêu tôi


1 tháng

trướctiếp

“Em nói anh thật phiền phức.” Dung Phi đột ngột kéo chăn xuống giường và bước về phía cửa.

Tô Trăn ba bước hai bước đi tới, túm lấy cánh tay Dung Phi, sức mạnh lớn đến mức Dung Phi suýt ngã xuống đất.

“Anh làm cái gì vậy?” Dung Phi nhíu mày, định kéo tay Tô Trăn ra, nhưng đối phương lại siết chặt tay cậu lại, thậm chí còn muốn siết đến mức chảy máu.

Em làm sao vậy? Dung Phi?

“Em chính là người như vậy đấy! Anh không nhớ rõ em là Dung Đại Thiếu sao?” Dung Phi gần như hét lên.

Tô Trăn đột nhiên ôm chặt Dung Phi vào lòng, mỗi khi Dung Phi giãy giụa, anh lại càng ôm chặt hơn. Dung Phi chưa bao giờ biết rằng hóa ra ôm ấp cũng có thể là một việc khiến người ta đau đớn và ngạt thở.

Nói cho anh biết, có phải vì Noria hay không?

Lại là cái tên đó?

Tại sao phải nhắc đến cái tên đó?

Bộ não của Dung Phi liên tục tự nhủ rằng Noria chẳng liên quan gì đến mình, Dung Phi. đó chỉ là một người phụ nữ, cậu là một người đàn ông, cậu phải rộng lượng!

Nhưng nó vô dụng, vô dụng!

Dung Phi không biết từ đâu có sức mạnh, đẩy Tô Trăn ra ngoài. Anh ấy ngã ngồi xuống giường, còn Dung Phi thì sải bước đẩy cửa đi ra ngoài.

Gió đêm thổi qua mát lạnh, Dung Phi cảm thấy vô cùng thoải mái. Nghĩ đến vẻ mặt của Tô Trăn lúc nãy, thật là sảng khoái! Dung Phi cá cược rằng cả đời này chắc chắn nhất định sẽ không có nhiều người có thể khiến Tô Trăn bẽ mặt!

Chỉ vài giây sau, Dung Phi lại nghĩ đến một vấn đề khác, đó chính là đêm nay cậu sẽ ngủ ở đâu?

Có lẽ cậu có thể giả vờ thảo luận kịch bản với đạo diễn và ở lại phòng đạo diễn cả đêm? Ôi, đừng ngốc thế chứ, cậu có gì để nói với đạo diễn cả đêm, Trần Tư Nhạc chắc chắn sẽ đá cậu ra ngoài trước 11 giờ! Nhậm Bạch thì càng không thể, khả năng lật mặt, trợn mắt của gã này khiến công lực Dung Phi không thể chịu nổi. Được rồi, được rồi… chỉ còn lại Phương Đại Đồng. Mặc dù cậu ta này ngủ chung với người khác, nhưng chiếm một góc nhỏ trên giường của cậu ta chắc là không vấn đề gì.

Vì thế Dung Phi gõ khai Phương Đại Đồng cửa phòng, tên kia còn đánh no cách đâu.

Lúc đầu, Dung Phi chơi bài đấu địa chủ[1] với Phương Đại Đồng và bạn cùng phòng của cậu ta một lúc, sau đó đến 12 giờ đêm, cậu nói rằng bản thân không muốn về phòng làm phiền Tô Trăn nên sẽ ngủ lại đây với Phương Đại Đồng. Chuyện ngủ nghỉ của Tô Thiên Vương thì ai cũng không dám làm phiền, nên Dung Phi thật sự đã ngủ ngon giấc với Phương Đại Đồng. Dung Phi biết mình không nên làm vậy, không nên nổi nóng với Tô Trăn, thậm chí ngày mai bọn họ còn phải đóng cảnh chung đối diễn, nhưng Dung Phi vẫn mong chờ điều đó, dù chỉ là một khoảnh khắc, một lúc, bộ não và cuộc sống của cậu có thể không liên quan gì đến Tô Trăn nữa.

Tô Trăn ngã ngồi xuống giường, đứng dậy muốn đuổi ra ngoài, nhưng điện thoại lại vang đên, là từ Noria.

“Tôi sẽ trả lời cô sau, bây giờ tôi có việc khác phải làm.” Tô Trăn định cúp máy một cách dứt khoát, nhưng đối phương lại bảo anh đợi một chút.

“Có phải là cục cưng nhỏ của cậu cuối cùng cũng không chịu nổi mà nổi giận với cậu rồi đúng chứ?” Giọng điệu của Noria tràn đầy ý tứ trêu chọc.

“Tôi nghĩ đây không phải là lúc để đùa giỡn.” Tô Trăn đi đến cửa, Dung Phi đã biến mất từ lâu.

“Tại sao cậu lại không vui lên một chút? Phản ứng của cậu ấy khi tôi đến chứng tỏ cậu ấy thực sự thích cậu, phải không? Hơn nữa, tôi cũng không làm gì quá đáng, chỉ là ôm cậu, nắm tay cậu, hôn nhẹ một hai cái, đây là những điều mà bất kỳ người bạn bình thường nào cũng làm với cậu.”

“Ừm, tại sao lại thế nhở?” Tô Trăn cười khẽ một tiếng, “Cô muốn nói là vì cậu ấy ghen tuông với cô à?”

Ồ, tại sao không phải là ghen tuông? Có lẽ trước khi gặp cậu, cậu ấy là một trai thẳng. Sau khi gặp cậu, cậu ấy luôn bận tâm về việc tại sao mình lại bị thu hút bởi một người đàn ông?

Noria, tôi thực sự…

“Cậu thật sự muốn nói gì vậy? Không có thời gian để thảo luận vấn đề này với tôi à? Ngay cả khi cậu tìm được cậu ấy vào tối nay thì kết quả sẽ ra sao? Để cậu ấy tìm một cái cớ vụng về để giải thích cho hành động bất thường của mình và rồi cậu sẽ chấp nhận lời giải thích đó, kết quả là cả hai sẽ quay lại điểm xuất phát như ban đầu?”

Tô Trăn im lặng.

Sự im lặng như vậy kéo dài hơn mười giây.

Hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu muốn gì?

“……Tôi muốn cậu ấy, tôi muốn cậu ấy yêu tôi.”

Hi, body! Cậu ấy đã yêu cậu rồi! Tất cả những gì cậu cần làm là khiến cậu ấy thừa nhận tình cảm của mình!

Lúc đó, Tô Trăn khẽ mỉm cười, “Cảm ơn cô, Noria.”

“Không cần cảm ơn, chỉ là hiếm khi thấy cậu mất bình tĩnh như vậy thôi. Giống như học sinh trung học vậy ấy.” Noria cười khúc khích rồi cúp máy.

Tô Trăn nằm trên giường, bóng tối che khuất hết mọi biểu cảm của anh.

Ngày hôm sau, Dung Phi bị Phương Đại Đồng gọi dậy.

“Ê! Ê! Cậu ngủ ngon như lợn chết! ” Phương Đại Đồng cười hề hề, ba người chen chúc nhau đánh răng rửa mặt, Dung Phi chỉ mặc một bộ đồ ngủ. Nhưng cậu không có ý định về thay đồ, mà mượn Phương Đại Đồng một chiếc áo phông.

Buổi sáng gặp Tô Trăn ở chỗ chuyên viên trang điểm, anh ấy chỉ mỉm cười nhẹ với Dung Phi: “Tối qua ngủ ngon chứ?”

Với vẻ mặt như thể chẳng có gì xảy ra, lẽ ra Dung Phi nên cảm thấy may mắn vì Tô Trăn không truy cứu thái độ của cậu đêm qua, nhưng không hiểu sao điều đó lại khiến cậu lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

“Còn rất tốt.” Dung Phi ngồi trước mặt chị Trần, hôm nay bọn họ sẽ đóng một cảnh phim đấu súng.

Tối hôm qua em ở chỗ của Phương Đại Đồng đúng không không?

Anh đã biết rồi còn hỏi.

Tô Trăn trong bộ dạng của Lâm Mặc Phong đã sửa sang xong, ăn mặc trang phục chỉnh tề, đi ngang qua Dung Phi, anh vỗ nhẹ lên vai Dung Phi.

Đợi đến khi Tô Trăn rời đi, chị Trần mới lên tiếng nói chuyện.

“Cậu và Tô Trăn sao vậy? Hai người trước kia vốn dĩ rất tốt, tựa giống như một người vậy.

“Nhưng là chúng tôi là hai người.” Dung Phi trả lời một cách khẳng định chắc chắn.

Chị Trần cười khổ, “Đừng để đạo diễn Trần biết hai người có bất kỳ mâu thuẫn nào, ông ấy sẽ đá đít cậu đấy.”

“Tôi đã biết rồi.” Dung Phi cong môi cười, nếu có chuyện gì xảy ra, chắc chắn Trần Tư Nhạc cũng sẽ cho rằng tất cả đều là lỗi của cậu. Dù sao thì nghĩ kỹ lại, đúng là Dung Phi đang vô cơ gây rắc rối.

Chỉ cần bước vào phim trường, Dung Phi liền nhìn thấy Noria đang trò chuyện cùng các nhân viên công tác, cho dù cậu có muốn bản thân tỏ ra bình tĩnh đến đâu, cũng không thể làm gì được.

Cách duy nhất để cứu bản thân cậu bây giờ chính là toàn tâm toàn ý dấn thân tập trung vào vai diễn Mạc Tiểu Bắc.

Được rồi, Dung Phi! Màn đầu tiên của ngày hôm nay bắt đầu!

Dung Phi vào vai Mạc Tiểu Bắc, vác súng chạy như bay. Bên cạnh cậu ta, sẽ có những viên đạn bay vèo vèo, mà nhiệm vụ của cậu cần phải làm là đưa khẩu súng trường đến tay Lâm Mặc Phong.

Phía trước là một vài thùng dầu khí nằm ngang, Dung Phi cần phải vượt qua chúng. Với khả năng phản ứng của một diễn viên đóng thế, tất cả điều này đối với Dung Phi chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ với một cái liếc mắt, cậu đã nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của Noria, chân Dung Phi chạm vào thùng dầu khí, cơ thể mất thăng bằng và cậu té ngã nằm sõng soài trên mặt đất.

“Ôi…” Nhìn thấy cảnh này, Nhậm Bạch không khỏi thốt lên một tiếng, trong mắt cậu ta, cú ngã này của Dung Phi không hề nhẹ nhàng.

Trợ lý trường quay chạy đến đỡ cậu dậy, khi Dung Phi chống tay xuống đất thì bị trầy xước, để lại những vệtt máu.

“Sao rồi?” Tô Trăn rõ ràng đang đứng rất xa, nhưng lại nhanh chóng đi về phía này, nhưng Dung Phi lại thu tay của mình lại, xoay người hướng về phía đạo diễn.

“Đạo diễn, tôi không sao! Quay lại một lần nữa!”

Trần Tư Nhạc gật đầu, ra hiệu giơ bảng quay lại.

“Dung Phi!” Tô Chân giữ chặt cổ tay Dung Phi, mơ hồ nhìn thấy vết thương ở đó.

“Em không sao.” Dung Phi biết rằng bản thân nếu cứ tiếp tục vô lý với Tô Trăn như thế, cậu sẽ càng khó giải thích lý do cho mọi hành động của mình, nhưng cậu không có cách nào có thể kiểm soát bản thân được nữa.

Một đầu của phim trường, Dung Phi vác súng trường lên vai lao về phía trước lần nữa, tốc độ lần này so với lúc trước còn nhanh hơn.

Phân cảnh lần này, Mạc Tiểu Bắc cần thể hiện một niềm tin mãnh liệt rằng nhất định phải đưa khẩu súng vào tay Lâm Mặc Phong.

Trong lúc này, Dung Phi chỉ có một ý nghĩ mãnh liệt là lao về phía trước, đem tất cả mọi thứ về Tô Trăn vứt sau đầu.

Thế là, cái sự liều lĩnh đến mức coi cái chết như cỏ rác của Mạc Tiểu Bắc được bộc lộ ra, cách cậu ta chạy đầy sức mạnh, khoảnh khắc nhảy qua thùng dầu phảng phất như muốn bay lên.

“Rất tốt!” Trần Tư Nhạc vỗ tay, các nhân viên công tác đều thở phào nhẹ nhõm, phảng phất như vừa xem xong một bộ phim điện ảnh bom tấn.

“Trình độ của Dung thiếu thật sự không thua kém gì những diễn viên đóng thế đâu!” Phó đạo diễn thán phục.

Đứng ở đầu bên kia của phim trường, Dung Phi cúi đầu thở hổn hển.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, cậu càng cảm thấy mình thật bi thương. Tô Trăn như một tấm lưới, đã không biết từ bao giờ mà bắt giữ tất cả mọi thứ của cậu làm tù binh. Giờ đây, cậu nhận ra, sự giãy giụa lại trở nên thảm hại đến thế.

May mắn là cảnh chiều nay của cậu và Tô Trăn chỉ giới hạn ở việc trao súng cho đối phương rồi bị bắn vào chân ngã xuống. Sau đó là Tô Trăn trong vai Lâm Mặc Phong thể hiện tài bắn súng thần sầu, hạ gục từng tên sát thủ được Hà Chấn Vân mua chuộc.

Tô Trăn trong ống kính nhanh chóng lắp đặt lại, điều chỉnh hơi thở bóp cò, không chỉ chuyên nghiệp mà còn vô cùng trôi chảy.

Dung Phi ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, chỉ cúi đầu nhìn kịch bản, cho đến khi Noria đến bên cạnh cậu.

Cậu ta đẹp trai đến mức muốn hôn muốn hôn một cách nồng nhiệt.

“Ừm…” Rồng Phi nghĩ thầm, cô thật là phiền phức! Muốn hôn thì cứ ôm hôn cho đã!

Trong môi trường ồn ào như vậy, cậu thực sự có thể tập trung vào việc đọc kịch bản được không?

Tôi có thể.

“Được rồi.” Noria cầm một chai nước đi về phía Tô Trăn, tất cả mọi người đều tự nhiên tập trung ánh mắt lên trên người bọn họ.

Tô Trăn nhận lấy chai nước từ Noria, nhưng lại hạ giọng nói: “Đừng gây rắc rối nữa.”

“Sao thế, cậu ấy khó đối phó đến vậy sao?” Noria cố ý nghiêng đầu lại gần tai của Tô Trăn.

Dù Dung Phi không muốn nhìn thấy cảnh tượng này, điều đó không có nghĩa là cậu không nghe được những lời thì thầm xung quanh. Mọi người đều nhất trí 100% rằng bạn gái của Tô Trăn chắc chắn là quý cô Noria đến từ nước Mỹ. Chỉ có điều kỳ quặc là Noria đã ở đây khá lâu rồi, tại sao khi lên mạng bằng điện thoại lại không thấy bất kỳ tin đồn nào cả?

Không biết qua bao lâu, Phương Đại Đồng đến ngồi cạnh Dung Phi, “Tôi nói này, cậu đúng là đứa con trời sinh may mắn mà!”

“May mắn gì vậy?” Dung Phi nghiêng đầu hỏi.

Cố tình giả ngu à! Cậu không biết Lạc Băng sẽ về tiếp tục đóng vai Phùng Y vào ngày mai à?

“À? Là ngày mai sao?” Dung Phi suýt nữa quên mất. Theo kế hoạch kịch bản đã được an bài, ngày mai Dung Phi sẽ quay cảnh hôn với Lạc Băng.

Trời ơi! Cậu sắp hôn nữ hoàng của Tinh Diệu rồi sao? Trước khi đóng phim này, Vệ Tử Hành đã từng dùng chuyện này để trêu chọc cậu, thậm chí cả tên khốn Long TriểnVân cũng nói Dung Phi sắp gặp may mắn về đường tình duyên.

Chỉ là Dung Phi sợ rằng bản thân sẽ quá căng thẳng đến nỗi quên cả lời thoại nên không biết nói thế nào cả.

Áp lực của cảnh hôn này đã thay thế sự rối rắm về Tô Trăn, cả đời này Dung Phi chưa từng hôn ai, đừng nói đến việc hôn như thế nào, cậu thậm chí còn không biết phải đặt đầu mình ở đâu.

Thời điểm tan ca, Noria lại khoác tay kéo Tô Trăn rời đi.

“Noria, tôi nghĩ ngay cả khi là diễn xuất, đến đây là kết thúc thôi.” Mặc dù biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Trăn vẫn như cũ, nhưng giọng điệu lại có phần lạnh lẽo đi.

“Đau lòng sao?” Noria lại tỏ ra không biết sợ là gì, không đau không ngứa.

Hành động của cô như vậy thật sự trẻ con.

Mà để giải quyết vấn đề tình yêu, người ta thường phải dùng những cách thức ngây thơ nhất. Bởi vì tình yêu vốn dĩ đã ngây thơ.

Trong lúc đó, Dung Phi cũng tranh thủ lấy quần áo thường ngày của mình từ trong phòng, chỉ để lại chiếc vali trống rỗng ở đó. Cậu không biết làm sao để giải quyết cuộc tranh cãi vô cớ này với Tô Trăn, dù phần lớn là do từ một phía cậu khơi mào ra, nhưng Dung Phi lại không thể kiềm chế nó được.

Tối hôm đó, Dung Phi vẫn đến phòng Phương Đại Đồng để chơi bài cào, do tâm trí không ở đây nên cậu thua rất nhiều ván. Dù sao cậu cũng là “Dung thiếu”, dù Phương Đại Đồng không có ý định nhường cậu, bạn cùng phòng của cậu ta cũng biết Dung thiếu là người nên lấy lòng. Chỉ là Dung Phi mất tập trung đến mức khiến đối phương dù muốn thua cậu thì cũng không tìm được cơ hội.

Gần đến mười hai giờ, ván bài ngượng ngùng này cuối cùng cũng có cơ hội kết thúc.

Tô Trăn gõ cửa phòng bọn họ, nụ cười rạng rỡ không hề nhìn ra được bất kỳ khoảng cách nào với Dung Phi.
[1] Đấu địa chủ

Đấu địa chỉ là một game bài thuộc thể loại tài xỉu, đánh bài. Nó là một trong những trò chơi bài phổ biến nhất được chơi ở Trung Quốc. 

Đấu địa chỉ được mô tả là dễ học nhưng khó thành thạo, đòi hỏi tư duy toán học và chiến lược cũng như thực hiện được lên kế hoạch cẩn thận. 

Theo quy định vai trò trong trò chơi, một ván đấu thông thường sẽ có tối đa 3 người tham gia chơi, 1 địa chủ và 2 nông dân. Bài sẽ chia đều cho 3 người, mỗi người chơi có 17 lá bài và dư 3 lá thì úp. Khi bắt đầu ván đấu thì sẽ có một người chơi trong bàn sẽ được chọn ngẫu nhiên làm địa chủ, sau đó mở 3 lá bài đang úp ra.

Người chơi bắt đầu ra bài để giành quyền làm địa chủ theo thứ tự ngược kim đồng hồ được quy định sẵn trong game. Thông thường một ván sẽ có 4 lựa chọn cho người chơi là 1 điểm, 2 điểm, 3 điểm và không cướp cái. 

Người chơi ra bài sau trong ván phải ra bài cao hơn người trước hoặc là hủy cướp cái. Người nào ra bài cao nhất thì nhận nhiệm vụ trở thành địa chủ của ván chơi.

Nếu trong bài chơi hiện tại không có người nào muốn cướp địa chủ thì ván chơi sẽ tiếp tục đến khi có địa chủ. Địa chủ được chọn sẽ là người được ra bài đầu tiên, sau đó ván bài sẽ được diễn ra tiếp tục theo ngược chiều kim đồng hồ. 

Trong lượt chơi tiếp đó, người nào ra hết bài một cách nhanh nhất sẽ là người chiến thắng. Địa chủ là người chơi hết bài trước thì địa chủ thắng trong đấu địa chủ, ngược lại nông dân trước thì 2 nông dân thắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp