Thắng được nhờ sự giúp đỡ của Thiên, tôi mừng vui khôn xiết. Không có cách nào để diễn tả hết cảm xúc này, chỉ còn có cách là ôm Thiên thật chặt thôi. Cám ơn!
Thiên đỡ tôi lên khán đài, nói:
- Cô làm rất tốt.
Vân ngồi ở ghế cạnh lấy một ngón tay khều ngay hông tôi, nói giọng hơi khó chịu:
- Bồ định làm nổi đến bao giờ hả?
Tôi ngượng ngùng buông Thiên ra. Chúa ơi! Chắc giờ cả cái phòng thi đấu này nhìn con chứ không ít. Mặt tôi nóng lên.
- Đi! – Thiên đưa tay ra.
- Ừ. – Tôi nắm tay Thiên, cùng nhau đi ra khỏi sân đấu.
- ----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
Tự dưng tách tôi ra khỏi chỗ Mai. Mấy tên này muốn gì? Nghe Mai nói trong đám đỉa thì mấy tên này dai nhất, thể nào chúng cũng lôi tôi vào một trò gì đó.
- Nhóc! – Tên Hải nói với giọng ngọt sớt. – Dù bọn anh đã chúc nhóc với Mai hạnh phúc nhưng bọn anh vẫn muốn kiểm tra nhóc một lần nữa, xem thử nhóc có đủ sức bảo vệ Mai không.
- Các anh muốn kiểm tra cái gì? – Tôi lườm họ.
Tôi vừa dứt lời là mấy tên đó kéo tôi đến chỗ một căn nhà tối om, trang trí toàn một màu đen. Quái quỷ gì đây. Tôi ngước nhìn lên tấm bảng bằng gỗ sơn chữ đen. Nhà ma. Giang Phách!
Tên Hải nói:
- Sao hả?
Cầu trời cho linh tính của tôi đúng. Tôi mỉm cười:
- Được, tôi hy vọng đây là bài kiểm tra cuối cùng.
Tôi thản nhiên vén bức màn cũng là cánh cửa dẫn đến địa ngục nhân tạo mà mấy tên đáng ghét sắp sẵn cho tôi mà bước vào. Mấy tên kia, xong rồi thế nào ta cũng ra xử cho bằng hết.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Mấy ông tướng này dẫn Thiên đi đâu mà lâu thế nhỉ? Nghi quá! Đợi họ đi khuất một đoạn tôi mới đuổi theo xem thử. Đích đến là… nhà ma.
Quái! Sao chuyện này lại lọt ra ngoài nhỉ? Rồi, thằng nhóc Giang Phách lại bày trò rồi. Không biết có sao không. Tôi rất muốn bay ra lúc này xử cho mấy tên kia một trận nhưng như thế khác nào công nhận Thiên sợ ma chứ. Phó thác cho sức chịu đựng của Thiên thôi.
Một phút, năm phút, mười phút. Sao chưa ra? Hay là sợ quá nên xỉu trong đó luôn rồi. Đừng nha.
- Hả? - Tiếng mấy ông tướng hét rõ lớn.
- Hả cái gì hả mấy ông anh?
Thiên! Ra được bình an? Tốt quá!
(Lời kể của Nhất Thiên)
Coi cái mặt sững sờ của mấy tên này kìa. Tôi cũng thất vọng dữ lắm, đường đường là một cái trường chuyên do Nhật Bản xây dựng mà thiết kế cái nhà ma dở tệ, đến con nít ba tuổi chưa chắc đã doạ được vậy mà đòi đẩy tôi vào đó. Chắc cái này làm ra để làm bình phong cho mấy cái cặp ưa ôm nhau mà ngại chứ gì. Phận sự đã xong, giờ chắc là tới phiên mấy tên này.
- Thiên! Nãy giờ đi đâu vậy? Vân kêu ăn kem kìa! - Rồi Mai kéo tôi một cái vèo, không kịp thắng.
- ----***-----
- Thiên! Anh có chuyện muốn nói. - Tới tên Dũng quái quỷ.
- Trời tối rồi, anh muốn gì? – Tôi hỏi.
- Anh muốn mời em đến một nơi đặc biệt, hy vọng em không từ chối. – Ông Dũng gãi đầu.
Lại bày trò gì đây?
- Là trò thám hiểm tìm kho báu trong nghĩa trang.
Nghĩa trang? Nghe mà rợn cả người. Đoán chắc là có cái gì đó liên quan đến ma quỷ. Chán thật!
- Đi! Em đi!
- Khoan đã!
Mai? Cô ấy níu áo tôi lại, nói nhỏ:
- Cậu nên nhớ là trò này có vấn đề.
- Ừ, nhưng tôi không thể từ chối.
Mai liền nói với ông Dũng:
- Em nghe Thiên nói trò này cũng thú vị, vậy em cũng sẽ tham gia.
Tên Dũng cười:
- Sẵn sàng thôi, khu vực nữ ở chỗ kia! - Rồi hắn chỉ về một phía khác. – Đi thôi Thiên! - Hắn kéo tôi đi xềnh xệch.
Quả nhiên đích đến là một khu đất trống được trang trí như một nghĩa trang hoang vắng. Gió rít từng cơn, nghe lạnh cả da gà. Trời không trăng không sao, chỉ có mấy đốm lửa lập loè phát ra từ mấy cây bạch lạp mà tên Dũng và những người khác phát cho người tham gia cuộc thi. Tự dưng dạ tôi hơi thắt lại, linh tính báo cho hay là sẽ có chuyện không lành.
Vừa vào trung tâm nghĩa trang, nơi mà khó quay lại là mấy tên nam đã chạy mỗi người một hướng, để lại một lời nhắn:
- Ta phân ra mà tìm kho báu, thế nào cũng tìm được.
Không còn cách nào khác, tôi đành soi bạch lạp, tự tìm. Chỗ này rộng quá, khó mà tìm hết được. Ủa, hình như chân tôi giẫm phải cái gì đó mềm mềm. Tôi cúi xuống soi đèn cho rõ. Tim tôi thắt lại, cái này… bản thiết kế này chắc chắn là do Giang Phách làm, vô tình nhưng rất hiệu quả. Vật ám ảnh nhất của tôi: con mèo mun bê bết máu trong màn đêm, tiếp đến chắc là…
(Lời kể của Tiểu Mai)
- Hả? Cái này do thằng nhóc ở CLB Kiếm thuật thiết kế? – Tôi hét lên.
Tuyết gật đầu:
- Cậu chủ bảo trường mình làm vậy là dở nên làm ra một bản mới và được chọn.
- Chết rồi!
(Lời kể của Nhất Thiên)
Không xong! Tay chân tôi đã tê cứng hết rồi. Xin lỗi Mai, chắc cô sẽ chịu một trận cười từ bạn bè mất. Nhưng… tôi đã bất lực rồi.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Tôi vội vàng chạy vào văn phòng trường mượn gấp điện thoại để nói chuyện với phu nhân. Bấm số mà tay run chưa từng thấy. Nhanh lên, nhanh lên! Tiếng phu nhân vang lên đầu dây:
- Sao vậy con?
- Phu nhân ơi, Thiên đang gặp chuyện sắp sửa ngất xỉu vì sợ rồi.
- Con phải tìm nó ngay lập tức, còn ta, ta sẽ đến trường con ngay! Nhớ, sau khi tìm được mà đã quá muộn, lập tức trói nó lại.
- Sao ạ? Sao có thể thế được?
(Lời kể của Vân)
Nhỏ Xích Thố nói chuyện xong liền chạy ào ra ngoài, giọng rất hốt hoảng:
- Mau tìm Thiên ngay! Tìm gấp! Không thôi sẽ xảy ra chuyện đấy! - Rồi nhỏ bay ngay vào rừng.
Quái gì thế này? Kỳ cục, tôi chẳng hiểu gì nữa.
- Này!
- Oái! – Tôi hét lên.
- Em đây mà.
Ra là nhóc Thiên.
- Chị có sơ đồ của trường đâu không? Cho em mượn chút.
Sơ đồ trường á? Hay là nhóc muốn chơi cút bắt với vợ mình? Tôi vui vẻ đưa sơ đồ cho nhóc. Nhóc Thiên nhận lấy sơ đồ xong là chạy vèo vào trường, phút chốc là mất hút.
- Cháu Vân! - Một bàn tay lạ đập lên vai tôi.
- Oái! – Tôi la lên.
- Ta đây mà.
Là mẹ của nhóc Thiên với cha của nhỏ Xích Thố. Sao mẹ con nhà này ưa cái trò hù sau lưng người ta thế nhỉ? Thảo nào mới về làm dâu được gần một năm mà nhỏ Xích Thố đã có phản xạ cực nhạy, có thể đỡ được đạn. Mà sao mặt của hai người này căng thẳng thế?
- Vân, cháu có thấy Thiên nhà bác đâu không? – Phu nhân hỏi.
- Dạ, cháu có thấy nhưng nhóc vào trong trường rồi. – Tôi nói.
- Tiêu rồi. Có chuyện này ta phải nói cho cháu. Thực ra Thiên nhà ta rất sợ ma.
- Xin phép bác. – Tôi đưa tay ra.
Tôi ôm bụng cười một tràng dài. Thì ra thằng nhóc ấy cũng có nhược điểm chí mạng mà lại là nhược điểm thường có của con gái: sợ ma. Không ngờ đấy, trông nó bản lĩnh là thế. Ôi thôi, nước mắt của tôi cũng tuôn ra. Sau khi kết thúc, tôi nghiêm mặt lại, tiếp tục nghe phu nhân nói.
- Nhà ma thường thì không sao, còn loại mà bố trí ma quái độc chiêu tức là theo trình tự đầu tiên là xác con mèo hoang bê bết máu rồi thây ma rồi bọn ma quỷ, thì dù có mạnh mẽ mấy, con của ta cũng không tránh khỏi sự sợ hãi. Và khi sợ hãi cực độ thì…
Hả? Vậy… xin sơ đồ trường thật ra là để…
Tôi vội vàng chạy vào trường. Vừa đến cửa là gặp tên Hải đang… cựa quậy trong tấm lưới sắt được chăng trên đất cực kỳ công phu. Bên cạnh Hải, một đống lúc nhúc bên mớ dụng cụ thể thao, miệng cầu cứu liên tục. Tôi cùng với cha của nhỏ Mai phải dùng tới dao của CLB Nấu ăn mà gỡ mấy cái tấm lưới, làm chắc kinh khủng. Giờ tôi mới biết, người đáng sợ bao giờ cũng đáng sợ.
- Trễ mất rồi!
Nhỏ Xích Thố thở hồng hộc ở cửa ra vào. Nhỏ đến bên tấm lưới sắt, coi qua một lượt rồi lần lượt gỡ mấy mấu dây trong vòng ba phút. Đúng là rồng một cặp: chồng làm nhanh gọn bao nhiêu, vợ gỡ lẹ làng bấy nhiêu.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Mấy tên con trai lồm cồm đứng dậy, bẻ lại mấy cái xương sườn. Chưa đầy nửa phút, tôi đã nghe tiếng kêu thất thanh phát ra từ CLB Nấu ăn, CLB Tri thức và CLB Karate. Đành phải thân hành giải quyết từng nơi một.
Giờ đã rõ, tình trạng của Thiên sau khi sợ hãi đến cực độ.
- ----Quá khứ-----
Phu nhân nói trong điện thoại rất rõ từng câu:
- Sau khi sợ hãi cực độ, Thiên sẽ lặng người một thời gian sau đó sẽ chạy ra khỏi chỗ đó một cách vô thức để…
- Đến một chỗ khác mà hét? – Tôi hỏi.
- Để trả thù những kẻ đã đẩy nó vào ngõ cụt, bằng những cái bẫy hoàn hảo nhất.
- Hả?
Phu nhân thở dài:
- Thật ra hồi đó biết bọn kia doạ ma Thiên nhưng cha nó vẫn để yên, anh ấy muốn rèn con trai lòng can đảm. Nhưng sau đó đành phải dẹp ý nghĩ đó qua một bên.
Cá mè một lứa. Hai ông cha đáng ghét này suy nghĩ y hệt nhau. Để rèn luyện con, một ông thì đẩy con vào vực sâu của sự sợ hãi còn một ông thì giả say xỉn, bắt con làm việc suốt ngày luyện tháo vát. Sau này tôi mà có con, nhất định không bao giờ xài cái cách dạy tàn nhẫn đó (dù có hiệu quả thật).
- Tại sao sau này bác trai lại từ bỏ cuộc tập huấn? – Tôi hỏi.
- Vì vào một buổi sáng, anh ấy phát hiện hai đứa cháu họ bị treo trên cành cây đại thụ, ba người bị chôn dưới đất, chỉ chừa lại cái đầu để thở, tám người bị gãy chân do chân giường bị cưa, mười người bị chốt chặt trong nhà vệ sinh, bốn người bị vu oan là “đấm dài”.
Hơ hơ. Có nghĩa là…
- Thắc mắc vì những tai nạn bất ngờ đó, anh ấy mới đi xem thử và phát hiện thủ phạm là… đứa con trai của mình, nó cầm xẻng, cuốc, dây thừng… chuẩn bị làm tiếp nhưng lúc đó có gọi cách mấy Thiên cũng không nghe, chỉ khi cốc đầu Thiên một cái thật đau, nó mới tỉnh lại. Anh ấy hỏi nó đang làm gì thì mặt nó rất ngạc nhiên.
- Ra vậy… ý người là thế?
- Ừ, giống như là mộng du. Con phải ngăn nó lại gấp. Không thì trường con sẽ xảy ra đại hoạ.
- ----Hiện tại-----
Kiểm chứng đây. CLB Nấu ăn phải dọn dẹp hơn 30 tên nam sinh bị ngộ độc thức ăn vì trong hũ đường là muối nguyên chất 100%. CLB Tri thức bị hoảng loạng nặng, các đề toán đều bị đảo lộn hết (may mà chưa tráo hoá chất). Các CLB võ thuật còn thê thảm hơn nữa, tất cả các nam sinh phần bị chăng bẫy, phần bị hạ đo ván, phần thì mất binh khí.
Nghiệt hơn nữa. Cửa phòng vệ sinh nam chốt chặt từ đầu đến cuối, nhốt mấy trăm tên nam sinh trong đó, Thiên còn mày mò cách nào mà cắt hết điện nước, để một đống người la hét trong đó là không chịu nổi cái mùi “trầm hương thượng hạng”. Kính của mấy tên cận trên 10 độ thì bị chôm hết, chẳng biết ra sao nhưng mấy tên cận đang phải thoát khỏi cái mê hồn trận đầy chướng ngại vật (đá, tạ…).
Chúng tôi phải gom hết tất cả lại, tống vào phòng y tế. Mệt phờ người (gỡ cả trăm cái bẫy chứ ít gì). Tôi thở dài:
- Chơi dại thế, giờ thấy chưa?
- Rồi rồi, kẻ đáng sợ bao giờ cũng đáng sợ. – Tất cả đều đồng thanh đáp.
Tôi nói với Vân:
- Bồ với anh Sơn trông cái mớ này hộ nhé, đây đi tìm Thiên. - Rồi tôi chạy đi tìm Thiên.
Không thấy trong trường. Vậy thì là ở trong rừng. Tôi đi vào đó. Ồ, những cái xác con vật, ảnh, hình nộm được chôn hết. Một con người nhân hậu. Cái khu nghĩa trang giả mạo này tối đen như mực, tiếng gió rít rất lớn lại đầy mùi tử khí nhân tạo, chỉ có thể tìm bằng trực cảm. Ở đâu? Ở đâu? Kia rồi! Đang ngồi trên cành cây cổ thụ lớn trong trường.
- Thiên! – Tôi kêu lên thật to.
Thiên đang sững đó đột nhiên mỉm cười:
- Gì vậy?
Nói chuyện được? Nhưng… đôi mắt vẫn còn rất vô hồn. Vậy… Thiên rất sợ.
Tôi nhún người, nhảy lên cành cây. Đôi mắt vẫn còn vô hồn lắm. Thiên hỏi:
- Đừng cho là tôi sợ! Tôi đâu có sợ. Cô không cần thương hại tôi.
- …
- Tôi đã bị doạ thế này từ năm bảy tuổi, quen rồi. Ai cũng nhắm vào điểm yếu của tôi cả và tôi buộc phải chịu đựng nếu không sẽ bị cho là thằng chết nhát. Chịu đựng, chịu đựng và chịu đựng, đó là những gì tôi phải cố gắng.
Đó là lý do vì sao cậu trút sự sợ hãi bằng việc làm này ư?
- Bây giờ thì bọn bạn trai cùng trường của cô trút giận lên tôi vì tôi ôm Sweet Ice Queen của chúng, phải chiều thôi không thì ngày mai cô sẽ bị làm phiền.
Cậu… lo cho tôi quá.
- Nhưng bọn chúng đùa quá trớn nên tôi phải…
Tôi ôm Thiên vào lòng, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, được rồi.
Thiên đưa tay ôm ngang lưng tôi, siết chặt. Đôi tay và giọng Thiên giờ run rẩy:
- Tôi rất sợ… tôi đã rất sợ…tôi luôn mong cô tới đó…
- Ừ. Thì tôi tới đây rồi.
- ----***-----
Tôi cùng Thiên về trường, đi ngang qua phòng y tế. Eo ơi, một đống nằm la liệt từ giường đến sàn nhà. Kinh thật! Trước giờ chưa hề có đại nạn như thế.
Vừa thấy Thiên là ai nấy giật mình, bỏ chạy tán loạn cả. Thật là…
- Này. – Thiên lay tay tôi. - Mấy người này bị gì mà như bệnh thần kinh thế hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT