"Khuynh Khuynh, em vào ngăm mình trước, anh cũng ở cạnh em tắm cái, sau đó sẽ đi chuẩn bị bữa cơm tối cho em, tin tức bên Lục Gia, sau khi ăn cơm xong anh sẽ kể em nghe, " Hoắc Nhất Hàng nói xong, liền bước vào phòng tắm bên cạnh tắm rửa, anh ta không chút ngượng ngùng.
Tuy là trời lạnh, nhưng hơi nóng đã nhanh chóng tạo ra một làn sương mù tỏa khắp nhà tắm, Vân Khuynh nhìn chằm vào bóng dáng lờ mờ cao to trong phòng tắm.
Trái tim, rất hiếm khi cảm thấy yên ấm như vậy.
Hoắc Nhất Hàng đang ở trước mắt cô, không ngại tắm trước mặt cô, vậy mà khiến cô sản sinh ra một thứ cảm giác trước giờ chưa có --cô và Hoắc Nhất Hàng vốn là đã được ở với nhau rồi, đã ở bên nhau thời gian lâu thật lâu lắm rồi, giữa hai người họ, đáng ra là phải được cư xử như thế này rồi.
Phải chăng, cô ta đã có tình cảm với Hoắc Nhất Hàng rồi chăng?
Nghĩ đến vậy thôi, thì trong ánh mắt của Vân Khuynh đã hiện lên sự mê man rồi.
Trong quá khứ, cô ta đã bị thiếu tình thương yêu, Vân Bính Hoa và Tô Tương đem tất cả sự yêu thương dành hết cho Dương Liễu, cô ta vừa mới gợi nhớ lại, ông nội cô người thương yêu cô đã mất rồi, bà nội cũng yêu thương cô, nhưng bà nội vẫn phải gồng ghánh cái tập đoàn Vân Thị, bận đến nỗi không có thời gian chăm sóc cô, sau này mới đưa cô trở về Vân Thị bồi dưỡng.
Cô ta liều mạng nổ lực, bận bịu học hỏi báo cáo tài chính phức tạp, bận đi bàn về vấn đề tài chính, bàn về hạng mục, bàn về sự hợp tác......bận đến nỗi trở thành một người tài giỏi khiến cho tất cả khu thương nghiệp trong Vinh Thành đều không dám coi thường một nữ cường nhân trẻ tuổi như cô.
Cô không có kỳ nghỉ, không có sở thích, không bạn bè, chỉ có lao lực và mệt mỏi......
Tất cả hy vọng đều bị trôi qua hằng ngày kèm theo sự thất vọng đã biến thành đống tro lụi tàn.
Đối với cô ta trong gia đình đó, rất áp lực, rất tủi thân, rất âm u, rất lạnh lẽo, cuộc sống tuyệt vọng đó giống như một làn nước bất động không có sức sống vậy, đến cả một tia sáng cũng không lọt qua được.
Cho đến khi, vào một ngày trong xanh, Lục Văn Bân đem bó hoa tươi đến thổ lộ với cô, cô nhìn thấy không phải con người kia của anh ta, mà là một mặt khác đầy ánh sáng chói lóa kìa.
Cô ta đã có ý quyết định thoát khỏi ngôi nhà đó, không cần tình yêu nam nữ, trả giá bằng chính một cuộc hôn nhân, chỉ cầu xin sự bình yên, cầu xin hít thở được không khí vui tươi và tự do.
Cô ta nghĩ rằng cuộc đời của mình có thể thay đổi sau cuộc hôn nhân này, chỉ cần trải qua cuộc sống tự do tự tại, không cần phải chua xót mong chờ ai sẽ đối xử tốt với cô, bao nhiêu sự đau khổ cô đều có thể nhịn, cửa ải khó qua đi chăng nữa, cô sẽ nghĩ cách vượt qua.
Rất tiếc, cô đã chọn nhầm người.
Lục Văn Bân, Lục Gia chỉ đem toàn sự hắc ám cho cô ta, cô lấy hết can đảm để trốn thoát nhưng vẫn bị vấp ngã--những người mà cô quan tâm đều hợp tác lại--gài cô vào cái bẫy chết người!
Không phải bộc phát trong im lặng, mà là tiêu diệt trong im lặng.
Lục Văn Bân ý đồ muốn "bán" cô cho một ông già để đổi lấy khoản vốn, khiến cô thấy rõ được lòng dạ cảu anh ta.
Cuối cùng cô cũng nghĩ thấu ra một điều--tại sao bản thân lại ngốc nghếch đi mong mỏi sự yêu thương chứ?
Cô ta có được yêu thương gì đâu? Được không chứ?
Không!
Tình yêu thương và sự ấm áp với cô mà nói, là một vật phẩm cao quý xa xỉ.
Cô muốn hoàn toàn buông bỏ ngay, để có thể không màng sợ đến việc gì mà --báo thù! Sau đó sẽ sống thật tốt, lấy lại những ánh sáng chói lóa đã mất đi bao năm qua, cô sẽ sống tốt gấp bội lần......
Cô ta luôn nhắc nhở bản thân, cô sẽ không cần ai yêu thương cô nữa, tự bản thân cô yêu thương mình đã đủ lắm rồi.
Tình cảm luôn làm đau một con người, cô sẽ không đặt tình cảm vào người nào hết nữa.
Nhưng mà, bây giờ lại vì lý do gì?
Đã ở bên Hoắc Nhất Hàng một thời gian dài rồi, đã có vài lần thân mật với nhau, cô ta lại bắt đầu hình thành thói quen có người sống bên cạnh, lại bắt đầu sản sinh sự mềm yếu và ỷ lại vào anh rồi sao?
Không! Cô không thể trở nên như vậy được!
Đã nói rõ rồi, cô ta và Hoắc Nhất Hàng, chỉ là mối quan hệ hợp tác, cho dù anh ta nói với cô rằng hai người đang yêu nhau, cũng không chắc là sự thật.
Anh ta có mục đích nên mới ở với cô ta, cho dù mục đích này đã được biểu lộ thẳng thắn rồi......
Cái lợi ích trong sự hợp tác này, tuy cô có thể đánh mất thân thể của mình, nhưng nhất định phải giữ chặt con tim mình.
Không mong nhớ thì không mất mát, không yêu thương thì không đau khổ.
Nghĩ đến đây, Vân Khuynh lập tức khiến con tim vừa mới nảy sinh hảo cảm với--Hoắc Nhất Hàng, liền bị bóp chết quăng vào cái sọt!
Hoắc Nhất Hàng vừa mới bước ra từ phòng tắm, khuôn mặt vốn dĩ có nụ cười sảng khoái, nhưng khi ánh nhìn của anh để ý đến khuôn mặt của Vân Khuynh, thấy đôi mắt như chết đi nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước, dường như trong khuôn mặt tinh tú ấy có một sự tẻ lạnh!
Chân mày của anh nheo nhó lại, nghĩ rằng Vân Khuynh lại nghĩ đến việc Lục Gia và Vân Gia sỉ nhục và tổn thương cô.
Thế là, anh ta cố tình lên cao giọng, cắt ngang suy nghĩ của Vân Khuynh: "Khuynh Khuynh! Em đang nghĩ gì thế?"
"Hoắc Nhất Hàng, anh tắm xong rồi à, không có gì, vừa mới nghĩ đến những đều không vui, nhưng giờ không có gì nữa rồi."
"Anh đi ra trước đi, em sắp ngâm mình xong rồi, đợi lát, phiền anh nói em nghe, Lục Gia đã tìm người như thế nào để đối phó em."
Làm phiền à?
Đồng tử của Hoắc Nhất Hàng bỗng trầm đen lại, vừa mới cùng anh thân mật qua, chưa gì đã tạo khoảng cách với anh ta nhanh vậy?
Có phải anh ta bị bấn loạn về những người đã làm tổn thương cô ấy không? Hay là......trái tim của người phụ nữ này đặc biệt giá lạnh hơn người bình thường?
Trong lòng của Hoắc Nhất Hàng không ngừng trỗi lên từng cơn phiền não.
Đã qua bao nhiêu năm, ngoại trừ đối xử với mẹ ruột của bản thân, anh ta chưa từng chăm sóc chu đáo yêu thương một người khác giới nào như vậy, anh ta cẩn thận chăm chút tâm trạng của anh, cố gắng toàn lực hỗ trợ cô ta giải quyết những việc phiền phức, yêu thương cô ta, xủng ái cô ta......nhưng hình như không có hiệu quả gì lớn lao?
Cũng tốt, nếu mà dễ dàng bị cảm động bởi những thứ tiểu ơn tiểu huệ của anh ban cho cô, thì sẽ dễ dàng bị người đàn ông khác gạt đi mất rồi.
Anh ta không gấp, dù sao thì cũng khẳng định vợ của bản thân mình là cô ta rồi.
Sẽ cùng người phụ nữ này sống vài chục năm trong tương lai, đáng được anh ta bỏ tâm tư nhẫn nại để đeo đuổi.
"Tốt, để anh ghé qua bên anh làm vài món ăn ngon miệng cho em trước nhé, em ngâm trong bồn xong rồi, nếu còn cảm thấy mệt, thì nghỉ ngơi nửa tiếng trước đi."
Vân Khuynh suy nghĩ một hồi, trả lời: "nếu em không nhớ lầm, người thầy dậy toán thời cấp ba của em là Châu Trường Phát."
Vừa nói xong, cô ta mở to mắt trợn nhìn: "Hoắc Nhất Hàng, đừng nói với em là, Cao Thúy Lan tìm người đến đối phó em, chính là thầy toán cấp ba của em nha?"
Sau đó, cô ta nói tiếp: "thời học lớp Cao Tam, mẹ của thầy dậy toán trước đó qua đời, thầy là hiếu tử, nên tạm thời nghỉ dạy để về lo mai táng cho mẹ, trong trường liền phân công cho người tiến sĩ vừa mới về từ nước ngoài dạy thay, chính là Châu Trường Phát thầy Châu đấy.
Ông ta còn trẻ, đẹp trai, ăn mặt rất sành điệu, lại cùng tuổi chúng ta, rất nhanh chóng được lòng tất cả học sinh......trong lớp lại có một vài bạn gái thích ông ta, lại có một bạn dám cả gan đến biểu lộ với ông ta.
Đúng rồi, lúc đó, em cũng là ủy viên của lớp, thường hay đến văn phòng giúp thầy cô sửa chấm bài thi......với thầy Châu, tự nhiên cũng có tiếp xúc qua, chỉ là không biết sau này như thế nào thôi, ông ta chỉ dạy thay trong ba tháng, là rời khỏi trường, bọn em lại phải thay một người giáo viên khác......"
Vẻ mặt của Hoắc Nhất Hàng trầm xuống: "Khuynh Khuynh, em nói như vậy, anh đại khái biết rằng, tại sao Lục Gia lại tìm Châu Trường Phát mạo danh là tình phu của em rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT