“Văn Bân, mẹ sớm đã nói rồi, con nha đầu này không phải thứ tốt lành gì, mới kết hôn với con có bao lâu đâu, đã quang minh chính đại bắt nạt mẹ?!”
“Cô ta không phải có đem phần của hồi môn đến sao? Không phải lão điêu ngoa Vân gia đầu tư cho Lục gia chúng ta 100 triệu sao? Nhưng tiền đó đều do Vân Khanh 1 mình xử lý. Nhiều tiền đầu tư vào như vậy, đến báo cáo cũng không có, khó khăn kinh tế của Lục gia vẫn chưa được giải quyết, ai biết được cô ta có làm chuyện đáng xấu hổ gì không?”
“Con trai à, mẹ nói con nghe, loại nha đầu hoang này nói đến cùng cũng là người ngoài, trong bụng cô ta toàn là những điều xấu xa, con nên phòng ngừa cô ta cẩn thận chút, trên đời này, chỉ có mẹ mới toàn tâm toàn ý vì con mà thôi!”
“Mẹ thật sự hối hận rồi, lúc đó tại sao để con và nha đầu hoang này kết hôn, cô ta chính là sao chổi, mẹ thấy cô ta liền tức giận, còn dám lên mặt với mẹ, cho mẹ sắc mặt coi, thật tức chết mà, lần này con về, cần phải dạy dỗ cô ta cho tốt!”
Cao Thúy Lan 1 bên nước mũi 1 bên nước mắt, câu câu đều là Vân Khuynh không tốt, giống như Vân Khuynh phạm phải tội không thể tha thứ được, mà bà ta lại chịu rất nhiều oan ức.
Trong lòng Vân Khuynh khó chịu, từ ngày đầu tiên cô gả qua đây, cô đã cố gắng hết sức giải quyết khó khăn kinh tế của Lục thị, nhưng không ngờ gặp phải sự cố, sự lý giải và biết ơn biến thành nghi ngờ và chán ghét.
Nhưng dù có vậy, cô vẫn đặt ánh mắt lên người Lục Văn Bân, cô muốn biết, chồng mình nghĩ về mình như thế nào.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con là con của mẹ, nhất định sẽ đối tốt với mẹ, Vân Khuynh không hiếu thảo với mẹ, con dạy cô ta, chửi cô ta là được, lát nữa con sẽ nói cô ta…
Cơ thể con cũng hồi phục kha khá rồi, lần này quay về, là chuẩn bị tiếp nhận công việc của công ty, Vân Khuynh có chút năng lực, nhưng cô ta làm lâu vậy rồi vẫn chưa thấy kết quả, con đã nói với ông và ba rồi, trước khi bọn họ về, chuyện của công ty đều giao cho con xử lý.”
Lời Lục Văn Bân tuy không khó nghe như Cao Thúy Lan, nhưng trong lòng nói vẫn thể hiện sự khinh thường đối với Vân Khuynh.
“Con nói đúng, công ty của Lục gia, sao có thể để người ngoài làm chủ được? Văn Bân à, theo mẹ nghĩ, đợi giải quyết xong chuyện của công ty, con ly hôn với con nha đầu hoang đó, tâm trạng của con, mẹ biết, con và Dương…”
Cao Thúy Lan còn tính nói gì nữa, Lục Văn Bân ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Khuynh đứng trên lầu, nhanh chóng ngắt lời của Cao Thúy Lan.
“Vân Khuynh, em… em đứng ở đó làm gì?” Trong mắt anh có sự hoảng loạn, nhưng nhanh chóng lướt qua.
Vân Khuynh đứng đó khi nào? Cô ta nghe được gì rồi?
Vẫn may, anh và mẹ chưa bàn về Dương Liễu và đứa con.
Cao Thúy Lan mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn Vân Khuynh, mặt lập tức u ám: “Con nha đầu chết tiệt này, đứng đó làm gì? 1 chút tiếng động cũng không có, giả ma à?”
Vân Khuynh xuống lầu, đứng trước Cao Thúy Lan và Lục Văn Bân, nhàn nhạt nói: “Con mới dậy, vừa chuẩn bị lên công ty, Văn Bân, có muốn đi với em không?”
Lục Văn Bân mới về, cô hỏi anh có đến công ty vốn không tốt lắm, nhưng vừa nghe lời Cao Thúy Lan nói, khiến lòng cô khó chịu, cũng chỉ hỏi đại 1 câu như thế.
Lục Văn Bân thấy Vân Khuynh rất nghiêm túc, không giống như có tâm tư gì, đáp: “Ừ, anh cần đi 1 chuyến, em đợi anh 1 tí, anh lên tắm trước rồi đi.”
“Được.” Vân Khuynh gật đầu.
Lục Văn Bân dặn người làm đem hành lý lên lầu, tự mình cũng đi lên.
Vân Khuynh ngồi ở sofa kế bên.
Mông còn chưa chạm vào sofa, Cao Thúy Lan đã lạnh giọng giáo huấn: “Tôi cho cô ngồi à? Có tiền bối ở trước mặt, 1 chút quy tắc cũng không có, quả nhiên là con nha đầu ngang ngược chính hiệu
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT