Thẩm Ngạn cười to hơn nữa, “Bây giờ thì Vệ Tử Hành đắc ý rồi nhé. Lại còn là người đại diện cho thương hiệu đồng hồ danh tiếng cùng thương hiệu thời trang cao cấp nữa, Dung thiếu hiện tại phong quang hơn cả Tô Thiên Vương nhà chúng ta rồi!”

Dung Phi bực bội, tức giận quay sang một bên, không thèm để ý tới Thẩm Ngạn nữa. Tô Trăn cười khẽ đáp lên vai Dung Phi hỏi: “Thế Chopard hay Vacheron Constantin, em chọn được chưa?”

“Em chưa từng đeo hai thương hiệu đồng hồ này, Vệ Tử Hành nói chi phí quảng cáo rất khả quan, anh ta tùy em lựa chọn làm đại diện cho thương hiệu nào.”

“Nhưng em không xem trọng chi phí quảng cáo, em muốn chọn sản phẩm phù hợp nhất với khí chất của mình phải không?”

“Ừm”. Dung Phi gật đầu, sau đó khổ não nói: “Ở trong nước khá nhiều người nghe qua đồng hồ Vacheron Constantin, ngược lại đồng hồ Chopard mức độ nổi tiếng không cao như vậy. Vệ Tử Hành mặc dù nói cho em tùy ý lựa chọn, nhưng thật ra anh ta tương đối thiên về Vacheron Constantin”.

“Em cứ băn khoăn như vậy, đó là bởi vì em thích Chopard.” Tô Trăn cười nói.

“Haha, đơn giản như vậy mà anh cũng nhìn thấu à?”

Thực ra, anh cũng hy vọng em sẽ làm đại diện cho Chopard.” Tô Trăn ngửa đầu như đang nghĩ ngợi điều gì đó, “Tính cách của em thực ra có phần truyền thống một chút. Nhưng trong truyền thống, em chưa bao giờ từ chối chấp nhận những điều mới mẻ và cũng rất sẵn lòng thay đổi. 

Giống như một chú bướm bị nhốt trong chai, luôn muốn bay ra khỏi miệng chai để vỗ cánh bay đi. Điều này rất phù hợp với triết lý thiết kế kết hợp giữa truyền thống và không ngừng đột phá của Chopard.

Đôi mắt Dung Phi cũng sáng lên: “Anh cũng cảm thấy vậy à? Lúc ở London, em có đi một cửa hàng chuyên bán Chopard, trong đó có một chiếc đồng hồ tên là ‘Thiên hà’, là thiết kế mới nhất trong năm nay. Mặc dù không phải là phiên bản giới hạn, nhưng em lại rất thích ý tưởng thiết kế đó!”

“Thích thì sao không mua đi?” Thẩm Ngạn đang lái xe hỏi: “Cái gì mà Dung thiếu thích sao lại không có được chứ?”

“A…A……” Dung Phi ngại ngùng cúi đầu: “Vì tiền catse của 《Thiển phong》 một phần giao cho Vệ Tử Hành đi lo liệu quan hệ trong giới. Phần còn lại Vệ Tử Hành bảo tôi nên đổi một chiếc xe RV mới, rồi còn phải thuê một trợ lý nữa.”

Nói tới đây, Thẩm Ngạn mới để ý thấy từ trước đến nay Dung Thiếu dường như chỉ có duy nhất Vệ Tử Hành làm người đại diện mà thôi, nhưng những minh tinh khác đều có trợ lý lo liệu các việc vụn vặt hằng ngày. Tất nhiên Tô Trăn là trường hợp đặc biệt, bởi anh ấy cực kỳ coi trọng sự riêng tư và cũng chẳng thích những người không liên quan đi vào cuộc sống của mình.

“Có vẻ như Dung Cẩn Nghiêm đã kiên quyết để Dung Thiếu tự lực cánh sinh rồi đấy!” Thẩm Ngạn thở dài, trong lòng âm thầm sung sướng khi Dung Phi, một thái tử gia của giới giải trí, thế mà lại không mua nổi một chiếc đồng hồ hàng hiệu.

Khi đến cửa nhà họ Dung, Tô Trăn cùng Dung Phi xuống xe lấy hành lý.

“À, trí nhớ của anh thật là ngày càng kém hẳn.” Tô Trăn kéo vali ra, đưa một chiếc hộp gói rất đẹp vào tay Dung Phi, “Chúc mừng em đã hoàn thành ba tuần lễ thời trang lớn tại Châu  Âu.

“Anh còn mua quà cho em nữa sao?” Dung Phi vui mừng đón lấy, định mở ra xem, thì Tô Trăn giữ chặt ngón tay cậu lại.

“Bao giờ lên phòng thì tháo nó ra. Nếu em không thích, anh sẽ nhận ra điều đó thôi.”

“Đây là cái gì?” Dung Phi đặt hộp lên bên tai lắc lắc.

Nhưng Tô Trăn lại cười kéo cửa xe ngồi lại vào trong, “Yên tâm, không phải nhẫn cưới đâu.”

Dung Phi lại lúng túng, Tô Trăn lại đem chuyện này ra trêu đùa.

Khi trở về nhà, cậu được chào đón nồng nhiệt. Dung thái thái dang rộng vòng tay ôm chặt lấy cậu, toàn thể gia nhân nhà họ Dung đứng sau lưng bà như đội danh dự chào đón vậy.

“Mẹ… mẹ… nhẹ tay thôi, mẹ siết chết con mất!”

“Con không biết mẹ nhớ con nhiều đến cỡ nào đâu!” Dung thái thái hôn mạnh vào hai má Dung Phi. “Hồi ở nhà, các bạn của mẹ đều nói con trai của mẹ sải bước trên sàn diễn làm tim các bà ấy loạn nhịp. Giống như hồi trẻ mới biết yêu vậy!”

“Ha ha, thật sao?”

“Đúng vậy, bạn của ba con còn hỏi là con có bạn gái chưa, con gái của bọn họ đều muốn gặp con cả đấy!”

Dung Phi có chút buồn cười, điều này hoàn toàn khác với khi cậu mới sống lại trong thân thể của Dung thiếu. Lúc đó các cô tiểu thư danh giá, khuê các không phải nghe đến danh tiếng của Dung thiếu mà sắc mặt thay đổi sao, sao lại chủ động yêu cầu giao du với Dung thiếu như bây giờ chứ!

Sau khi vất vả thoát khỏi vòng tay của Dung thái thái, Dung Phi trở về phòng.

Cậu đặt món quà Tô Trăn tặng mình lên bàn, thật cẩn thận mở ra.

Khi chiếc hộp nhung sang trọng hiện ra trước mắt cậu, cậu mới giật mình “Á?”

Tô Trăn thực sự đã tặng cậu một chiếc đồng hồ Chopard!

Trái tim cậu đập thình thịch theo nhịp chuyển động từng dây của chiếc đồng hồ. Dung Phi nín thở mở chiếc hộp ra và bắt gặp “Ngân hà” đang nằm yên lặng ở trong.

“Cái gì… làm sao có thể như thế?”

Bản thân mình vừa mới trò chuyện trên xe với Tô Trăn về việc mình thích chiếc đồng hồ này, anh ấy thậm chí đã mua chiếc đồng hồ này trước cả khi mình nói điều đó! Quả thực quá không thể tin được, có nên coi đây là sự ăn ý giữa hai chúng mình không nhỉ?

Dung Phi đeo đồng hồ lên cổ tay, mới phát hiện đến cả dây đeo đồng hồ cũng đã được điều chỉnh vừa vặn. Sự chu đáo của Tô Trăn khiến Dung Phi không nhịn được mỉm cười.

Cho đến khi cậu cảm thấy mình trông thật ngốc nghếch, cậu mới mím chặt môi.

Thực ra Tô Trăn chỉ cần có thể luôn đối xử với bản thân cậu như một người bạn tốt là được rồi.

Bạn bè là một khoảng cách an toàn đến nhường nào, không cần phải lo lắng kết quả, không để ý tới ánh mắt người khác.

Nhưng trong lòng Dung Phi không khỏi thôi băn khoăn, tại sao mình lại thích Tô Trăn đến như vậy?

Dung Phi cố ý muốn gỡ chiếc đồng hồ đó ra nhưng không được, bởi một sự lưu luyến vô cớ không muốn rời xa.

Cậu tự thấy mình có thể là bảo thủ, có thể là cổ hủ, nhưng một khi đã xác định thì sẽ luôn chịu trách nhiệm về kết quả. Chỉ là cậu không muốn bất kỳ ảo tưởng nào làm xáo trộn phương hướng cuộc đời của mình, cũng không muốn vì ảo tưởng của mình mà mang đến phiền toái cho Tô Trăn.

Dung Phi không có tâm trạng nào để đọc kịch bản nữa, cậu mở máy tính ra và tra trên mạng rất nhiều kiến thức về phương diện giới tính. Khi cậu biết được rằng thích đàn ông không phải là bệnh tâm lý mà chỉ là xã hội này chưa tiến hóa đến mức bao dung mọi thứ, anh mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là lòng vẫn nặng trĩu khó mà trút bỏ, cảm giác với Tô Trăn, cậu vẫn còn, vậy thì làm sao có thể giải thích đây?

Cậu truy cập vào một trang web uy tín để làm trắc nghiệm tâm lý, nhưng kết quả lại khiến cậu bối rối, đó là cậu chỉ có 30% khả năng là người đồng tính, tức là nằm trong phạm vi của người dị tính. Không những vậy, khi nhìn những người đàn ông tạo dáng gợi tình trên trang web, cậu không cảm thấy hứng thú mà chỉ nghĩ rằng “Ừm, thân hình đẹp, giá mà tôi cũng có thân hình như vậy”.

Mỗi khi nhớ về Tô Trăn, tâm trạng khó tả đó lại tự nhiên tràn ngập trong lòng.

Có lẽ, cậu không phải yêu Tô Trăn, có lẽ cậu chỉ ở mức mê mẩn phong độ của anh ấy mà thôi.

Cậu không cần phải quá bận tâm, chỉ cần để thời gian làm dịu nỗi ám ảnh của mình, sau đó hoàn toàn đặt bản thân vào vị trí bạn bè.

Dung Phi hít một hơi, đột nhiên cảm thấy chính mình đang mua dây buộc mình khi nghĩ đông nghĩ tây. Yêu hay không yêu, sự thật hay ảo giác có quan trọng đến thế không?

Cậu chỉ cần cứ từng bước đi xuống, một ngày nào đó sẽ kiên định câu trả lời trong lòng, thậm chí đến câu trả lời là gì cũng không sao, nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi.

Điện thoại lúc này đổ chuông, Dung Phi cầm lên nhìn, đúng là tin nhắn của Tô Trăn: Em có thích món quà anh tặng không?

Câu hỏi này khiến Dung Phi nằm nghiêng trên giường cười khẽ. Tô Trăn giống như là đang xác định xem bản thân có làm vừa lòng cô gái bé nhỏ được mình thích hay không.

Có lẽ không chỉ bản thân mình không bình thường mà có cả Tô Trăn nữa.

Dung Phi trả lời: Cực kỳ thích.

Tâm trạng bình lặng như ánh nắng ban mai rọi qua khe cửa sổ xuống bên giường. Dung Phi đi vào tắm rửa, thay một bộ quần áo ngủ rộng rãi rồi nằm dài lên giường, tiếp tục nghiền ngẫm kịch bản. Từ giờ trở đi, cậu sẽ chính thức biến mình thành Mạc Tiểu Bắc.

Trong phim “Thương Thần”, Lâm Mặc Phong là một cảnh sát quốc tế, vì nhiệm vụ mà phải nằm vùng bên cạnh một ông trùm xã hội đen là Hà Chấn Vân, nhờ tài bắn súng điêu luyện cùng bằng cấp xuất sắc từ khoa kế toán của một trường đại học danh tiếng mà được anh ta được trọng dụng và nhận làm con nuôi, từ đó có thể tiếp cận được nhóm cốt cán của băng đảng khổng lồ này. 

Đây là một người bề ngoài có vẻ lạnh lùng, vô tình nhưng thực ra lại rất coi trọng tình cảm. Anh ta dao động giữa trách nhiệm và tình nghĩa vì sự tin tưởng của Hà Trấn Vân cùng cái nhìn thấu suốt của ông ấy về xã hội đen đã làm lung lay lập trường của Lâm Mặc Phong.

Nhưng cái chết của Mạc Tiểu Bắc đã khiến Lâm Mặc Phong bừng tỉnh, sự tin tưởng của Hà Chấn Vân đối với mình chẳng qua là đã nhìn thấu tính cách của mình mà lợi dụng, còn những lời bình phẩm của ông ta về xã hội cũng chỉ là cái cớ để che đậy cho sự ích kỷ của mình. Cuối cùng, anh ta đã nộp lại toàn bộ chứng cứ đã thu thập được cho cảnh sát quốc tế, rồi mang tro cốt của Mạc Tiểu Bắc về quê nhà.

Còn đối với Mạc Tiểu Bắc, thì lại là một tên côn đồ đích thực. Cậu ta ở trong băng nhóm của Hà Chấn Vân chỉ là một tên đàn em chẳng mấy tiếng tăm. Không giống Lâm Mặc Phong, cậu ta không chỉ có thể dùng kiến thức chuyên môn của mình rửa sạch số tiền phi pháp khổng lồ của tổ chức, mà còn bắn súng rất chuẩn, thăng tiến vùn vụt là điều ngoài tranh cãi. 

Điểm mạnh của Mạc Tiểu Bắc là trọng nghĩa khí, và còn có tuyệt kỹ lái xe như bay. Một lần, Mạc Tiểu Bắc trở thành vật tế thần cho nhiệm vụ thất bại của một tên đàn em dưới trướng Hà Chấn Vân, suýt chút nữa bị chặt đứt tay chân và bị đánh gần chết, ngay khi Mạc Tiểu Bắc chỉ còn thoi thóp, Lâm Mặc Phong lên tiếng bảo người ta thả cậu ta ra, từ đó về sau Mạc Tiểu Bắc luôn răm rắp nghe lời Lâm Mặc Phong như thiên lôi chỉ đâu đánh đó cho đến tận khi kết thúc sinh mệnh.

Thật ra Dung Phi thích mê vai diễn này. Bởi vì trong cuộc sống thực vốn chẳng có nhiều sóng to gió lớn như thế, thế nhưng trong câu chuyện này, cậu lại có thể cùng Tô Trăn vào sinh ra tử, những việc Dung Phi không thể làm vì Tô Trăn thì Mạc Tiểu Bắc lại có thể làm vì Lâm Mặc Phong.

Mệt mỏi, Dung Phi lướt mạng để tìm kiếm tin tức về mình. Đều là ảnh chụp từ ba tuần lễ thời trang lớn nhất châu  Âu, trong khi trang chủ do các fan lập nên cho cậu thậm chí đã có gần mười nghìn người đăng ký, trước đây cậu thậm chí không dám mơ tới điều này. Dung Phi chống cằm, vừa xem vừa cười.

Có người còn bày tỏ trên mạng là không hiểu tại sao trước đây nhắc đến Dung Thiếu thì mọi người đều lắc đầu, cau mày, còn bây giờ lại có nhiều người thích vậy?

Ngay lập tức có người phản hồi: chúng tôi chấp nhận quá khứ của Dung thiếu, cũng nhìn thấy được Dung thiếu hiện tại. Trong gần nửa năm, anh ấy không có bất kỳ tin tức tiêu cực nào về việc uống rượu, lái xe khi say rượu, gây thương tích, đùa giỡn với các idol nữ. Chúng tôi đã thấy anh ấy đóng vai một chàng trai nhà bên chung tình, nghiêm túc nhưng luôn cố gắng không gây gánh nặng cho đối phương trong phim “Thiển phong”. Chúng tôi cũng đã thấy phong thái quyến rũ của anh ấy tại Tuần lễ thời trang Châu  u. Bây giờ, có ngôi sao nam nào có thể giống như anh ấy được nhiều nhà thiết kế thời trang công nhận và theo đuổi như vậy, anh ấy là niềm tự hào của chúng tôi.

Thậm chí có cả fan nước ngoài trả lời:The reason is too simple. He is so charming.

Những bình luận của cư dân mạng khiến Dung Phi rất vui, công sức của mình cuối cùng cũng được công nhận, khẳng định. Điều này cũng khiến cậu luôn giữ được tâm trạng vui vẻ cho đến khi “Thương Thần ” bấm máy.

Ngoài đạo diễn Trần Tư Nhạc, nữ diễn viên Văn Úc cũng có mặt tại buổi họp báo ra mắt phim. Ngôi sao mới được Thịnh Thế Hoa Thiên lăng xê này sẽ vào vai một nữ sinh viên xuất thân từ tiệm cơm cafe. Nhân vật này được xây dựng có phần mất não, drama, chẳng hạn như ngây thơ lương thiện, được nam chính đem lòng yêu say đắm. 

Tuy nhiên, kiểu nhân vật như vậy lại rất được khán giả yêu thích. Và bất ngờ là Lạc Băng sẽ vào vai nữ phụ, tình nhân ngoại tình của một thương gia giàu có, là người mà Mạc Tiểu Bắc thầm thương trộm nhớ. Văn Úc diện trên người chiếc váy dạ hội màu trắng kem, mái tóc ngắn uốn xoăn nhẹ tôn lên vẻ trong sáng, dễ thương. Vì mới ra mắt nên nụ cười của cô có phần e thẹn, nhưng giọng nói ngọt ngào, dễ thương, rất được lòng mọi người.

Lạc Băng vẫn giữ phong thái của một nữ vương. Bộ lễ phục màu đỏ rực đơn giản nhưng đầy sang trọng, sợi dây chuyền kim cương hình giọt nước trên cổ làm tăng thêm phần lộng lẫy cho sự giản dị này. Mái tóc dài được búi gọn về sau, tao nhã nhưng không có chút nào trông già dặn. Cô lớn hơn Tô Trăn hai tuổi, nhưng hoàn toàn không giống một người phụ nữ đã ba mươi. 

Từng vì mình từ chối dự tiệc sinh nhật của Lạc Băng mà mất đi công việc đóng thế, Dung Phi đối với cô là né tránh ba bước, nhưng trong tang lễ của chính mình, Lạc Băng lại khóc, điều này khiến Dung Phi lại thay đổi quan điểm với cô, có lẽ cô chỉ là một người lăn lộn trong giới giải trí quá lâu nên quen che giấu cảm xúc thật của bản thân.

Trong khi một nhân vật khác là Trương Hạo, tức người liên lạc giữa Lâm Mặc Phong và cảnh sát hình sự quốc tế do thần tượng thế hệ mới Nhậm Bạch thủ vai. Bởi vì cậu ra còn lịch trình khác nên đã vắng mặt trong họp báo khai máy lần này.

Khi bước đến sảnh họp báo, Lạc Băng và Dung Phi chạm mặt nhau ở hành lang.

Lạc Băng từ trên xuống dưới đem Dung Phi đánh giá một lượt, khẽ nhếch môi: “Quả nhiên Dung Thiếu khác hẳn trước lúc đi Tuần lễ thời trang Châu  Âu rồi. Không chỉ là dáng đi mà cả khí chất toát ra, thậm chí là gu thời trang cũng đều tăng lên không chỉ một bậc. Đúng là sự biến hóa khiến người khác không thể nào tin nổi.”

Dù không nghe rõ lời khen có thật lòng hay là giễu cợt, Dung Phi vẫn mỉm cười gật đầu tiếp nhận.

“Tuần lễ thời trang xác thực đã học được khá nhiều điều, cũng rất vui mừng khi được mọi người công nhận. Lúc này rất vui mừng, cũng xin được chị Lạc Băng chỉ bảo nhiều hơn.”

“Hiếm khi thấy Dung Thiếu khiêm tốn như vậy.” Ánh mắt Lạc Băng lướt qua cánh tay Dung Phi, khi Dung Phi còn chưa hiểu ý của Lạc Băng thì Tô Trăn phía sau đã lên tiếng.

“Tiểu Phi, nhớ phải lịch sự một chút nhé.”

Dung Phi vội nắm tay Lạc Băng chạy nhanh.

Lạc Băng buồn cười quay đầu lại nhìn Tô Trăn, “Mọi người đều bảo không biết từ bao giờ mà Tô Trăn và Dung thiếu trở thành bạn bè. Nhưng theo tôi thấy, Tô thiên vương sắp chiều hư Dung thiếu rồi.”

“Em ấy nhỏ tuổi hơn tôi, tôi cưng chiều em ấy thêm một chút thì có sao.” Tô Trăn thản nhiên nói, một câu nói ngắn ngủi nhưng lại là lời tuyên bố với mọi người, muốn mọi người phối hợp với Dung Phi, đừng gây rắc rối cho cậu.

Xét cho cùng, Dung Phi đã từng đắc tội với quá nhiều người.

Lạc Băng cười khẽ, “Thật tiếc, Dung thiếu, cậu không phải là một tiểu thư, nếu không Dung Cẩn Nghiêm nhất định sẽ vội vàng gả cậu cho Tô Trăn.”

“Haha… chị Lạc Băng đùa sao?” Dung Phi vội vàng đỡ lấy cô tiếp tục đi về phía trước.

Đạo diễn Trần Tư Nhạc là một đạo diễn phim thương mại nổi tiếng trong ngành. Điều đó có nghĩa là phim của ông ấy chưa bao giờ lấy giá trị nội hàm để thu hút, mà luôn chú trọng đến yếu tố hiệu ứng hoành tráng nhằm kích thích cảm quan của người xem. 

Tuy nhiên, sau khi đọc kịch bản phim “Thương Thần”, Dung Phi vẫn có thể cảm nhận thấy bộ phim này có phần khác biệt so với các tác phẩm trước đây của Trần Tư Nhạc, có nhiều tính mâu thuẫn giữa con người cùng sự rối rắm phức tạp, ngoài ra cốt truyện không dài dòng sẽ còn tạo cho người xem cảm giác xót xa và tiếc nuối.

Cho nên đây chính là tác phẩm chuyển mình của Trần Tư Nhạc. Ông ấy nghiêm túc coi trọng bộ phim này, thậm chí còn yêu cầu nhà sản xuất mời Tô Trăn tới thủ vai nam chính.

Sau buổi họp báo ra mắt, Trần Tư Nhạc đã đề nghị, yêu cầu nói chuyện với Dung Phi, chỉ tập trung vào vai diễn Mạc Tiểu Bắc mà thôi.

Bọn họ đang ở trong một phòng riêng của một nhà hàng Nhật Bản sang trọng, Trần Tư Nhạc rót một cốc rượu sake cho Dung Phi.

“Kỳ thực tôi cũng không ngờ mình lại chọn cậu thủ vai Mạc Tiểu Bắc khi chưa tổ chức tuyển diễn viên công khai, thậm chí chưa được trò chuyện kỹ với cậu trước khi quyết định.” Trần Tư Nhạc cũng không có nhìn Dung Phi, có lẽ là không muốn tạo áp lực lớn cho cậu.

“Tôi cũng không ngờ rằng chính mình có thể được giao vai này…”

“Đây là do cân nhắc xuất phát từ doanh thu phòng vé.” Trần Tư Lạc tự rót cho mình một ly rượu sake, từ tốn nói: “Bởi vì cậu đã càn quét các tuần lễ thời trang Châu  Âu, giờ các tạp chí thời trang lớn trong nước đều đăng ảnh cậu, cậu cũng gây được tiếng vang không nhỏ, thừa thắng xông lên thì đúng là có thể tăng doanh thu phòng vé của bộ phim này.”

Là một diễn viên, Dung Phi hy vọng người khác công nhận diễn xuất của mình, chứ không phải chỉ từ mức độ nổi tiếng gần đây của diễn viên nào đó. Nhưng Dung Phi biết, Trần Tư Nhạc không ngốc, hiện tại Dung Phi nổi tiếng nhưng phải đợi đến khi phim quay xong và công chiếu, rất có thể sự chú ý của khán giả dành cho Dung Phi sẽ bị người khác thay thế.

“Thật ra, nếu chỉ xét riêng về mặt phòng vé, Tô Trăn đã rất có sức hút rồi. Vả lại, nhân vật Lâm Mặc Phong vừa vặn là thế mạnh của cậu ấy, tính chất đặc biệt vừa chính vừa tà cũng phù hợp với thị hiếu của khán giả. Tôi tin chắc rằng bản thân tôi hẳn còn điểm nào khác đã làm đạo diễn Trần động tâm. Áp lực từ phía nhà sản xuất chắc chắn chưa đủ để ông chọn tôi mà không cần thử vai. Tôi cũng rất tò mò về câu trả lời.”

Trần Tư Nhạc khẽ cười, nhướn mày, nhìn vào mắt Dung Phi: “Cậu đúng là Dung thiếu sao? Dung thiếu mà tôi quen chắc không có tế bào thần kinh để nghĩ tới những chuyện này đâu.”

“Có lẽ là vì không uống rượu say, nên đầu óc cũng tỉnh táo hơn trước.” Dung Phi nửa đùa nửa thật nói.

”Bởi vì cậu là người đóng vai Trần Thiển Phong.” Trần Tư Nhạc không chút do dự mà nói ra đáp án, ”Vai diễn này khiến tôi cảm thấy chúng ta đang cùng hoàn cảnh, có lẽ chúng ta có thể hiểu được nhau.”

“Tình cảnh tương tự…” Dung Phi cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra ý của Trần Tư Nhạc, “Ý anh đang nói là có sự thay đổi sao?”

Trần Tư Nhạc nhìn về phía Dung Phi, chạm nhẹ vào ly với cậu, “Cậu nói xem sao từ trước đến giờ tôi không thấy nói chuyện với cậu lại tâm đầu ý hợp đến thế nhỉ?”

“Ồ… Không ngờ tôi lại nói đúng sự thật. Sau khi từ Châu  u trở về, tôi đã nhốt mình trong nhà mấy ngày để đọc kịch bản. Hình tượng nhân vật và cốt truyện trong kịch bản này tuy vẫn giữ được phong cách thương mại quen thuộc của anh Trần, ý tôi là làm hài lòng khán giả, nhưng đồng thời cũng có nhiều chi tiết mới mẻ trước đây chưa từng có. 

Tầng bậc tâm lý của nhân vật được đào sâu hơn, tựa như kính vạn hoa, nhìn từ góc độ nào cũng thấy được những điều khác nhau. Trước đây anh chỉ kể một câu chuyện, nhưng bây giờ anh muốn câu chuyện này được khán giả ghi nhớ, chứ không phải là xem xong, ra về rồi quên luôn. 

Những bộ phim của anh không còn muốn lấy mục tiêu làm hài lòng khán giả nữa, còn tôi thì muốn từ một cậu ấm ăn chơi trác táng trở thành một diễn viên được công chúng và chính mình công nhận. Cả hai chúng ta đều muốn thay đổi.”

Trần Tư Nhạc mỉm cười, không ngừng gật đầu, “Cậu đã diễn vai Trần Thiển Phong rất tốt. Nhưng vai Trần Thiển Phong này rất đơn giản, là vai dễ kiểm soát đối với người mới. Nhưng vai Mạc Tiểu Bắc này lại khác, anh ta cùng người bình thường sinh hoạt có khoảng cách chênh lệch rất lớn, Dung thiếu cậu cũng không có kinh nghiệm trầy trật ở tầng lớp dưới của xã hội, tôi thật sự lo lắng là cậu không thể nhập vai.”

Lúc này, Dung Phi nở nụ cười nơi khóe môi, thản nhiên như trời có sập xuống cũng chẳng sao, đôi đũa lúc gắp lúc dừng vào đĩa sushi, ẩn trong vẻ lưu manh hờ hững là sự tùy tiện, vô tư, “Tại sao anh lại nghĩ tôi không thể trở thành được một Mạc Tiểu Bắc?”

Trần Tư Nhạc sững người, dáng vẻ này khác hẳn với Dung Phi vừa rồi như thể là hai người khác nhau, tựa như Mạc Tiểu Bắc vẫn chỉ là ảo tưởng trong đầu bỗng ngồi trước mặt anh ta vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play