Thôi rồi, cái cổ nãy giờ chưa có giọt nước nào. Hèn chi nãy giờ đi dạo cứ thấy thiếu thiếu, là thiếu ly nước chanh thằng nhóc hay đưa cho tôi uống sau mỗi buổi học
- Con sao vậy?
- Con... – Tôi lúng túng.
- Đây rồi! – Một bàn tay từ phía sau nắm lấy tay tôi.
Tôi giật mình. Thằng nhóc đang đứng đằng sau.
- Đi đâu không nói với tôi một tiếng? Làm tìm muốn chết! – Nó thở hồng hộc.
- Ủa, tưởng đang suy tư nên mới ra ngoài chứ.
- Suy tư cái quái gì! Tôi đang suy nghĩ sẽ đưa cô đi đâu chơi, quay lại thì cái ghế trống trơn. – Nó hét lên.
Tay bị nó giữ chặt, không thể bịt tai được, tôi đành cắn răng chịu đựng trận sấm sét nhân tạo này.
- Thôi đi con! Mai có làm gì sai đâu mà. - Giờ tôi mới thấy bà là vị cứu tinh của đời tôi.
- Mẹ... Mắt mẹ... – Nó nhìn mẹ nó đăm đăm. – Đã bảo với mẹ là phấn hoa dễ làm chảy nước mắt lắm mà cứ ra đây. – Nó chống nạnh, rầy mẹ nó như là ngang hàng.
Phu nhân không nói gì, chỉ mỉm cười.
Nó lườm qua tôi.
- May cho cô là đứng với mẹ tôi đó, cô mà đứng với đứa khác trong dòng như tên Nguyên Long là không xong đâu đấy nhé!
- Vâng!
- Đi! – Nó kéo tôi một mạch.
Tối đến, phải lánh một thời gian để nhóc nguôi giận tôi mới dám vén chăn vào ngủ (lạ gì đâu, tôi với nó ngủ chung giường từ hồi nào). Nghĩ là đã thích hợp, tôi bước vào phòng ngủ. Thôi rồi, nó còn quay mặt vô vách. Chuồn cho chắc ăn.
- Đứng lại, cô đi đâu?
Đành liều một phen.
Tôi vén chăn, leo lên giường. Khẽ khàng hỏi:
- Còn giận à?
- Biết còn hỏi. Cô thừa nước bọt quá nhỉ. – Nó đá cái gối ôm về phía tôi.
- Xin lỗi mà. Nhưng nếu là Nguyên Long thì tôi cũng đâu dám đứng lại trò chuyện lâu đâu.
- Tốt, cha tôi đã dặn... – Nói đến đó tự nhiên nó im bặt.