Sau khi căn hầm đó bị thiêu rụi thì thằng nhóc coi bộ có phần vui vẻ hơn. Tôi rất mừng.
Hôm nay nó đi thăm bố một mình để tôi ở nhà. Không hiểu sao mà đi lâu thế nhỉ?
- Thiếu gia đã về ạ? - Tiếng ông quản gia vang lên dưới lầu.
Tôi hối hả đi xuống.
- Mừng cậu về nhà! – Tôi mỉm cười.
- Ờ ờ.
Lạ chưa kìa! Mọi hôm từ bệnh viện về mặt nó chỉ có hai màu một là tím do bị ông cha chơi cho một cú nặng đô hai là trắng hồng do đoạt chiến thắng từ cuộc cãi lộn với người cha yêu dấu. Giờ cái mặt nó thêm một màu nữa là màu đỏ, đỏ như trái cà chua chín í. Không biết cha nó quẹt sơn kiểu nào mà đỏ từ mặt đến tận hai mang tai kia. Hay nó sốt?
- Sao mặt đỏ vậy? Sốt hả? – Tôi áp trán mình với trán nó kiểm tra nhiệt độ.
- Trời ơi! – Nó đẩy tôi ra, chạy một mạch lên lầu.
Gì kỳ vậy? Tự nhiên trở chứng. Tôi đâu có đem chuyện cổ tích ra lừa nó đâu.
Tôi thắc mắc lên lầu xem thử. Quái quỷ gì thế này? Cửa khoá mất tiêu!
- Này! Sao vậy? Mở cửa! – Tôi đập cửa liên tục. – Này! Cho tôi vào!
- Nó chưa dám ra đâu.
- Mẹ? – Tôi quen gọi bà ấy thế rồi. – Sao kỳ vậy nè?
Bà ấy tự nhiên bật cười.
- Con xuống đây ta nói cho nghe. – Bà bụm miệng cười, kéo tôi xuống lầu.
Xuống phòng khách. Phu nhân ngồi xuống ghế, người vẫn còn run lên vì cố nhịn cười.
- Chuyện gì vậy mẹ? – Tôi thắc mắc.
- Cho mẹ cười một chút.
Nói rồi bà ôm bụng cười một tràng dài, nước mắt chảy ra. Hình như chuyện này còn ghê gớm hơn là các vở hài kịch.
Cười xong, bà lau nước mắt, sửa lại quần áo. Nghiêm trang nói với tôi:
- Chuyện là thế này, hôm nay ta với nó tới bệnh viện, anh ấy đã công bố với hai chúng ta quyết định.
- Dạ?
- Hai đứa sẽ tổ chức lễ cưới vào ngày mốt. - Bà đề phòng từ xa nên nói. - Thật đấy! Ta nói láo trời đánh.
- HẢ??? – Tôi hét lên.
Cái tin sét đánh này. Thảo nào một đứa như nó lại có thể sơn một màu đỏ nguyên mặt. Cưới? Nghĩ sao vầy trời!
Hai mắt tôi trố ra, miệng mở to hết cỡ, mặt nóng lên. Tôi sắp bị thằng nhóc lây bệnh rồi.
- Cưới...cưới à?
- Ta báo tin đã xong, mai chuẩn bị áo cưới. Chấm hết. – Phu nhân đáp gọn rồi ra khỏi phòng khách.
Hỡi trời! Chết tôi rồi! Cái tin này mà tung ra ngoài là tàn một đời con gái của tôi. Làm phước gì mà ớn thế này.
Tôi thẫn thờ bước lên trên lầu. Giờ chắc chỉ đủ năng lượng để điều khiển hai chân còn cái tay thì nãy giờ chưa nhấc lên gõ cửa nổi.
- Mai này! – Nó đẩy cửa bước ra, mặt đanh lại. – Tôi có chuyện muốn nói.
- Hả? – Tôi bất ngờ.
Mặt nó đỏ lên, hai tai xì khói.
- OÁI! NÃY GIỜ ĐỨNG ĐÂY HẢ? – Nó đẩy tôi ra, đóng cửa cái rầm.
Tim tôi cũng đập rộn ràng lên. Lúc này không phải là lúc thích hợp để gặp nó. Tôi bỏ ra vườn hồng, nơi tôi thường tới sau khi gặp chuyện không vui.
Nghĩ lại đúng là chuyện không bình thường tôi với thằng nhóc ấy quen nhau chỉ hơn nửa tháng mà trong thời gian ấy đã xảy ra không biết là bao nhiêu chuyện. Đầu tiên là cái quần nửa triệu của tôi đi tong dưới cây kem của nó. Rồi về làm dâu nhà này. Biết tâm sự của nó. Được nó dẫn đi chơi. Cùng học tập. Được chia sẻ mọi thứ. Giờ thì sắp kết hôn với nó. Hình như... duyên phận giữa tôi với nó không phải là bình thường.
Tôi nghĩ cái quái gì thế này, giữa tôi với nó mà duyên phận gì chứ? Với tôi nó là một thằng nhóc không hơn không kém, thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Vả lại tôi với nó chỉ quen nhau chưa đầy một tháng, không nên nghĩ những chuyện bất bình thường.
Nhưng... những hành động đó, cảm giác đó không giống với một thằng nhóc, cụ thể hơn là một đứa em trai.
Nữa. Đừng nghĩ chuyện đó nữa. Nghĩ chuyện cụ thể hơn đi, Tiểu Mai ngốc!
Mai chọn áo cưới, phải làm sao nhỉ? Không biết áo cưới tôi mặc có đẹp như trong mơ không, dù sao tôi cũng là con gái. Còn thằng nhóc, mặc áo tuxedo thì sao. Còn lúc chụp hình, chắc chú rể phải đứng trên bục cao còn tôi không được mang guốc quá.
- Một thằng nhóc làm đám cưới... – Tôi bất giác thốt lên.
- Không phải nhóc!
Ủa. Cái thằng nhóc này, xuất hiện cứ như mà, lần nào cũng làm tôi hết hồn. Ủa, không có ở đây, vậy tiếng nói ở đâu thế nhỉ? À.
- Trốn đi đâu! – Tôi mỉm cười.
Nó ngồi ngay ban công trên lầu chứ đâu.
- Không phải nhóc thì là cái gì? – Tôi chống nạnh hỏi.
- Là... là... ch... – Nó bỗng khựng lại - Là gì cũng được nhưng không phải nhóc!
- Nãy muốn nói gì thế?
- Ờ. Tôi xin cô...
Tôi mỉm cười.
- Tôi có nói là từ chối đâu, đã làm phước thì làm phước cho tới cùng chứ.
- Chuyện này tôi sẽ cố gắng cho càng ít người biết càng tốt. – Nó hiểu.
- Cám ơn. Có lẽ khỏi... – Chúa ơi, tôi nói cái quái gì thế này. – Ý tôi là dạo này cũng có lắm gã lắm con xem thường tôi, tôi muốn cho chúng biết mặt.
Nó bật cười.
- Ác thật! Cô có biết vậy là ác lắm không?
Biết chứ! Tôi biết mấy ông chú của nó đã từng gán ghép nó với nhiều tiểu thư giàu có nhưng bất thành.
Tôi cũng cười theo.
- Cậu cũng phải ráng dằn mặt mấy ông chú cho biết bản lãnh của mình đi chứ.
- Ừ. – Nó gật đầu. – Cô đúng là một cô gái bản lĩnh.
- Tất nhiên. – Tôi quay lại với vở kịch - Tôi sẽ cố gắng diễn thật tốt. Trong ngày cưới sẽ là một cô dâu thật dịu dàng. – Tôi đùa. - Cậu cũng thế nhé!